Tại tòa nhà tổ tác chiến kinh tế Giang Thành.
Ngoài hành lang tầng hầm tối tăm, dưới ánh chiều tà mặt trời đang dần biến mắt sau đường chân trời, khói thuốc của Lục Chấn Hoa vẫn còn chưa tiêu tan hết trong hành lang.
Những cuộn khói phất phơ giống như chút ánh sáng còn sót lại của tịch dương khiến hành lang mờ mịt lộ ra một vẻ khác thường.
Lục Chấn Hoa đứng nhìn đoạn hành lang dài này, hai tay nắm chặt buông bên cạnh người run lên nhè nhẹ.
Đúng lúc ông ta quay người rời đi, chuẩn bị đến tổng cục tham mưu thì Lý Giang Đào mở cửa phòng thẩm vấn ngầm đi ra ngăn ông ta lại.
Trong lòng Lục Chấn Hoa nao nao, hai mắt khẽ trừng lên, không khỏi lập tức ngờ vực.
“Hội trưởng Lý...ông đây là...”
Lý Giang Đào đột nhiên bước lên, cảnh giác nhìn xung quanh, sau đó cúi người ghé sát vào tai ông ta nói nhỏ.
“Đội trưởng Lục! Giờ không phải là lúc đi giáo huấn Trương Thế Đào!”
“Việc cấp bách lúc này phải là để ba người bên trong đó ký vào giấy nhận tội mới và việc quan trọng nhất!”
“Nếu không, bên phía cậu Thượng Quan mà hỏi xuống thì...”
Lý Giang Đào trong lòng hiểu rõ, thời gian còn lại của ông ta không còn nhiều nữa.
Hội thương nghiệp Vạn Hải hiện nay đã lâm vào hoàn cảnh gần giống như tập đoàn Đổng Thị rồi, tất cả đều là do con đàn bà thối tha Lâm Nhã gây ra.
Nhưng hiện tại đã không còn thời gian đi xử lý những kẻ không quan trọng đó nữa, hết thảy ngọn nguồn đều nằm ở ba người trong phòng thẩm vấn ngầm kia.
Chỉ cần ba người này chứng thực tội danh thì cho dù người bên ngoài có làm gì cũng không thể gây nên sóng to gió lớn gì được.
Chủ yếu là chuyện này đã được một thời gian dài rồi, ông ta sợ Thượng Quan Bắc ở thủ đô sẽ trách tội xuống.
Đến lúc đó thì sẽ không còn đơn giản nữa.
Quả nhiên!
Sau khi Lý Giang Đào nhắc đến tên cậu Thượng Quan, Lục Chấn Hoa rõ ràng cảm thấy bản thân hơi chút chấn động.
Việc khẩn cấp nhất vẫn là đặt chuyện Thượng Quan Bắc dặn dò lên hàng đầu.
Nhưng...
Ông ta và hội trưởng Lý tốn rất nhiều thời gian trong phòng thẩm vấn nhưng ba người này vẫn nhất quyết ngang ngạnh như con vịt chết!
Giống như một khúc xương cứng khó nhằn vậy.
Ông ta tựa đầu quay lại, nhíu chặt mày, có chút khó xử hỏi.
“Ba...người bọn chúng vẫn không chịu ký tên, nên làm thế nào đây?”
Lý Giang Đào trực tiếp kéo ông ta đến một góc ngoài hành lang, lại lần nữa lén lút cẩn thận nhìn hai đầu hành lang, đưa tay lên làm động tác như rút một con dao ra, tiếp đó nhỏ giọng nói.
“Vậy thì...cho chúng hình phạt riêng thôi!”
Thoáng chốc!
Lục Chấn Hoa trong lòng đột nhiên 'lộp bộp' một tiếng.
Hình phạt riêng, từ trước đến nay đây không phải là quyền hạn không chỉ tổ tác chiến kinh tế mà thậm chí cả các tổ tác chiến khác của Hoa Hạ có thể thực thi được, đây là việc Hoa Hạ đã hạ lệnh nghiêm cấm thực hiện!
Cho nên đây là hành động trái với pháp luật!
Lục Chấn Hoa từ từ ngẩng đầu lên, đối diện với đôi mắt thấp thoáng điên cuồng của Lý Giang Đào, có chút chần chừ.
Thật sự phải...dùng hình phạt riêng sao...
Lý Giang Đào nhận ra sự do dự của ông ta, bước đến gần ông ta một bước nói:
“Ở cả cái Giang Thành này, tổ tác chiến kinh tế nói hai, ai dám đứng ra nói một!”
“Hơn nữa chúng ta còn có Thượng Quan Bắc ở thủ đô chống lưng cho nữa!”
“Nếu như cậu ấy mà biết chúng ta ở đây làm lỡ việc, vậy thì...”
Đùng!
Lý Giang Đào vừa nói vậy.
Ông ta đột nhiên sáng tỏ thông suốt liền hạ quyết tâm.
Chẳng phải ép bọn chúng ký tên lên giấy nhận tội thôi sao?
Có gì khó chứ! Xảy ra chuyện gì đã có Thượng Quan Bắc ở thủ đô giúp ông ta rồi.
Nếu như xử lý việc này êm đẹp, chưa biết chừng còn có thể được Thượng Quan Bắc ưu ái mà cá chép hóa rồng nữa!
Nghĩ đến đây, ông ta không còn do dự không quyết nữa mà trực tiếp đi thẳng vào phòng thẩm vấn ngầm.
Cửa phòng được mở ra, vẫn là mùi ẩm mốc xộc thẳng vào mũi, Lục Chấn Hoa bĩu môi, lấy tay bịt mũi đi vào.
