Đệ Nhất Lang Vương

Chương 122: Chương 122: Kỳ tích xuất hiện




Trong bệnh viện số một Ninh Thành, tất cả trưởng khoa và chuyên gia về phẫu thuật lồng ngực, khoa tim mạch, khoa nội ngoại và da liễu, trong vẻn vẹn vài phút đều tập trung trong phòng phẫu thuật.

Tất cả mọi người đều chuẩn bị sẵn sàng, ai nấy đều vô cùng căng thẳng. Hôm nay là ngày thứ hai của hội chợ đền thờ. Theo như tập tục, họ vốn phải cùng người nhà ra ngoại ô câu cá, buổi tối cùng người nhà ăn bữa cơm đoàn viên. Nhưng hôm nay họ đều hi sinh những khoảng thời gian quý giá này.

Nhận được tin của cấp trên, lúc này đến bệnh viện số một Ninh Thành là nhân vật lớn có thân phận vô cùng cao quý, ngực trúng dao, vết thương sâu khoảng 3cm. Thiếu chút nữa là thủng khí quản, vị trí dao đâm cách tim cũng khá gần.

Mức độ khó của ca phẫu thuật này khá cao, thậm chí có thể nói, là ca khó nhất từ khi thành lập bệnh viện đến giờ.

“U oa u oa…”, cùng với tiếng kêu ở đường lớn truyền đến thì lúc này các y tá đợi đã lâu ở bệnh viện cũng đẩy xe phẫu thuật vào.

Trên người Vu Kiệt mặc áo mỏng còn nhuốm đầy máu tươi trên ngực. Toàn thân anh đang chìm vào trạng thái hôn mê.

Ông cụ Lý thì sốt sắng, lo lắng đi theo: “Mau, mau đưa vào phòng phẫu thuật. Bất luận bệnh viện của các người dùng cách gì thì nhất định phải cứu cháu nội tôi từ tay tử thần về”.

“Vâng…”, mấy y tá nhanh chóng đi vào phòng phẫu thuật, còn bác sĩ có chuyên môn bắt đầu tiến hành kiểm tra.

“Tim đập càng lúc càng chậm, không kịp rồi”.

“Thông báo cho phòng phẫu thuật, chuẩn bị trước sốc điện tim”.

“Không được, nếu dùng cái đó sẽ tăng nhanh tốc độ lưu động máu, nếu mất máu quá nhiều thì cũng nguy hiểm”.

“Không xong rồi, không xong rồi, chủ nhiệm ơi! Hệ thống hô hấp của bệnh nhân không rõ nguyên nhân mà sắp ngừng hoạt động rồi”.

“Cái gì?”

“Ngừng thở?”

“…”.

Đến phòng phẫu thuật, Vu Kiệt lập tức được đẩy vào trong để tiến hành trị liệu. Ông cụ Lý khi nghe thấy câu cuối cùng thì lập tức đờ người tại chỗ, đầu óc quay cuồng, sắc mặt… Bắt đầu khó coi vô cùng.

“Ngưng… Ngưng thở….”, sao cảnh tượng này quen vậy.

Hai mươi sáu năm trước cũng vì ngưng thở mà…

Dương Chấn Hoa vội lên trước nói: “Ông chủ! Tôi đã thông báo cho viện trưởng bệnh viện, bảo ông ta gọi tất cả chuyên gia của Ninh Thành đến. Ông đừng lo quá, cậu chủ có tướng quý nhân, nhất định sẽ không có chuyện gì đâu…”.

“Chú… Chú sẽ không có chuyện gì đâu. Chú sẽ không bị sao cả”, Dương Cẩm Tú đứng ở cửa phòng phẫu thuật, những giọt nước mắt không ngừng rơi xuống như phủ kín khuôn mặt cô. Cô chắp hai tay, nhắm chặt mắt cúi đầu cầu nguyện nhưng nước mắt vẫn không ngừng rơi xuống.

Một giây sau, biểu cảm của ông cụ Lý lập tức âm trầm. Ông cụ nhìn vào cuối hành lang dài, Giang Nho dẫn theo đám người Vương Lập canh ở cửa, trầm giọng nói: “Chuyện này cũng từ các người mà ra, không cho tôi câu trả lời hợp lý thì… Tiểu Giang! Tôi thấy cậu không cần làm nữa đâu”.

“Sư gia! Con đã phái người giam Triệu Lệ Lệ lại rồi. Nếu như cậu chủ xảy ra chuyện gì thì sư gia yên tâm, cô ta tuyệt đối sẽ phải trả giá cho chuyện này”.

“Chỉ có cô ta sao?”, ở hành lang, ông cụ Lý vô cùng phẫn nộ. Áp lực vô hình đến từ người có địa vị cao lập tức bao trùm khắp người đám Giang Nho.

Không chỉ cô ta… Nếu như không phải là nhà họ Hàn, nếu không phải đám chó săn như Vương Lập làm việc cho gia tộc khu vực Đông Lục, có lẽ cháu trai của ông cụ đã có thể gặp được người con gái nó yêu từ lâu rồi.

Giang Nho cúi đầu nói: “Con hiểu rồi, sư gia”.

“Vậy thì còn ngây người ra đó làm gì? Còn phải đợi tôi dạy phải làm như thế nào sao?”

“Vâng ạ”, nói xong Giang Nho dẫn người rời đi mà không dám ở lại.

