Tập đoàn Hoa Mỹ là tập đoàn nổi tiếng và đứng thứ 3 trong ngành dược phẩm của thành phố Giang Thành. Tập đoàn này có nguồn tài nguyên phong phú, danh tiếng vô cùng tốt, chủ tịch tập đoàn Lâm Nhã cũng là một người đẹp nổi tiếng trong giới thượng lưu, cô ta có một đứa con trai, nhưng đến nay vẫn chưa công bố chồng mình là ai.
Gần đây có rất nhiều người thành đạt trong đủ các giới thích Lâm Nhã và muốn đến gặp cô ta, nhưng cuối cùng đều chung một kết quả đó là bị đuổi ra khỏi tập đoàn.
Theo lời những người đó thì ai cũng biết được thái độ của Lâm Nhã.
Nếu chồng Lâm Nhã vẫn chưa về thì cô ta quyết sẽ bảo vệ tập đoàn Hoa Mỹ, cho dù là một ngày hay một năm.
Lúc Vu Kiệt báo địa chỉ cho Dương Cẩm Tú thì phản ứng đầu tiên của Dương Cẩm Tú chính là vô cùng khiếp sợ, cô không ngờ Vu Kiệt lại muốn đến tập đoàn Hoa Mỹ.
Vu Kiệt đến đó làm gì?
Tập đoàn Hoa Mỹ vô cùng nổi tiếng, không hiểu sao Vu Kiệt lại muốn đến đó?
Trong lòng Dương Cẩm Tú có chút khó hiểu, cô rất hiếu kỳ với mục đích đến đó của Vu Kiệt, nhưng cũng không hỏi nhiều.
Nửa tiếng sau, bọn họ đã đến tập đoàn Hoa Mỹ, tòa cao ốc đồ sộ với hơn một trăm năm lịch sử phía đối diện không khỏi khiến người ta sửng sốt, cho dù tập đoàn châu báu nhà họ Cao ở đây thì cũng khó có thể lấn át được vẻ huy hoàng của nó.
“Vu Kiệt, chú...đến đây làm gì vậy?”, vừa đến cửa Dương Cẩm Tú đã không kìm được tò mò hỏi.
Vu Kiệt ngước nhìn tòa cao ốc, với tính cách của chị dâu thì bây giờ chắc vẫn đang tăng ca ở tập đoàn.
Lúc Vương Tam còn sống, Vu Kiệt đã nghe anh ta nói không ít về biệt hiệu cuồng công việc của chị dâu.
Anh thờ ơ trả lời: “Đến tìm chủ tịch tập đoàn Hoa Mỹ“.
“Cái gì?”
“Suýt...”
Dương Cẩm Tú hít một hơi thật sâu, chủ tịch tập đoàn Hoa Mỹ hả, không đùa chứ!
Đó chính là là cô nàng mạnh mẽ nổi tiếng trong ngành đấy, nhiều ông chủ doanh nghiệp muốn gặp Lâm Nhã một lần thôi còn rất khó, nhân viên bảo vệ như Vu Kiệt thì làm sao…
Không phải Dương Cẩm Tú coi thường thân phận Vu Kiệt, chỉ là cô khó mà tưởng tượng được thôi.
Nếu Vu Kiệt quen Lâm Nhã của tập đoàn Hoa Mỹ, cho dù chỉ là quan hệ bạn bè bình thường thì cũng có thể dễ dàng xin được chức giám đốc tập đoàn Hoa Mỹ lương tháng hơn 10 ngàn rồi, tội gì phải đi làm chức bảo vệ vừa bẩn vừa mệt kia chứ?
“Sao vậy?”, Vu Kiệt hỏi.
Dương Cẩm Tú nghĩ Vu Kiệt đang nói đùa nên cười nói: “Vu Kiệt, chú đang nghiêm túc sao? Chú có hẹn trước không?”
“Hẹn trước?”
Vu Kiệt lắc đầu: “Hẹn trước là cái gì, tôi gọi điện thì chị ấy sẽ xuống tiếp tôi thôi“.
