Đệ Nhất Lang Vương

Chương 722: Chương 722: Không có cơ hội nhìn thấy mặt trời ngày mai






Câu trả lời đột ngột giống như một cuộn băng keo, dán chặt miệng của tất cả mọi người.

Ai nấy…đều sửng sốt.

Người bực tức nhất là Trần Song Hỷ.

Chỉ trong thời gian vài phút ngắn ngủi, kết quả cuối cùng đã có rồi, Trần Song Hỷ đã mua một hộp ocs chó tại sự kiện quyên góp này với giá năm mươi triệu.

Có vẻ như sau khi kết quả cuối cùng được đưa ra, Trần Song Hỷ mới bình tĩnh lại, mọi người cũng dần bình tĩnh lại.

Không hề vui sướng, không có chút gì gọi là sảng khoái, cũng không có cảm giác khoái cảm khi chiếm thế thượng phong như tưởng tượng ban đầu, từ sâu trong lòng chỉ có…một loại cảm giác sụp đổ!

Năm mươi triệu, mua một hộp óc chó?

Trần Song Hỷ đột nhiên nhận ra điều này, lúc này anh ta gần như đã hoàn toàn hiểu được những gì Vu Kiệt vừa nói lúc nãy, hắn ta nói rằng hắn ta không giành nữa, hắn ta nhường óc chó lại cho mình?

Đúng vậy!

Nhường rồi!

Nhường cơ hội này cho anh ta, rồi biến anh ta thành một kẻ ngốc tiêu tiền như nước, dùng năm mươi triệu mua một hộp óc chó, nếu chuyện này được lan truyền ra ngoài thì người khác sẽ không khen ngợi sự đóng góp của anh ta cho vùng núi khó khăn mà chỉ mắng anh ta là đồ ngu mà thôi.

Đúng vậy!

Đồ ngu!

Đúng lúc này, Trần Song Hỷ mới đột nhiên bừng tỉnh, sắc mặt cực kỳ khó coi: “Anh…anh…anh chơi tôi?”

Vu Kiệt xua tay: “Hả? Chơi anh? Làm gì có! Anh tự ra giá năm mươi triệu, tôi đâu có ép anh, sao lại biến thành tôi chơi anh rồi? Người dẫn chương trình, anh còn ngây ra đó làm gì? Chốt giá đi chứ!”

“Vâng vâng vâng”, lúc này, người dẫn chương trình không hề nhìn thấy sự biến hóa sắc mặt của Trần Song Hỷ, cực kỳ kích động hét lên: “Năm mươi triệu lần một!”

Vừa dứt lời, cả hội trường đều im lặng, không có ai lên tiếng ra giá cả.

Làm sao mà ra giá được? Ai dám chứ? Lần tiếp theo ra giá ít nhất cũng phải là sáu mươi triệu, phụ huynh có mặt ở đây, ai có thực lực này chứ?

Cho dù có đi chăng nữa thì cũng chả có ai lên tiếng, vậy chẳng phải là đang rêu rao mình là người coi tiền như rác sao? Óc chó gì chứ, đến tận sáu mươi triệu? Đây không phải là kẻ ngốc sao?

Những người đến tham gia sự kiện quyên góp ở đại học Thủ Đô lần này, trên danh nghĩa là lắng nghe ý nghĩa của quyên góp, nhưng thực ra, có mấy ai thực sự nghĩ về trẻ em ở vùng núi nghèo khó chứ, ai nấy cũng đều tính toán xem làm thế nào để thể hiện quyền lực và bối cảnh của gia tộc mình, để khiến con em mình ở trường học được nở mày nở mặt!

Một giây này, trôi qua thật lâu.

“Năm mươi triệu, lần hai”.

Lần này người dẫn chương trình còn hét lớn hơn trước nữa, giống như là đang khoe khoang vậy, hận không thể khiến tất cả mọi người trên toàn thế giới đều có thể nghe thấy giọng nói của anh ta.

Nhưng…

Đáng tiếc, vẫn là không có ai.

Tất cả mọi người đều cúi đầu, không có ai nhìn về phía người dẫn chương trình cả.

Cuối cùng, người dẫn chương trình cầm búa lên, mạnh mẽ gõ xuống tấm gỗ trên bàn: “Năm mươi triệu lần ba, chúc mừng giám đốc Trần đã mua được hộp óc chó Cửu Long với giá năm mươi triệu, cảm ơn giám đốc Trần đã đóng góp giúp đỡ cho trẻm em vùng núi khó khăn”.

“Hay!”

“Hay quá!”

“Giám đốc Trần hào phóng…”

Lúc này, tất cả phụ huynh học sinh đã bình tĩnh lại đều vỗ tay rầm rộ, tiếng vỗ tay kịch liệt, nghe như là chúc mừng, nhưng đối với Trần Song Hỷ mà nói, lại vô cùng chói tai.

Anh ta nhìn chằm chằm Vu Kiệt: “Đồ khốn!”

Vu Kiệt vội xua tay: “Này, chú ý tố chất, chú ý tố chất kìa, giám đốc Trần, anh là người của tập đoàn Hạ Long, anh là niềm tự hào của đại học Thủ Đô, còn là nhân tài trong lòng những vị chủ nhiệm kia nữa đấy. Lúc này nhất định không được nói những lời chửi thề, cẩn thận sẽ ảnh hưởng đến hình tượng của anh và tập đoàn Hạ Long đấy".

Vừa nghe vậy, Mục Tiểu Vũ đang ngồi bên cạnh Vu Kiệt nhịn không được liền phì cười, Dương Cẩm Tú cũng vậy.

