“Lạc Thành không phải là nơi nằm ngoài sự quản lý của luật pháp, lại càng không phải là nơi vô chủ”. “Tội của anh, sẽ có luật pháp phán xét!”
Vừa dứt lời, Vu Kiệt đã ra tay, nhanh chóng nắm lấy cổ tay Hứa Long như một tia sét, sau đó anh xé một miếng băng vải trên người xuống, trực tiếp trói chặt tay Hứa Long.
Sau đó nhìn cô gái kia: “Giúp tôi một việc, gọi điện thoại để bọn họ tới đây bắt người”.
Cô gái Tiểu Chu giật mình nhận ra, vội vàng tìm kiếm khắp nói, sau khi lấy một chiếc điện thoại từ trên người tên côn đồ xuống thì lập tức gọi điện thoại thoại cho đồn cảnh sát.
Cùng lúc đó, Ngô Tiểu Phàm trong đồn cảnh sát cũng nhận được một cuộc gọi. ! Chị gái vừa mới tiếp chuyện Ngô Tiểu Phàm cầm lấy điện thoại: “Alo, đây là đồn cảnh sát, cho hỏi có thể giúp gì được cho bạn?”
Sau đó, Tiểu Chu vội vàng kể lại tất cả mọi chuyện xảy ra ở đây cùng với việc đổ oan cho Vu Kiệt sáng nay ra, không bỏ qua bất kỳ một chi tiết nào, thậm chí cả chuyện tối qua cũng kể nốt.
Khi cô ta nói hết chữ cuối cùng trong câu thì chị gái lập tức đứng dậy, sắc mặt trở nên nghiêm túc.
Lần này, chị gái nhận ra đây là một vụ án không hề đơn giản, hơn hai trăm người đánh một người, chính xác là một vụ bạo lực đáng sợ, còn làm giả lệnh bắt giữ, giả mạo nhân viên cảnh sát đi bắt người?”
“Chuyện này… Đúng là xem thường luật pháp mà!”
Chị gái hét lên, vội vàng nói: “Được rồi, cô hãy ở lại để giữ vững hiện trường, đừng cho bất kỳ ai rời đi, chúng tôi sẽ cử người tới để giải quyết chuyện này”.
Dứt lời, chị gái cúp điện thoại, đầu tiên phải nói tin tức này cho đội cảnh sát khác ở Lạc Thành.
Vụ án hơn hai trăm người đánh một người, mấy chiếc xe cảnh sát là hoàn toàn không đủ.
Trong nháy mắt, đồn cảnh sát yên tĩnh bỗng chốc trở nên náo nhiệt.
Những nhân viên cảnh sát đang ngồi ăn mỳ ăn liền cũng khoác đồng phục ngồi lên xe và lao đi.
Người đang ngồi trong nhà vệ sinh nhận được tin tức cầm lấy giấy lau đi rồi vội vàng kéo quần tham gia vụ án.
Bầu không khí trở nên căng thẳng, trực tiếp biến thành một cảnh tượng khác hẳn.
Ngô Tiểu Phàm ngồi ở cửa đang lo lắng chờ đợi tin tức thấy cảnh đó lập tức ngây người, vội vàng chạy tới bàn tiếp dân nhìn chị gái.
“Chị ơi, chuyện gì xảy ra thế ạ? Sao… Sao lại có nhiều người lao ra ngoài như thế!”
“Có chuyện gì xảy ra vậy?”
“Mọi người đi hết rồi, thế… Anh Vu phải làm sao bây giờ?”
“Không đúng!”
Ngô Tiểu Phàm đột nhiên nghĩ tới điều gì đó: “Lúc nãy chị gái đó nói đối phương giả mạo nhân viên cảnh sát, còn làm giả lệnh bắt giữ, chẳng lẽ bọn họ đang nói về những người bắt anh Vu đi?”
“Anh Vu đang ở đâu?"
Bấy giờ, Ngô Tiểu Phàm đã kịp phản ứng, không đứng đó ngẩn người nữa, nhanh chóng đuổi theo.