Đệ Nhất Lang Vương

Chương 734: Chương 734: Không hoan nghênh đồ Cặn bã






Khí thế hừng hực, chạm vào liền phát nổ.

Lý Thanh Tùng lập tức chỉ vào Vương Doãn đang đứng trên bục dẫn chương trình.

“Kể từ bây giờ, hủy bỏ chức vụ chủ nhiệm khoa tài chính của Vương Doãn, dựa vào điều 228 trong nội quy trường học, bây giờ không được phép có bất cứ hoạt động nào ở đại học Thủ Đô nữa, đưa ông ta đi ngay!”

Một câu nói vô cùng uy nghiêm.

Mười mấy bảo vệ nhận lệnh lập tức xông lên bục.

Mà lúc này sắc mặt Vương Doãn trắng bệch như tượng gỗ, hoàn toàn không có ý nghĩ phản kháng, ông ta ngồi bệt trên đất mặc cho những người kia nắm cổ áo mình.

Không phản kháng không phải là chấp nhận mà là không còn cách nào khác, bây giờ đến bước đường này, ông ta biết nửa đời sau của mình xong rồi, ông ta cũng hiểu rõ vì sao Lý Thanh Tùng lại làm vậy! Website T_amlinh_247 cập nhật nhanh nhất

Vì sinh viên tên Mục Tiểu Vũ kia!

Sau khi biết thân phận của Mục Tiểu Vũ, Vương Doãn lập tức đưa ra đội ngũ và lựa chọn, ông ta cho rằng sẽ xử lý sạch sẽ chuyện này trước khi hiệu trưởng Lý Thanh Tùng biết được, mọi thứ đều như chưa từng xảy ra, cho dù không có chiết khấu thì cũng tốt hơn là hủy hoại tương lai!

Là một chủ nhiệm khoa đã về hưu trong vinh dự của đại học Thủ Đô, thành tích này đã tốt hơn vô số người rồi, quãng đời còn lại cũng không cần phải lo nghĩ điều gì.

Nhưng ông ta thật không ngờ bản thân còn chưa xử lý xong chuyện này thì đã bị cấp dưới mà mình tin tưởng nhất bán đứng!

Hệt như câu nói xưa: Làm thiện gặp thiện, làm ác gặp ác, không gặp lúc này, thì gặp lúc khác!

Bây giờ nói nhiều cũng đã muộn rồi, hoàn toàn không có ích lợi gì.

Không thể làm gì được nữa…

Rất nhanh!

Vương Doãn đã bị mấy bảo vệ mời ra ngoài, nói khó nghe hơn thì không phải mời mà là xách đi, như một con dán ỉu xìu cuốn xéo đi trước mặt mọi người ở đại học Thủ Đô.

Nhìn thấy một màn này, Hạ Viên ngồi trong bóng tối nheo mắt: “Đúng là một đám ăn hại”.

“Ting, ting!”

Đúng lúc này, điện thoại Hạ Viên đột nhiên vang lên tiếng thông báo tin nhắn.

Hắn ta cuối đầu nhìn màn hình, hơi kinh ngạc, chỉ thấy trong tin nhắn số dư tài khoản ngân hàng đã nhiều thêm mấy con số 0.

Tổng cộng 200 triệu tệ!

Tất cả đều đã vào tài khoản.

Hạ Viên còn chưa kịp phản ứng thì điện thoại đã có cuộc gọi đến, là điện thoại của chú hai Hạ Đế.

Hạ Viên nghe máy: “Alô? Chú hai?”

“Tiền đã gửi rồi, cháu kiểm tra nhé, tình hình bên cháu thế nào rồi? Có chắc mua được viên đá về không?”

“Tiểu Viên, chú hai cho cháu biết, viên đá này rất có ý nghĩa với gia đình chúng ta, sở dĩ giao trọng trách lần này cho cháu vừa vì lợi ích của gia tộc và cũng vì nâng cao danh tiếng của cháu trong gia tộc, một khi xảy ra bất cứ sai sót nào thì cháu, còn có bố cháu, cả chú hai nữa đều sẽ khó thoát tội!”

“Ông cháu đang ở nhà cũ đợi cháu, cháu nghe thấy chưa?”

Con ngươi Hạ Viên rét lạnh: “Yên tâm đi! Chú hai, cháu đã chuẩn bị kĩ càng, cho dù không dùng tiền mua được viên đá thì cháu cũng sẽ dùng cách khác, bảo đảm có thể nắm nó trong tay”.

Nghe đươc lời này, Hạ Đế ở đầu bên kia thấp thỏm lo âu cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm: “Vậy thì tốt”.

“Chú đợi tin tốt của cháu”.

Nói xong thì tắt máy.

Cất điện thoại đi, Hạ Viên âm thầm cử động, ánh mắt lạnh lẽo quét qua Trần Song Hỷ trên khán đài.

“Vô dụng!”

Sau đó xoay người rời khỏi hội trường, nhân lúc không ai hay biết nhanh chóng ra ngoài bằng cửa sau cánh gà.

Trên khán đài, Vương Doãn đi rồi, người dẫn chương trình vẫn còn bàng hoàng, làm thể nào cũng không thể phản ứng lại được.