“...”, Dương Cẩm Tú càng lúc càng cảm thấy câm nín.
Thân phận của Lâm Nhã thế nào chứ?
Dương Cẩm Tú vốn sinh ra trong một gia đình giàu có nên hiểu rất rõ tính cách của những phụ nữ mạnh mẽ trong giới thượng lưu, trừ khi là quan chức từ thủ đô đến thăm, nếu không thì cô ta sẽ từ chối hết!
Dương Cẩm Tú không tin lời Vu Kiệt, còn chắc chắn rằng anh đang nói đùa.
Dương Cẩm Tú sợ anh mất mặt nên khuyên nhủ: “Hay là chúng ta đi thôi! Vu Kiệt, chú đừng đùa nữa, nếu không lát nữa bảo vệ ra đuổi người là chú xong đấy“.
Vẻ mặt Vu Kiệt tràn đầy nghi ngờ, không tin anh hả?
Đúng lúc anh định mở miệng nói thì có một chiếc xe BMW màu đỏ từ đường cái chạy đến, nó chậm rãi dừng lại trước cửa tập đoàn, một người đàn ông trung niên mặc vest, dáng người mập mạp nhưng vô cùng kiêu ngạo bước xuống.
Người đàn ông trung niên cầm túi xách trên tay, sau khi nhìn thấy một đôi nam nữ đang đứng trước cửa tập đoàn thì không khỏi nhíu mày.
Cô gái trông rất xinh đẹp, dáng vẻ cũng không tệ, nhưng người đàn ông kia thì trên người toàn là đồ vỉa hè, trông vô cùng tầm thường, hơn nữa lại đang đứng thập thò ở cửa, hừ, chắc lại là thằng ranh con nào muốn đến theo đuổi chủ tịch đây mà.
Loại cóc ghẻ như thế mà cũng đòi ăn thịt thiên nga hả?
Hoàng Hán gã mới là người thích hợp nhất để theo đuổi chủ tịch.
Gã bước nhanh qua cửa, híp mắt nhìn chằm chằm Vu Kiệt: “Ranh con, cậu đến đây làm gì?”
Vu Kiệt quay đầu nhìn gã một cái, sau đó lại quay đầu đi: “Đi thôi! Chúng ta vào thôi“.
Phớt lờ!
Coi thường!
Tỏ thái độ khinh thường!
Ầm!
Sắc mặt Hoàng Hán chợt thay đổi, gã là giám đốc bộ phận nhân sự của tập đoàn Hoa Mỹ, vậy mà tên này lại dám khinh thường gã!
“Đứng lại, tôi đang hỏi cậu đến đây làm gì?”
Hoàng Hán chặn Vu Kiệt lại.
Vu Kiệt ngẩng đầu lên: “Bọn tôi phải báo cáo với anh sao?”
“Nói thừa, chẳng lẽ lại không cần hả? Nếu cậu là nhân viên tập đoàn thì tôi là giám đốc bộ phận nhân sự, nên tôi có quyền quản lý cậu, nếu cậu không phải thì những người không có nhiệm vụ không được phép bước vào tập đoàn dù chỉ một bước, đây là quy tắc“.
Hoàng Hán ưỡn ngực, giọng điệu cao vút, như thể chắc chắn trên cơ Vu Kiệt rồi.
Vu Kiệt thờ ơ nói: “Tôi tìm chủ tịch tập đoàn, hình như không liên quan đến anh, hơn nữa tôi cũng không phải người của tập đoàn các anh, cho dù theo phương diện nào thì anh cũng không có tư cách quản lý tôi!”
“Cậu tìm chủ tịch?”
Hoàng Hán thầm kinh ngạc, biết ngay lại một con cóc ghẻ muốn ăn thịt thiên nga mà.
Dương Cẩm Tú có chút luống cuống, cô vội kéo tay Vu Kiệt: “Đi thôi! Chúng ta đi thôi!”