“Ông chủ…”, Dương Chấn Hoa định nói gì lại thôi.

Ông cụ Lý lấy điện thoại chuyên dụng của mình gọi đến một số.

Mấy phút sau, đối phương bắt máy. Đầu dây bên kia vang lên tiếng nói: “Ông chủ?”

“Trước sáng sớm mai, đừng để tôi nhìn thấy sáu chữ ‘tập đoàn Hàn Thị Ninh Thành’ trên thị trường chứng khoán của bất cứ thành phố nào trong cả nước. Ngoài ra, bảo gia tộc khu vực Đông Lục tham gia vào chuyện của Ninh Thành ngày hôm nay cho nhà họ Lý tôi câu trả lời”.

“Nếu không thì hậu quả tự chịu”.

“Anh nghe rõ chưa?”

“Tôi hiểu rồi thưa ông chủ”.

“Bụp”, nói xong điện thoại cúp máy luôn.

Ông chủ nổi giận, đêm nay khu vực Đông Lục ở Ninh Thành sẽ phải gánh chịu đả kích trước nay chưa từng có. Họ sẽ phải trả giá thê thảm khi hôm nay đã phái người đi gây áp lực cho Vu Kiệt.

Họ cũng sắp hiểu được, mình sắp dây vào nhân vật khủng khiếp như thế nào?

Trong phòng phẫu thuật, hai chuyên gia quyền uy nhất đang chiến đấu quyết liệt, đó là đấu tranh từng giây với tử thần.

“Lau mồ hôi”.

“Chuẩn bị khâu… Tình trạng tim của bệnh nhân?”

“Tim đập chậm, mười nhịp mỗi phút?”

“Thấp như vậy, tình trạng mất máu?”

“Bình thường ạ! Nhưng chủ nhiệm ơi, bệnh nhân…”.

“Ti ti ti…”, đúng lúc này chuông báo đột nhiên vang lên.

Nhất thời, tất cả người trong phòng phẫu thuật đều trợn mắt há mồm nhìn vào máy.

“Ngưng thở rồi… Chuyện gì vậy? Ban nãy lúc vào thì hệ thống hô hấp vẫn yếu mà? Sao lại ngưng thở được?”

‘Không biết nữa ạ”.

“Chủ nhiệm ơi! Kỳ lạ quá, ban nãy bệnh nhân ngưng thở mà sau đó lại ổn định, có phải là di truyền của gia tộc không?”

“Di truyền cái quái gì, tôi chưa nghe nói đến di truyền ngưng thở bao giờ”.

“Phải làm sao bây giờ?”

Nhất thời mọi người đều không biết nên làm thế nào, ai nấy đều bó tay, quên mất mình nên làm gì.

Bác sĩ chau mày ngẫm nghĩ chút rồi nói: “Tim vẫn đập chậm nhưng ngưng thở rồi. Kỳ lạ thật! Tạm thời ngừng phẫu thuật, tôi đi ra một chút”, nói xong ông ta tháo gang tay đi ra khỏi phòng phẫu thuật. Vừa thấy bác sĩ, ông cụ Lý vội đi lên trước.

“Bác sĩ! Thế nào rồi, thế nào rồi”.

“Ông chủ! Trước đây cậu chủ cũng có trạng thái ngưng thở đúng không?”

“Đúng vậy… Hai mươi sáu năm trước cũng y trạng thái như này”.

“Vậy… Vậy thì sao sống lại được”, bác sĩ hỏi.

“Chuyện này…”, ông cụ Lý đâu có biết sau đó đã xảy ra chuyện gì.

Ông cụ lắc đầu, bất lực nói: “Tiểu Kiệt! Ngưng thở rồi sao?”

“Vâng thưa ông! Vết thương thì chúng tôi cũng khâu lại rồi, cũng khống chế được tình hình mất máu. Nhưng chứng ngưng thở đột ngột, chúng tôi không có cách nào…”.

“Ngưng thở ư?”, Dương Cẩm Tú toàn thân chấn động như sét đánh bên tai.

“Không… Không…”, cô không dám tin vào sự thật này: “Sao có thể ngưng thở được… Chú… Chú ơi, chú giỏi như vậy, chú phải chịu được, nhất định phải tỉnh lại. Chú ơi! Chú… Nói thích tôi mà, chú phải bảo vệ tôi cả đời. Chú… Chú ơi…”.

“Lẽ nào chú quên bộ dạng Cẩm Tú đóng giả gấu trúc đáng yêu rồi à? Chú đừng ngưng thở… Nhất định đừng thế… Nhất định phải tỉnh lại… Cẩm Tú còn muốn chọc cho chú vui cả đời…”.

“Chú ơi…”.

“Cẩm Tú…”, Dương Chấn Hoa đau lòng nhìn cháu gái, còn Dương Cẩm Tú đứng trước cửa phòng phẫu thuật cầu nguyện. Cô không muốn mất đi Vu Kiệt giống như Vu Kiệt không muốn mất cô. Cô vẫn luôn cầu nguyện…

“Chú… Hãy sống lại, hãy sống lại đi…”, cô xông vào phòng phẫu thuật hét lớn.

Đúng lúc này đột nhiên vang lên tiếng “ti ti ti…”.

“Chủ nhiệm! Bệnh nhân khôi phục lại hơi thở rồi”.

“Thật sao?”

- ---------------------------

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.