Sau khi biết rõ sự thật, Dương Chấn Hoa không hề cho hai người đó bất kỳ cơ hội nào.
Không chỉ bảo ông Chu truyền lệnh này xuống cho tất cả mọi người trong trang viên nhà họ Dương, mà còn ra lệnh thay ổ khóa của căn biệt thự vốn dĩ thuộc về Dương Chân rồi khóa lại chắc chắn.
Trừ phi là Dương Chân nhận sai, một mình trở về và chân thành xin lỗi Vu Kiệt, nếu không, cả đời này cô ta đừng hòng dễ dàng bước chân vào nhà họ Dương một lần nào nữa!
Rất nhanh, mười phút sau, video giám sát ở cổng chính đã được gửi đến phòng ngủ của Dương Chấn Hoa, xem xong toàn bộ video và ghi âm, trong đầu ông ta chỉ hiện lên hai chữ, đó là xấc xược!
Ông ta giật mình…
Không thể ngờ được, sự thật của chuyện xảy ra ở cổng chính còn…khiến người ta tức giận hơn nhiều so với lời Vu Kiệt kể lại.
Người làm?
Đỗ xe?
Vứt chìa khóa xe?
Từ đầu đến cuối Dương Chân và thằng bạn trai ngoại quốc kia của nó hoàn toàn xem Vu Kiệt là…người làm của nhà họ Dương?
Hai đứa trẻ ngu xuẩn này!
Ông Chu đang đứng ở cửa có chút lo lắng, chần chừ hồi lâu, cuối cùng ông ta cũng cất tiếng hỏi: “Ông chủ, người trong nhà đều đến đông đủ cả rồi, ông…”
“Không ăn nữa!”
Không đợi ông Chu nói xong, trong phòng lập tức vang lên tiếng quát của ông cụ Dương, sau đó ông ta bỗng đứng dậy, chắp tay sau lưng, sắc mặt u ám đi đến trước cửa.
“Ông chủ, ông…”
“Rầm!”
Lời vẫn chưa kịp nói hết.
Chỉ có một âm thanh…nặng nề đáp lại!
Sau đó, trong phòng lại vang lên mệnh lệnh của Dương Chấn Hoa: “Bảo tất cả mọi người giải tán hết đi, bữa cơm hôm nay, không ăn nữa!”
“…”, ông Chu: Không ăn?
Xong đời rồi!
Hồi tưởng lại tất cả những chuyện đã xảy ra trong camera, ông ta đại khái cũng hiểu được nguyên nhân.
Là bởi vì…cô Chân sao!
Ông ta lại thở dài, cũng không biết nên khuyên thế nào.
Đừng nhìn bề ngoài mà nghĩ suốt những năm qua, người ông chủ Dương luôn yêu thương nhất là cháu gái Dương Cẩm Tú, thân là quản gia, người ở bên cạnh ông chủ đã nhiều năm, ông ta biết rất rõ kỳ thực người mà ông chủ yêu thương nhất chính là cô Chân, bởi vì cô Chân luôn sống ở nước ngoài nên mỗi lần nhớ con gái, ông chủ đều lén lút ngồi trong phòng một mình lau nước mắt.
Dù sao thì trong số những người con của ông chủ thì Dương Chân là người nhỏ tuổi nhất.
Có người bố nào, đặt biệt là những người đã già mà lại không hy vọng con cái của mình trở thành nhân tài chứ!
Nhưng mà hôm nay nhìn thấy những hành vi của Dương Chân trong camera, đã khiến ông cụ Dương hoàn toàn thất vọng!
Cho dù là đối xử với người làm, thì cũng phải có sự tôn trọng tối thiểu!
Ngay cả nguyên tắc làm người cơ bản còn không có, thì làm sao mà…
Nghĩ đến đây, ông Chu không có tâm trạng làm gì cả, cứ liên tục thở ngắn than dài, sau đó…
Chỉ có thể trở về đại sảnh truyền lại mệnh lệnh của ông chủ với những người khác.
…
…
Đáng lẽ sẽ có một bữa cơm đoàn tụ vui vẻ hòa thuận, một bữa cơm quây quần hạnh phúc của tất cả mọi người trong nhà, nhưng vì mệnh lệnh hủy bỏ của ông cụ Dương mà bây giờ kết thúc rồi.
Sau khi Vu Kiệt và Dương Cẩm Tú trò chuyện hỏi han vài câu với bậc trưởng bối trong nhà họ Dương thì cũng trở về nơi ở của họ.
Không lâu sau, màn đêm dần dần buông xuống, tiếng thở dài của Dương Cẩm Tú vang lên trong phòng ngủ ở tòa biệt thự của hai người.
Nhìn cảnh đêm bên ngoài cửa sổ, những ngôi sao sáng trên trời cũng không phải rất xa vời.
“Không biết bây giờ cô út đang ở đâu?”
Dương Cẩm Tú lẩm bẩm.
Vu Kiệt ngồi bên cạnh mỉm cười, đưa tay ra vỗ nhẹ vào gáy cô, nói: “Đừng nghĩ nhiều như vậy, đều là người trưởng thành rồi, sẽ chăm sóc tốt cho bản thân thôi”.
“Anh ơi…”
Dương Cẩm Tú liên tục lẩm bẩm, trong mắt hiện lên sự xin lỗi, cô quay người, vội vàng đưa tay ôm chặt Vu Kiệt, sau đó nói: “Em thay cô út xin lỗi anh, cô út nhất định không phải cố ý đâu, anh đừng để bụng, trước đây cô út không phải là người như vậy đâu!”
