Đệ Nhất Lang Vương

Chương 283: Chương 283: Lang Vương đáng sợ trong truyền thuyết




Lang Vương?

Vu Kiệt?

Nghe thấy giọng nói lẩm bẩm của Nham Long, Hứa Tình Phong lập tức ngây người ra, mặt khó coi như ăn phải mướp đắng, ánh mắt nhìn về phía Vu Kiệt.

Ông ta lập tức trợn trừng hai mắt.

Năm năm trước, một nhân vật đã càn quét đội lính đánh thuê Địa Ma nổi danh khắp biên giới, làm chấn động toàn cầu. Chính là Lang Vương Hoa Hạ!

Chuyện… Chuyện này là thật sao?

Trên võ đài, người thanh niên đứng trước điện thoại, lạnh lùng nhìn Thanh Long tràn đầy sát khí.

Ba ngày trước, người thanh niên một mình đi đến Long Môn tận tay đánh gãy hai chân Du Long và tát bay ông ta ra ngoài.

Người thanh niên bị Thanh Long coi như phế vật, còn thề thốt sẽ dùng tính mạng của hắn để ngồi lên vị trí đại sư huynh kế thừa Long Môn.

Không ngờ đây lại là Lang Vương, người được coi là chiến thần trong quân, người duy nhất được nhận danh xưng Lang Vương!

Chấn động, không tưởng tượng nổi, khủng hoảng, tất cả mọi cảm xúc đều bủa vây lấy Hứa Tình Phong.

“Hắn… Hắn là Lang Vương?”, Hứa Tình Phong nuốt nước bọt, trong mấy giây ngắn ngủi trong đầu ông ta xuất hiện vô số hậu quả tiếp theo của Long Môn.

“Ông nói xem?”, Nham Long hừ lạnh một tiếng, chau mày nhìn năm mươi chiến sĩ mặc vũ trang đột nhiên xông vào trong.

“Vậy bây giờ phải làm sao? Thanh Long bắt cóc người nhà của Lang Vương, chẳng phải Long Môn đã dây vào…”, nói được một nửa, Hứa Tình Phong đột nhiên giật mình, kết quả sau đó ông ta không dám nghĩ nữa.

Đó là Lang Vương!

Sau khi chuyện xảy ra vào năm năm trước truyền khắp các giới trong cả nước thì lưu truyền một câu nói: “Lang Vương tức giận thì máu chảy thành sông”.

Ánh mắt Nham Long âm trầm, nhìn vào thái độ của các nước trên thế giới đối với ba Đại Tu La, hiện giờ ra tay đối đầu với Vu Kiệt thì rõ ràng là tự tìm đường chết.

“Lập tức rời đi ở cửa sau, chuẩn bị xe!”

“Cửa sau… Vậy thì tôi và Long Môn phải làm sao?”, Hứa Tình Phong ngẩng đầu lên sốt sắng hỏi.

“Còn hỏi Long Môn phải làm sao ư? Một đám phế vật thôi. Ông đi theo tôi!”

Đi cùng? Nói như vậy có phải là ông ta có cơ hội vào Huyết Cương Bắc Băng rồi không?

Hứa Tình Phong lập tức vui mừng, nói: “Vâng… Vâng… Tôi sẽ đi chuẩn bị luôn”.

Nói xong, ông ta không chú ý đến chuyện xảy ra ở dưới võ quán mà cất bước đi về phía cửa sau, không dám có chút chậm trễ, sợ lãng phí thời gian, làm lỡ chuyện rời đi.

Thông tin Vu Kiệt chính là Lang Vương dường như phá tan hy vọng trong lòng ông ta.

Đường đường là Lang Vương, là chiến thần, là nỗi kiêng kị với lính đánh thuê.

Long Môn chọc giận hắn thì chẳng phải là đối đầu với triệu mãnh hổ ở biên giới?

Sau khi ông ta rời đi, ánh mắt Nham Long tràn đầy phẫn nộ, sát khí trong hai mắt không ngừng dâng lên.

“Đúng là đáng tiếc! Tiếc là tao tìm mày không được đúng lúc”

“Lang Vương! Hôm nay coi như mày may mắn nhưng ngày tháng còn dài, tao sẽ lại đến tìm mày”, lời nói vừa dứt Nham Long xoay người nhìn về phía Vương Huệ đang ngồi sụp trên đất.

Nhìn người phụ nữ đáng thương như Thanh Xa ban đầu, hắn giơ tay ra nói: “Đi thôi!”

Vương Huệ thở hổn hển, mắt nhìn chằm chằm vào Vu Kiệt trên võ đài, hỏi: “Vậy còn hắn? Không giết nữa sao?”

“Không giết ư?”, Nham Long chậm rãi lắc đầu, giọng điệu tàn độc: “Có cơ hội nhưng hôm nay thì không được! Tôi đồng ý với cô, làm người phụ nữ của tôi thì tôi sẽ giết tất cả những kẻ nào từng bắt nạt cô. Vu Kiệt, chắc chắn phải chết”.



Cảnh tượng trên tầng hai tối om thì Vu Kiệt không nhìn thấy. Nhưng anh nhìn thấy trong màn hình một nhóm chiến sĩ trèo lên cây to giải cứu Cao Vũ Xương.

