Đệ Nhất Lang Vương

Chương 6: Chương 6: Kẻ tiểu nhân báo thù




Vương Tam? Cái tên này từng xuất hiện trong một bản báo cáo nhiệm vụ đặt ở trên bàn của Lưu Mặc Sinh. Ông ta có biết người này, đây là người nhận nhiệm vụ quan sát bắn tỉa trong chiến đội đặc chủng Lang Nha. Anh ta phối hợp với Vu Kiệt lập nên nhóm bắn tỉa mạnh nhất trong lịch sử. Và sự kết hợp của họ cũng là ‘thương hiệu’ để Lang Nha uy hiếp bốn phương.

Ban đầu khi Lang Nha chấp hành nhiệm vụ thì gặp phải rất nhiều lính đánh thuê nước ngoài tập kích. Vương Tam vì chắn đạn cho Vu Kiệt mà hi sinh trên chiến trường. Sau đó Vu Kiệt chưa hoàn thành nhiệm vụ mà chỉ muốn báo thù cho Vương Tam nên mới có sự việc sau đó.

Lưu Mặc Sinh thì muốn bảo vệ họ, muốn đám lính đánh thuê kia phải trả giá nhưng những người khác lại muốn Vu Kiệt phải chịu trách nhiệm. Vì dù sao họ cũng là quân đoàn đánh thuê, không cần xuất quân vì một nhân vật nhỏ bé. Cũng chính vì việc đó mà Lưu Mặc Sinh mới đập bàn tức đến nỗi hộc máu mồm và xin nghỉ hưu.

Sau đó, do tính chất đặc thù của Lang Nha, kể cả Vương Tam vì nước quên thân chết trên chiến trường nhưng tin tức anh ta hi sinh vẫn bị giấu kín và hồ sơ cũng trở thành tuyệt mật, chỉ có mấy người mới có tư cách tìm hiểu thôi.

Trong lúc Vu Kiệt nói ra thỉnh cầu này thì Lưu Mặc Sinh cũng thầm đoán được anh muốn làm gì.

“Cậu muốn nói cho vợ con của Vương Tam biết tin cậu ấy hi sinh trên chiến trường sao?”, Lưu Mặc Sinh hỏi.

Vu Kiệt gật đầu nói: “Vâng”.

“Nhưng đây là chuyện làm trái với điều lệnh. Một khi bị lộ ra ngoài thì sẽ bị làm sao cậu có biết không?”, Lưu Mặc Sinh hỏi với giọng nghiêm túc.

“Có ạ! Nhưng anh hùng không thể bị vùi lấp như vậy được. Kể cả phải ra tòa thì tôi cũng không có gì tiếc nuối. Vợ con của người anh em của tôi có quyền được biết chồng và cha mình là một anh hùng”, Vu Kiệt nói chắc như đinh đóng cột.

Điều này chạm đến trái tim của Lưu Mặc Sinh. Đúng là người có tình có nghĩa, không sợ thời thế. Trong đời nếu như có người anh em như này thì chết cũng không hối tiếc.

“Được”, Lưu Mặc Sinh không nghĩ gì nhiều mà quay đầu nói với thư ký Vương: “Lấy danh nghĩa của tôi điều động tổ chức tình báo ngoài biên giới điều tra về hồ sơ của Vương Tam. Điều tra xong bối cảnh và địa chỉ của gia đình vợ con Vương Tam thì chuyển đến điện thoại của Vu Kiệt một bản. Vu Kiệt! Đây là nhiệm vụ cuối cùng đấy”.

“Vâng! Tôi chắc chắn sẽ hoàn thành nhiệm vụ”, Vu Kiệt đứng dậy rồi kính lễ ba lần. Đây là anh cam tâm tình nguyện làm thế.

Anh hiểu rõ xuất thân của Lang Nha, sở dĩ Lưu Mặc Sinh ra nước ngoài thống lĩnh đội quân lính đánh thuê. Ngoài việc bảo vệ lãnh thổ nước nhà, chèn ép vô số sát thủ nước ngoài thì ông ta còn chấp hành một nhiệm vụ vô cùng đặc biệt.