“Ừ, anh biết”.
Dương Cẩm Tú dường như đã chiếm hết toàn bộ vị trí trong tim Vu Kiệt.
Còn có để bụng hay không, thì từ đầu tới cuối, Vu Kiệt chưa từng vì những chuyện này mà buồn bực.
“Được rồi, em cũng đừng lo lắng nữa, đói bụng không, chúng ta đi ăn gì đó đi!”
Từ lúc trưa đến tận bây giờ, bởi vì chuyện của Dương Chân nên Dương Cẩm Tú chưa hề ăn chút gì cả.
Nhìn thấy cô như vậy, Vu Kiệt càng thêm lo lắng hơn.
“Òng ọc òng ọc…”
Cũng chính ngay lúc Vu Kiệt vừa mới nói xong câu đó thì bỗng nhiên một loạt âm thanh từ bụng Dương Cẩm Tú vang lên.
“Phụt!”
Một tràng cười vang lên.
Dương Cẩm Tú phì cười, cô ngại ngùng đưa tay xoa xoa bụng.
Cô đánh hắng một tiếng, hất cằm lên, dáng vẻ vô cùng kiêu ngạo, nhẹ giọng lẩm bẩm nói: “Không phải bụng em kêu đâu!”
“Không phải em, em không hề cảm thấy đói bụng chút nào cả…”
“Đúng vậy, không hề đói bụng…khụ khụ…”
Vừa nói cô vừa liếc mắt nhìn Vu Kiệt, nụ cười không giấu được nơi khóe miệng khiến người ta vừa nhìn đã cảm thấy rất đáng yêu.
“Được rồi, là anh đói bụng rồi!”
Vu Kiệt nuông chiều thừa nhận tiếng òng ọc này là từ bụng anh phát ra: “Em muốn ăn gì?”
“Thịt nướng!”
Không cần suy nghĩ, Dương Cẩm Tú buột miệng nói.
Nửa đêm mười một giờ, không ăn thịt nướng thì ăn gì chứ?
Thêm chút tỏi nữa, hương vị sẽ vô cùng tuyệt vời!
Dương Cẩm Tú cười hihi, tiếng cười đó êm tai giống như tiếng lục lạc vậy.
“Gọi người ta mang đến nhé?”
“Vâng!”
Nhận được câu trả lời, Vu Kiệt gật đầu, lấy điện thoại ra, lập tức tìm nhà hàng thịt nướng được nhiều người khen ngợi nhất trong phạm vi mười km, gọi rất nhiều đồ nướng rồi ngồi đợi đồ ăn giao đến.
Khoảng ba mươi phút sau, người giao hàng cuối cùng cũng gọi điện thoại đến!
“Ting ting ting…”
“Xin chào!”
Vu Kiệt nghe điện thoại.
“Xin chào anh Vu, tôi là người phụ trách giao hàng của quán thịt nướng. Đồ nướng của anh đã được đưa đến trước cửa nhà họ Dương rồi, nhưng tôi không vào được, phiền anh có thể xuống nhận được không?”
“Vâng, xin đợi một lát!”
“Vâng, cảm ơn anh Vu”.
Nói xong, Vu Kiệt cúp điện thoại, anh đứng dậy đi ra khỏi biệt thự, hướng về phía cổng chính.
Có điều…
Vu Kiệt vừa bước chân ra khỏi cửa thì đột nhiên dừng bước, cau mày.
Sắc mặt chùng xuống, bắt đầu rơi vào trầm tư.
“Giọng nói này…quen tai quá…”
“Có phải mình đã nghe ở đâu rồi không nhỉ?”
Trí nhớ của anh không thể nào sai được.
Quen thì có quen đó, nhưng mà nhất thời Vu Kiệt không nhớ ra được giọng nói này là ai!
Anh lắc đầu, không nghĩ nữa, nhanh chân bước về phía cổng chính.
Khi Vu Kiệt đang bước tới vị trí cách cổng chính khoảng hai trăm mét thì anh nhìn thấy một người đàn ông to lớn, đội mũ bảo hiểm, mặc một chiếc áo ba lỗ màu vàng có ký hiệu người giao hàng đang đứng cạnh một chiếc xe máy điện màu đỏ.
Người đàn ông to lớn kia có với thân hình vạm vỡ, những khối cơ bắp xung quanh bị ngăn cách bởi lớp quần áo nhưng cũng có thể cảm nhận được sức mạnh bùng nổ ẩn chứa bên trong!
Vẻ mặt Vu Kiệt sửng sốt, anh bước nhanh hơn, càng đi càng nhanh, khi anh đi đến tận cửa chính thì liền chạm mắt với người đàn ông đó.
Cả hai đều ngây người cùng lúc!
Người đàn ông đó đột nhiên trợn tròn mắt, như thể gặp lại cố nhân.
Vu Kiệt quá mức ngạc nhiên, không ngờ lại gặp hắn ta ở đây!
Vừa mới không gặp vài tuần, bây giờ lại gặp nhau…
“Anh Vu!”
“Lý…Đại Năng?”
Trước kia anh đã gặp người này ở phòng tập quyền anh Tứ Hải ở Ninh Thành, người đã đến đón Triệu Lệ Lệ, Lý Đại Năng!
- ---------------------------