Mà tiếng cười này cũng khiến trái tim Trần Song Hỷ…càng thêm `bực tức, giống như có người đâm vào tim anh ta một nhát dao vậy.

Đúng ra, lúc này anh ta nên cảm thấy vui mới đúng, nhờ có cậu chủ Viên chống lưng, anh ta có thể dùng tiền để đánh gục chồng chưa cưới hiện tại của nữ thần, ở trước mặt người phụ nữ mình yêu thương mà chơi Vu Kiệt một vố thật đau, nhưng đến cuối cùng anh ta mới nhận ra, con mẹ nó đây chỉ là một ảo giác!

Lúc bạn tưởng rằng có thể dùng tiền để lên mặt, nhưng người ta lại không hề muốn chơi với bạn chút nào, người ta đơn thuần chỉ muốn cười nhạo bạn mà thôi!

Bạn tưởng rằng người ta đang so ai có nhiều tiền hơn, không, bạn sai rồi, người ta chỉ muốn biến bạn thành một kẻ ngốc tiêu tiền như nước, muốn bạn tiêu tiền đến hộc máu mà thôi!

Năm mươi triệu mua một hộp óc chó, đây không phải là chuyện cười sao?

Quan trọng hơn là…


Anh ta chợt nhớ tới câu nói của ông lão đã nhắn nhủ với mình, một câu nói cực kỳ quan trọng.

Cậu chủ bảo cậu cố gắng tranh chấp, không nhất định phải mua, nhưng nhất định phải khiến tên đó hộc máu, tốn thật nhiều tiền!

Ý của câu nói này là: Không bảo cậu mua đồ, chỉ muốn cậu khích tên kia, khiến hắn ta ra giá càng cao!

Nhưng hiện tại…

Anh ta không những mua rồi, mà còn dùng hết tất cả số tiền Hạ Viên đưa cho anh ta.

Xong đời rồi…

Nghĩ đến đây, Trần Song Hỷ mới nhận ra hậu quả thực sự!

“Giám đốc Trần, đây là số hiệu của anh, lát nữa thanh toán ở hậu đài là được, óc chó Cửu Long đã được hậu đài gói ghém cẩn thận cho anh rồi”.

Đúng lúc này, người dẫn chương trình nhận được tin nhắn từ hậu đài, vẫn chưa nhận ra sự thay đổi cảm xúc của Trần Song Hỷ, một mặt tươi cười bước đến rồi đưa thẻ số một vào tay Trần Song Hỷ.

Ánh mắt Trần Song Hỷ đờ đẫn, đưa tay nhận số hiệu trước sự vỗ tay của mọi người.

Anh ta chết lặng.

Còn chưa kịp phản ứng lại thì đã nghe Vu Kiệt lên tiếng nhắc nhở: “Đừng quên thanh toán nhé, giám đốc Trần, năm mươi triệu đấy, đừng thừa mà cũng đừng thiếu một ngàn nhé, tôi rất muốn xem thử hóa đơn năm mươi triệu trông như thế nào”.

Mục Tiểu Vũ lại phì cười.

Câu nói này một lần nữa chọc trúng huyệt cười của cô bé.

May là không uống nước.

Mục Tiểu Vũ giơ ngón tay cái lên với Vu Kiệt: “Anh, đỉnh thật đấy!”

Phiên đấu giá vật phẩm đầu tiên kết thúc.

Lên xuống liên tục, không phải rất nhiều, nhưng…

Đây chỉ mới bắt đầu mà thôi!

Trần Song Hỷ không bao giờ ngờ được rằng, sự kinh ngạc và vui mừng thực sự vẫn còn đang ở phía sau, hơn nữa cuộc đối đầu tiếp theo với Vu Kiệt sẽ là một cú đánh quyết định, và vị trí giám đốc quản lý dự án tập đoàn Hạ Long của anh ta sẽ vì Vu Kiệt mà hoàn toàn rơi xuống địa ngục.

Rất nhanh ngay sau đó, vật phẩm thứ hai và thứ ba đều được đưa lên để đấu giá.

Có điều Vu Kiệt đều không giơ tay nữa, có lẽ là vì những chuyện xảy ra vừa rồi khiến bản thân quá nổi bật, nên hiện tại Vu Kiệt muốn khiêm tốn một chút, đợi hòn đá số ba mươi ba được đưa lên, đó mới là thứ mà anh thật sự muốn có.

Trần Song Hỷ cũng không tiếp tục tham gia quá trình đấu giá sau đó.

Không phải anh ta không muốn tham gia, mà là lúc này, anh ta bị đưa đến một căn phòng ở hậu đài.

Trong một phòng tối nhỏ, có người đang đợi!

Hạ Viên ngồi trên ghế, vẻ mặt ảm đạm.

Một ông lão đứng bên cạnh.

Hai chân Trần Song Hỷ run lên, cúi đầu nhìn chằm chằm mũi chân không dám nhúc nhích, ngay cả thở cũng không dám...sợ ồn ào quấy rầy Hạ Viên.

Trần Song Hỷ nuốt nước bọt: "Cậu chủ Hạ, xin lỗi, xin lỗi, thực sự rất xin lỗi, tôi…vừa rồi tôi giận quá hóa ngu, tôi…tôi cũng không ngờ tên đó lại từ bỏ sớm như vậy, tôi…tôi tưởng hắn sẽ theo đến cùng, tôi đã dự định lần tiếp theo sẽ dừng lại rồi”.

“Cậu chủ Viên…cậu chủ Viên”.

“Câm mồm!”, ông lão đứng bên cạnh quát: “Cậu chủ còn chưa lên tiếng, cậu có tư cách nói chuyện sao?”




Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.