Nói theo cách của bề trên, Lưu Mặc Sinh mới thật sự là anh hùng ẩn mình trong bóng tối bảo vệ lãnh thổ nước nhà hơn chục năm qua.

Sau đó, Lưu Mặc Sinh kéo Vu Kiệt ngồi lại nói chuyện hồi lâu, nói về bao nhiêu chuyện xưa. Hai người cứ nói mà không để ý gần hai tiếng trôi qua rồi, sắc trời cũng tối dần, đèn hai bên đường cũng sáng hết.

“Vu Kiệt! Tối nay ở lại đây ăn cơm đi”, Lưu Mặc Sinh nói.

“Cảm ơn Lưu Soái, chắc tôi không ở lại được rồi. Tối nay anh trai tôi đến đón tôi về nhà ăn cơm”, Vu Kiệt từ chối khéo léo. Không phải là anh không muốn ăn cơm với anh hùng như Lưu Mặc Sinh, chỉ là anh đang vội muốn tìm được vợ con của Vương Tam. Sau một tiếng mà ông Lưu ra lệnh thì tin ở thủ đô cũng truyền đến.

“Vậy à… Vậy cũng được”, Lưu Mặc Sinh đứng lên rồi tiễn Vu Kiệt rời khỏi biệt thự.



Màn đêm buông xuống, các vì sao sáng như những viên đá quý lấp lánh trên bầu trời, dường như ‘quan sát’ con người đang đi lại trong đêm.

Thành phố Giang Thành là thành phố trung tâm kinh tế lớn thứ hai cả nước, trước nay đây luôn là nơi có sức hút với những người trẻ tuổi. Đặc biệt là khi màn đêm buông xuống, các tòa cao ốc bên sông đều sáng đèn, trông như kỳ quan thu hút mọi người đến xem.

Trong thành phố này có rất nhiều khu vui chơi hội tụ những nhóm con nhà giàu. Họ cậy nhà mình có tiền mà ‘cắm rễ’ ở các địa bàn, hàng đêm đều vung tiền không tiếc, hưởng thụ cuộc sống xa xỉ ở đây.

Đêm nay, Lãnh Trầm vô cùng phẫn nộ. Gã đặt một phòng cao cấp trong hộp đêm Lê Hoa để mời giám đốc phòng nhân sự của tập đoàn đá quý Cao Thị là Lộ Tinh Hàn.

Nhớ lại việc toàn thân mình ướt sũng được người ta vớt từ dưới sông lên mà gã tức đến nỗi toàn thân run rẩy. Một đồ quê mùa mà dám ra tay với gã như vậy? Thật sự tưởng rằng mình giỏi lắm sao?

Từ nhỏ đến lớn được mọi người bao bọc, có bao giờ gã phải chịu nhục như này đâu. Gã càng nghĩ càng tức. Đúng lúc Lộ Tinh Hàn tan làm, gã muốn có được chút thông tin của Vu Kiệt từ chỗ cô ta để xử lý Vu Kiệt.

Gã đang ngẫm nghĩ thì nhân viên phục vụ khẽ đẩy cửa phòng.

“Xin chào quý khách”, nhân viên phục vụ lễ phép nói.

“Cảm ơn”, Lộ Tinh Hàn vừa mới tan ca còn chưa kịp thay quần áo. Bộ đồ công sở màu đen trên người như khiến thân hình chữ S của cô ta hiện ra rõ nét hơn, từ xa nhìn lại cứ như bèo trôi dạt trên nước, khiến người ta có dục vọng muốn được ôm cô ta vào lòng.

Nếu không phải là Cao Vũ Xương đẹp xuất chúng thì chắc chắn Lộ Tinh Hàn sẽ trở thành một trong những mục tiêu của Lãnh Trầm.

“Tinh Hàn! Cô đến rồi à”, Lãnh Trầm nở nụ cười dịu dàng rồi đứng lên kéo ghế cho cô ta.

“Cảm ơn cậu chủ Lãnh! Anh mời tôi ăn cơm gấp như này, không phải có chuyện gì đấy chứ?”, Lộ Tinh Hàn khẽ cười, hỏi với ý thâm sâu.

“Chúng ta ngồi xuống nói chuyện”.