Anh nhìn thấy rồi, một bóng hình từ máy bay trực thăng không do dự mà nhảy xuống chỗ Nhã Nhã bị rơi xuống.

Anh nhìn thấy gã đàn ông cầm rìu bị viên đạn bắn xuyên qua đầu rồi rơi xuống không thấy bóng dáng đâu.

Trong lúc anh cảm thấy nhẹ nhõm khi chị dâu và Nhã Nhã được cứu thì một giọng nói âm trầm truyền lại từ bên kia.

“Chuyện… Chuyện này sao có thể? Sao lại có đội quân xuất hiện ở đây?”

“Rốt cuộc là chuyện gì?”

“Người của đội quân… Không phải là người của đội quân… Những người này là ai?”

Chuyện đảo ngược đột ngột, hoàn toàn nằm ngoài dự liệu của Thanh Long, hai mắt hắn ta đều là sự nghi ngờ!

Mới có bao lâu? Tối qua đến giờ đã tìm được họ?

Đây vốn không phải là tốc độ giải quyết việc của đám phế vật Giang Thành? Không phải họ thì có thể là ai?

Đột nhiên hắn ta bất giác nhìn lên Vu Kiệt, liên tưởng đến thái độ ban nãy của Vu Kiệt mà lập tức nghĩ ra gì đó!

Hắn ta giãy dụa, cố gắng gồng mình trong vũng máu, mắt nhìn chằm chằm vào Vu Kiệt: “Là mày! Là mày! Đám người này là mày gọi đến?”

“Mày… Mày…”.

Không còn nỗi kiêng kị nào, gánh nặng trong lòng Vu Kiệt lập tức tan biến. Anh lắc lắc chân rồi đi đến trước mặt Thanh Long.

Tiếp đó, anh nhấc chân lên rồi đánh về phía Thanh Long!

Sức lực toàn thân tập trung vào lòng bàn chân rồi anh dùng lực giẫm xuống.

“Rắc rắc!”, một tiếng vang giòn cùng với sức mạnh điên cuồng. Thanh Long kêu một tiếng đau thê thảm, năm ngón tay bị tan nát thành mười mấy đoạn, gân cốt cũng đứt gãy hết.

Xương cốt bắn tung tóe trên không trung!

Cảnh tượng đó đầy máu me và mùi máu tanh.

Nhưng Vu Kiệt nhìn thấy mà biểu cảm đầy lạnh lùng. Cảnh tượng máu me tanh hôi hơn anh cũng nhìn thấy rồi.

Anh lạnh lùng lên tiếng: “Tao hỏi mày lần cuối cùng, Nham Long ở đâu?”

“Đồ khốn kiếp… Mày đừng mơ!”, Thanh Long cắn răng, cố chịu đau rồi nói.

“Không nói ư?”, Vu Kiệt tay nhanh như điện, lập tức lấy ra mười mấy chiếc kim bạc châm vào ngực của Thanh Long.

Các huyệt đạo được kết nối với nhau, dường như đang đặt cái xẻng trong nham thạch, có thể trong giây lát làm tan chảy một con người.

“A…”, nỗi đau kinh hoàng bủa vây lấy hắn ta.

Thanh Long mặt biến sắc, khóe miệng run rẩy, ánh mắt phẫn nộ, gào rống: “Thằng khốn… Có bản lĩnh thì giết tao đi, giết đi…”.

Cùng với tiếng hét đau khổ, Diệp Thanh Dương ở dưới võ đài lập tức sắc mặt căng thẳng.

“Đồ khốn… Mày dám”, Diệp Thanh Dương hét lớn. Đang định lên võ đài, vừa bước được một bước thì năm mươi chiến sĩ vào võ quán lập tức giơ súng lên quát lớn cả võ quán.

“Tất cả mọi người, không được cử động!”

“Tất cả mọi người…”, thoắt cái trong lòng Diệp Thanh Dương căng thẳng. Sao đến nhanh như vậy ư?

Nhưng… Hình như nòng súng này nhắm sai người rồi chăng?

Ông ta thần sắc nghiêm nghị, chỉ vào Vu Kiệt trên võ đài, mắng: “Các người đang làm gì vậy? Bảo các người đến để bắt thằng nhóc ngông cuồng vi phạm quy tắc võ giới này chứ không phải bảo các người đến để thị uy. Mau kéo hắn xuống cho tôi. Nếu làm ảnh hưởng đến tính mạng của cậu chủ Thanh Long thì tôi sẽ cho các người chết chung đấy”.

Diệp Thanh Dương tưởng những chiến sĩ này là những ông trùm phía sau ông ta phái đến nên ra lệnh không chút khách khí.

Chỉ có điều…

Ông ta nhận nhầm rồi!

Những lời ông ta nói khi lọt vào tai của chiến sĩ dẫn đầu thì chẳng khác gì truyện cười. Chỉ thấy chiến sĩ đó lớn bước rồi nhắm nòng súng vào Diệp Thanh Dương, sát khí đùng đùng.

Đôi mắt đỏ mà phẫn nộ!

“Đất nước rộng lớn như này có những con sâu như ông nên đất nước mới phát triển chậm như này đấy”.

“Giờ phụng lệnh của Lưu Soái, tiêu diệt hết các phần tử của Long Môn”.

“Người đâu, bắt hết người của hiệp hội võ thuật cho tôi”.

“Rõ!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.