“Ha ha, nhanh vậy đã trở lại rồi sao?”
“Vừa nãy không phải vẫn còn kêu gào ầm ĩ sao?”
“Người đâu? Sao tôi không thấy đám người Vu Quý đâu...”
Không ngờ còn chưa đợi cho Lục Chấn Hoa đến gần, Đổng Sinh ngẩng đầu lên nhìn liền bắt đầu cười lạnh châm chọc nói.
Hành động này lập tức đã khiến ông ta nổi giận, Lục Chấn Hoa nhìn Đổng Sinh cười lạnh, nhưng không phản ứng ngay lại với anh ta, mà lấy bộ đàm bên hông ra, sau khi kéo dây ăng-ten lên.
Đưa sát bộ đàm lên miệng nói: “Gọi phòng giám sát, gọi phòng giám sát, tắt toàn bộ camera giám sát phòng thẩm vấn ngầm và ngoài hành lang!”
Tắt hết...
Camera!!!
'!!!”, Đổng Sinh.
“!!!”, ông cụ Đổng.
“...”, Vu Kiệt.
Nghe thấy tiếng cười lạnh của Lục Chấn Hoa vang lên bên tai.
Đổng Sinh bất giác đột nhiên kinh ngạc.
Lục Chấn Hoa...ông muốn làm gì!
Ông cụ Đổng vẫn luôn im lặng nãy giờ nghe thấy tắt camera đi cũng không khỏi biến sắc.
“Lục Chấn Hoa...anh rốt cuộc muốn làm gì!”
“Hiện nay tổ tác chiến kinh tế các anh bắt chúng tôi ở đây đã là trái với quy định rồi!”
“Còn đánh đập tàn nhẫn cháu trai của tôi, bây giờ anh còn muốn làm gì nữa!”
Không giống với phản ứng của cụ Đổng, Vu Kiệt bên cạnh yên lặng như một pho tượng phật bất động chậm rãi nhắm mắt lại, phảng phất như đang ngưng thần để tích tụ sức lực vậy. Truyện được đăng nhanh nhất tại Tamlinh247.com
Lục Chấn Hoa bỏ bộ đàm xuống, hất cằm lên, ánh mắt sượt qua một tia tàn nhẫn, lạnh lùng nói.
“Sự nhẫn nại của tôi có hạn, cho ba người một cơ hội cuối cùng, tôi đếm đến ba!”
“Sau khi đếm đến ba còn không ngoan ngoãn ký tên vào thư nhận tội thì... ha ha!”
“Đến lúc đó đừng trách tôi không khách sáo!”
Nói rồi ông ta giơ ba ngón tay lên.
“Một!”
Đổng Sinh mở miệng nói, ngữ khí vô cùng hung dữ.
“Tôi cảnh cáo ông đừng có làm bậy!”
Thế nhưng Lục Chấn Hoa không để ý đến anh ta, vẫn tiếp tục đếm.
“Hai!”
Cuối cùng!
Lần này!
Ông cụ Đổng hừ lạnh một tiếng nói:
“Lục Chấn Hoa, tốt nhất anh đừng có quá đáng, bây giờ tất cả những hành động của anh hoàn toàn đang tự đưa mình vào chỗ chết đấy!”
“Anh có tin không, chỉ cần anh đụng vào dù chỉ một ngón tay của Vu Kiệt!”
“Tôi đảm bảo mũ ô sa trên đầu anh sẽ không giữ nổi, bao gồm cả họ hàng thân thích bạn bè của anh cũng sẽ tại họa ngập đầu!”
Chẳng ngờ, Lục Chấn Hoa nghe vậy đầu tiên hơi sững sờ, sau đó bắt đầu cười lớn lên, ôm bụng cười như điên.
“Ha ha ha...cười chết mất...đúng là lão già hồ đồ mãi chưa chết ha ha ha...”
“Lại còn tự biên tự diễn ra chuyện hoang đường như vậy để kéo dài thời gian nữa ha ha ha...”
“Đáng tiếc sẽ không có ai tới cứu các người đâu! Vu Kiệt cậu ta chẳng qua chỉ là một tên thôn phu hoang dã ở cái thôn thâm sơn cùng cốc mà thôi, một đứa cô nhi thì tôi có gì mà phải sợ chứ!”
“Đúng là chuyện nực cười nhất trên đời!”
“Vẫn không chịu ký tên sao?”
Liền sau đó, ông ta chuyển sang giọng cười âm hiểm.
“Ba!”
Đã đếm đến ba, nhưng vẫn một mực im lặng.
“Tốt lắm! Các người lì lợm đó!”
Sau đó, Lục Chấn Hoa vỗ tay.
Lập tức!
Đội chiến đấu của tổ tác chiến kinh tế được trang bị vũ trang đầy đủ, đầu đội mũ giáp, bên hông dắt dùi cui nối đuôi nhau từ bên ngoài đi vào.
Những người này đều được huấn luyện kỹ càng, đều nhịp tăm tắp đứng trước mặt bàn, ánh mắt như đuốc bao vây chặt lấy đối phương!
Đây đều là những thành viên chiến đấu mạnh nhất có thể một đánh ba của tổ tác chiến kinh tế, người nào người nấy đều to cao lực lưỡng, sừng sững như một tòa núi nhỏ!
“Dạy dỗ bọn họ thật đàng hoàng cho tôi, đến khi nào chịu ký tên mới dừng lại!”
Nói xong, Lục Chấn Hoa nghênh nganh đi ra ngoài.
“Ầm“.
Cánh cửa được đóng chặt lại,
Chỉ một thoáng!
Trong phòng thẩm vấn chỉ còn lại ba người bị khóa chặt...
Cùng với...
Đội chiến đấu!