“Được”, Lộ Tinh Hàn cũng không khách khí, dù sao thì Lãnh Trầm mời cô ta ăn cơm cũng không phải là một hai lần. Mỗi lần mời đều là muốn hỏi về kế hoạch và lộ trình của Tổng giám đốc Cao Vũ Xương để có thể theo đuổi được cô ta. Lần này chắc cũng không ngoại lệ.

Nói thật lòng thì Lộ Tinh Hàn rất ngưỡng mộ Cao Vũ Xương. Người ham hư vinh như cô ta cũng rất muốn tìm một người có gia thế và bối cảnh tốt như này nhưng tiếc là Lãnh Trầm sớm đã có ‘mục tiêu’ rồi.

Sau khi ngồi xuống, Lãnh Trầm rót một cốc rượu vang cho Lộ Tinh Hàn, nói: “Tinh Hàn à! Lần này tôi mời cô đến đây quả thật là có chút chuyện. Chính là tên Vu Kiệt mà tập đoàn các cô vừa mới tuyển vào hôm nay. Đó là em trai của tên ở rể, tôi muốn xử lý hắn”.

“Vu Kiệt ư?”

Lộ Tinh Hàn chau mày, hỏi: “Anh ta trêu chọc gì anh sao?”

Lãnh Trầm nghiêm giọng nói: “Cụ thể thế nào thì cô không cần hỏi, tôi chỉ cần thông tin của hắn, địa chỉ nhà ở cũng được. Cô có thể giúp tôi việc này không?”

“Chuyện này…”, Lộ Tinh Hàn có chút do dự. Cô ta không ngờ Vu Kiệt lại không biết điều, chọc vào ai không chọc, lại gây gổ với Lãnh Trầm.

Lẽ nào Vu Kiệt không biết tập đoàn Ngọc Thạch của nhà họ Lãnh gần đây có hợp tác quan trọng với nhà họ Cao hay sao? Đồ ngốc này…

“Cậu chủ Lãnh! Rốt cuộc tên này đã làm gì vậy, anh cứ nói với tôi, quay về tôi sẽ báo cáo với Tổng giám đốc để cho tên nhà quê đó phải cút về quê ngay”, Lộ Tinh Hàn nói với kiểu hậm hực. Ngay từ lần đầu cô ta nhìn thấy Vu Kiệt thì đã cảm thấy không vui rồi. Một kẻ dựa vào mối quan hệ để vào công ty thì cũng là kẻ ăn bám như Vu Sơn thôi.

“Không cần đâu, đây là việc của tôi nên tôi xử lý là xong. Cô cũng không cần sợ, chuyện mà cô giúp tôi, tôi sẽ không nói ra ngoài đâu. Đây là sợi dây chuyền trị giá ba trăm ngàn tệ, hi vọng cô sẽ thích”, nói xong Lãnh Trầm từ trong ngực lấy ra một hộp quà rồi đặt trước mặt Lộ Tinh Hàn.

Ba trăm ngàn tệ ư? Lộ Tinh Hàn hít một hơi, hai mắt sáng quắc. Cô ta xuất thân trong gia đình bình thường, có bao giờ được đeo sợi dây chuyền đắt như này đâu. Làm việc mấy năm trong tập đoàn Cao Thị, cô ta cũng không kiếm được nhiều tiền lắm.

“Thế nào? Tinh Hàn, coi như giúp tôi lần này đi. Tôi sẽ ghi nhớ mãi ân tình này”.

Lộ Tinh Hàn không nghĩ gì nhiều, nhét sợi dây chuyền vào ngực, nói: “Cậu chủ Lãnh cứ yên tâm, chuyện này tôi sẽ giúp anh. Tôi cũng không ưa em trai của cái tên ăn bám kia. Hắn sống ở ký túc xá nhân viên của tập đoàn chúng tôi, anh muốn xử lý hắn thì có thể đến bất cứ lúc nào”.

“Được”, có được địa chỉ của Vu Kiệt, Lãnh Trầm lạnh mặt nghĩ thầm: “Thằng nhóc con! Dám ném bố mày xuống sông, mày toi đời rồi”.

- ---------------------------

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.