Trần Song Hỷ cau mày, một nỗi bất an nhanh chóng bao trùm toàn thân, Vương Doãn đi rồi vậy bên cạnh anh ta còn ai sao?

Hết rồi!

Trong tình huống này, chỉ có thể đối mặt với một cảnh ngộ: Anh ta không hoàn thành nhiệm vụ Hạ Viên giao phó. Đọc truyện tại T_amli nh24 7 nhé!

Vừa nghĩ tới đây, nỗi hoảng sợ như lan tràn khắp cơ thể anh ta, anh ta sợ hãi nuốt nước bọt.

Tiếp đó, trong vô thức, ánh mắt anh ta và Lý Thanh Tùng va chạm vào nhau.

Không đợi anh ta dời ánh mắt đi thì Lý Thanh Tùng đã lạnh giọng: “Xử lý một người rồi, còn lại cậu, đại diện nhà tài trợ tập đoàn Hạ Long, cậu Trần, cậu tự đi hay tôi đuổi cậu đi đây?”

“Đi?”

Không được!

Không thể đi!

Nếu anh ta đi rồi thì hoàn toàn không có tư cách cạnh tranh với Vu Kiệt, không thể hoàn thành nhiệm vụ Hạ Viên giao, anh ta vẫn muốn sống!

Bỗng nhiên thái độ của Trần Song Hỷ cứng rắn: “Ông không có tư cách đuổi tôi đi? Hiệu trưởng Lý, dựa theo hợp đồng kí kết giữa tập đoàn Hạ Long và đại học Thủ Đô thì lúc các người tổ chức buổi gây quỹ, tôi nhất định phải có mặt”.

“Chưa nhắc tới chiết khấu, ít nhất vào lúc này, ông không thể đuổi tôi đi, tôi có quyền ở lại đây, cũng có quyền tham gia cạnh tranh buổi quyên góp này”.

“Điều này đã viết rõ ràng trong hợp đồng rồi, nếu ông nhất định đuổi tôi đi thì cũng đừng trách tôi không khách khí, đến lúc đó thông báo tố tụng của tập đoàn Hạ Long đưa tới, để tôi xem một hiệu trưởng như ông phải làm sao?”

“Cậu đang uy hiếp tôi?”

Lý Thanh Tùng nhướng mày, khóe miệng nở một nụ cười.

Thông báo tố tụng của tập đoàn Hạ Long?

Haha!

Làm hiệu trưởng bao nhiêu năm nay, sóng gió nào chưa từng gặp qua cơ chứ, chỉ một tập đoàn Hạ Long thôi mà, Lý Thanh Tùng đột nhiên hỏi: “Thông báo tố tụng của tập đoàn Hạ Long cậu so với việc Lý Châu, giám đốc Lý nhà người ta đích thân điều tra kĩ lưỡng, cái nào…có sức uy hiếp hơn?”

Trần Song Hỷ thấp giọng nói: “Uy hiếp thì không dám, chỉ là một lời khuyên chân thành thôi”.

“Hiệu trưởng Lý, tôi hy vọng ông suy nghĩ cẩn thận chút!”

Soạt!

Lời vừa nói ra, nhất thời khiến hội trường náo loạn.

“Người này sao có thể mặt dày vậy chứ? Sao cậu ta còn mặt mũi ở lại đây? Còn muốn cạnh tranh?”

“Ai cho cậu ta dũng khí lớn vậy, ôi trời, uổng công nửa tiếng trước tôi còn nghĩ sẽ bảo con trai tôi học tập cậu ta, xì, học cái rắm, cặn bã cũng thôi đi, còn mặt dày như vậy, có mấy đồng bạc rách thì giỏi à? Nhà tài trợ tập đoàn Hạ Long giỏi nhỉ?”

“Phải đấy, có gì tài giỏi đâu chứ!”

“...”

Tiếng bàn luận sôi nổi.

Mà ngay lúc này, chỉ nghe Lý Thanh Tùng nói một câu: “Ai nói với cậu hợp đồng đã ký thì nhất định có hiệu lực!”

“...”, mọi người.

“...”, Trần Song Hỷ.

Trần Song Hỷ biến sắc: “Ông có ý gì?”

Lý Thanh Tùng cười nói: “Cậu đã nói theo quy định của hợp đồng thì cậu có thể ở lại đây, vậy chỉ cần hợp đồng bị hủy bỏ, cậu, còn tư cách gì ở lại đây nữa?”

“Cái gì...”

Hủy bỏ?

Việc…việc này…

Không cho Trần Song Hỷ có thời gian thông suốt, Lý Thanh Tùng lấy micro từ tay Lưu Binh, hướng về hội trường, âm thanh vang vọng!

“Bây giời tôi lấy danh nghĩa hiệu trưởng đại học Thủ Đô chính thức tuyên bố, chấm dứt tất cả các mối quan hệ hợp tác, tài trợ với tập đoàn Hạ Long, xét thấy người đại diện của tập đoàn Hạ Long có những hành vi gian dối nhất định, đại học Thủ Đô, đơn phương chấm dứt hợp đồng mà không cần bồi thường!”

“Ngoài ra, tôi




Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.