Vu Kiệt nhẹ nhàng hất tay cô ra, anh đến tìm Lâm Nhã là có chuyện quan trọng, liên quan đến tin tức của người anh em, anh không muốn người khác làm tốn thời gian của mình.
Hơn nữa những kẻ đang dòm ngó xung quanh kia còn chưa biết sẽ ra tay lúc nào, nên anh phải nắm chắc thời gian!
Hoàng Hán lùi lại một bước, gã tỏ vẻ khinh thường: “Ranh con, loại người như cậu tôi còn không hiểu sao, cậu muốn lẻn vào tập đoàn để tìm chủ tịch, sau đó tỏ tình để chiếm được trái tim chủ tịch đúng không?”
“...”, Vu Kiệt: người này bị ngu sao?
“Tránh ra“.
“Tôi không tránh đấy thì sao, cậu muốn đánh người hả”, Hoàng Hán híp mắt lại, gã lấy điện thoại gọi cho bảo vệ.
“A lô? Giám đốc Hoàng ạ?”
“Lập tức cử mười người đến cửa, có một thằng điên muốn xông vào tập đoàn“.
“Dạ!”
Hoàng Hán nói xong thì cất điện thoại đi.
Thấy tình hình càng ngày càng cấp bách thì Dương Cẩm Tú gấp đến mức giậm chân bình bịch, cô đã sớm đoán được chuyện này sẽ xảy ra với Vu Kiệt, một nhân viên bảo vệ thì sao có thể quen được Lâm Nhã chứ?
Nên làm gì đây?
Cô càng hoảng thì tay chân càng luống cuống!
Mà Vu Kiệt từ đầu tới cuối vẫn rất bình tĩnh, anh lấy điện thoại ra, tìm số Lâm Nhã mà hôm qua Lưu Soái gửi cho rồi gọi điện.
“Tút tút...”
“A lô?”, ở đầu dây bên kia vang lên tiếng phụ nữ, giọng nói lạnh lùng, trưởng thành lại đầy quyến rũ.
“Tôi là anh em của Vương Tam, bây giờ tôi đang ở dưới sảnh tập đoàn chị, có người không cho bọn tôi vào”, Vu Kiệt chỉ nói ngắn gọn mấy câu.
Nhưng mấy câu này trong nháy mắt đã kích động trái tim tĩnh lặng nhiều năm của Lâm Nhã.
Vương Tam!
Khóe mắt cô ta lập tức đỏ hoe.
“Tôi đến ngay đây”, Lâm Nhã nhẹ nhàng nói một câu rồi bước ra khỏi văn phòng.
Vu Kiệt tắt điện thoại rồi thầm suy tính trong lòng.
Nhưng Hoàng Hán vẫn nhất định không tin: “Anh em của Vương Tam? Gọi người đến đây đi, tôi muốn xem con cóc ghẻ cậu quen ai trong tập đoàn, bắt được ai thì tôi đuổi người đó ngay, không đá được những tên cặn bã như cậu đi thì tôi không phải họ Hoàng“.
Vương Tam là ai?
Hoàng Hán không quen.
Nhìn tên rác rưởi này cảm thấy thật khó chịu.
Mấy phút sau, bên trong tập đoàn truyền tới tiếng bước chân vội vã, mười người mặc đồng phục bảo vệ nhanh chóng chạy tới.
“Giám đốc Hoàng, ai muốn xông vào tập đoàn vậy?”
Hoàng Hán chỉ vào Vu Kiệt: “Đây, chính là tên này, mau đuổi hắn ta ra ngoài đi, còn Vương Tam đâu? Hắn ta đâu? Không phải cậu có người quen sao? Gọi hắn ta đến nhanh đi để ông đây còn đuổi nốt!”
Tiếng nói vừa dứt thì bên trong tập đoàn lập tức truyền đến một giọng nói lạnh lùng.
“Hoàng Hán? Anh cũng to gan nhỉ?”
Lâm Nhã...đến!
- ---------------------------