Đệ Nhất Lang Vương

Chương 193: Chương 193: Lời giải thích




Ông cụ Lâm đã từ chức giáo sư danh dự của đại học Luật thủ đô!

Gia tộc họ Lâm quyết định giải tán, tất cả con cháu của họ đều rời khỏi thủ đô, vĩnh viễn không bao giờ được bước vào thủ đô nửa bước, những kẻ vi phạm sẽ bị xử lý theo luật gia tộc.

Đến mộ phần của tổ tông cũng phải di chuyển đến nơi khác.

Ba mẩu tin được tiết lộ vào lúc năm giờ sáng ngày hôm sau, khi trời vừa tờ mờ sáng.

Tin tức vừa mới được đưa ra, toàn bộ giới thượng lưu đã bị sock.

“Đây…chuyện quái gì đang xảy ra vậy, ông cụ Lâm...sao lại đột ngột quyết định từ chức giáo sư danh dự, ông ấy là một người có tiếng trong giới pháp chế của chúng ta, sao lại về hưu chứ...chẳng lẽ nhà họ Lâm xảy ra chuyện gì rồi?”

“Không biết nữa, nhà họ Lâm chẳng lẽ muốn rút khỏi giới thượng lưu của thủ đô, đầu óc bọn họ úng nước hay sao? Người ngoài muốn vào cũng không vào được, bọn họ còn rời khỏi thủ đô, thậm chí vĩnh viễn không quay lại, ông cụ Lâm nghĩ gì không biết?”

“Đừng nói nữa, tôi nghe nói tối qua có một nhân vật ghê ghớm đích thân đến nhà họ Lâm một chuyến, cụ thể là ai, không ai dám nói, có lẽ chuyện này liên quan đến chuyện của Lâm Phong ở Giang Thành, chúng ta vẫn nên bớt lời đi, kẻo lại rước họa vào thân!”

“...”

Bất cứ ai có tiếp xúc với giới thượng lưu đều đang thảo luận về vấn đề này.

Nhưng khi mọi người đang thảo luận về tin tức và việc rút lui của nhà họ Lâm, thì bến cảng Giang Thành đã bị hàng trăm binh lính được trang bị vũ trang bao vây.

Những người không có nhiệm vụ không được phép bước vào, đến người phụ trách của bến cảng cũng vậy.

Một trăm chiếc xe Jeep quân đội đã đợi sẵn ở ngoài.

Bốn khu của thủ đô, đến cả các y tá chuyên nghiệp của bệnh việc thứ nhất Giang Thành trời chưa sáng cũng đã được điều động đến đây, canh gác ở bến tàu, hồi hộp chờ đợi.

Nửa tiếng sau, bốn khu bí mật nào đó của thủ đô và sáu khu cơ mật của Giang Thành đồng thời điều động sáu máy bay chiến đấu tối tân nhất hiện nây đến vùng biển của đất nước.

Mười hai chiếc phi cơ chiến đấu cũng bay về phía trước, tư thế hiến ngang, giống như thần Long, để lại những vệt sáng trên bầu trời.

Năm phút sau, mười hai máy bay chiến đấu đến sát vùng biển ranh giới, thông qua vệ tinh, mười hai phi công đã nhìn thấy.

Một con tàu chở hàng thành công vượt biển khơi đi vào vùng biển của quốc gia.

Đó là một chuyên cơ chở hàng từ Lập Kiên đến Giang Thành.

Con tàu đó chở thi thể của mười người anh hùng.

Mười hai máy bay chiến đấu bay vào một ngày đặc biệt, không phải để tập luyện hay tiêu diệt kẻ thù, mà là để hộ tống những người anh hùng trở về nhà.

Vài phút sau, một chiếc xe thương mại cờ đỏ đen dừng lại ở bến tàu, Lưu Mặc Sinh mặc quân phục, mái tóc bạc trắng, được vây quanh bởi một đám người, bước xuống xe và sải bước về phía bến tàu.

Ông ấy bước đi như bay, vẻ mặt lo lắng, khi đến bến tàu thì đã nhìn thấy từ xa, mười hai trực thăng đang hộ tống con tàu chở hàng trên biển an toàn tiến về phía trước.

Càng ngày càng gần hơn!

“Kính viễn vọng!”

“Vâng thưa ông Lưu!”

Thư kí Vương trông cũng vô cùng lo lắng, cô ta lấy kính viễn vọng đã chuẩn bị từ trước trong tay đưa cho Lưu Mặc Sinh.

Lưu Mặc Sinh đưa tay ra nhận lấy, nóng lòng nhìn về phía chiếc tàu trở hàng bằng ống nhòm, ông ấy thấy trên con tàu chở hàng có một người đàn ông trẻ với thân hình vạm vỡ, gương mặt góc cạnh, tay trái nắm chặt súng bắn tỉa, tay phải hướng về phía bến tàu làm động tác chào, sắc mặt anh hơi đỏ, mồ hôi lạnh túa ra từ hai bên má!

Anh trở về rồi!

“Ông Lưu...”

“Tất cả binh lính nghe lệnh!”

“Rõ!”

Lời vừa dứt, hàng trăm người lính trên bến tàu đứng thẳng người, ánh mắt sắc lẹm.

“Giương súng!”

Xoạt xoạt!

Đồng loạt, tất cả đạn đã được lên nòng, họng súng hướng lên trời!

“Bắn!”

“Chào mừng!”

“Các anh hùng đã trở về nhà!”

“Bằng bằng bằng!”

Hòa cùng tiếng súng, bầu trời như cất lên lời chào trân trọng nhất của những người đồng đội của thủ đô tới mười chiến binh của Lang Nha.

Chào mừng!

Anh hùng!

Trở về nhà!

Mười phút sau, tàu chở hàng cập bến, ngay khi thang được hạ xuống, tất cả các bác sĩ lập tức lao lên tàu, đưa các thi thể trong túi lên cáng.

Những người phụ trách có liên quan bắt đầu giải quyết những việc còn lại.

Sự phân công lao động rõ ràng và hành động mạnh mẽ dứt khoát.

Sau khi họ rời đi với thi thể của mười vị anh hùng, Vu Kiệt mới từ trên tàu bước xuống.

Ngay khi khẩu súng bắn tỉa có độ chính xác cao xuất hiện, nó đã thu hút sự chú ý của vô số người.

Mỗi một người đều dừng lại và nhìn vào một hướng.

Họ biết người thanh niên này là ai!

Anh là lưỡi dao sắc bén của tổ quốc, là niềm tự hào của Lang Nha.

Đó là một anh hùng đã giết chết 30 kẻ thù bên kia biên giới để bảo vệ cho tôn nghiêm của đất nước.

Anh đã ở tù 5 năm, sau khi ra tù thì độ sắc bén của anh cũng không hề suy giảm!

Chính là anh đã đem mười vị anh hùng trở về!

Anh không ngừng đi về phía trước, thời gian dường như dừng lại vào thời điểm này, mọi người đều như vậy, nghiêm túc và cẩn thận nhìn vào anh.

Giây tiếp theo, Lưu Mặc Sinh chủ động tiến lên chào hỏi, hai người đối mặt nhau, là Lưu Mặc Sinh hành lễ trước.

Ngay sau đó, Tần Bưu- người phụ trách của Long Tiễn, người đàn ông đã đón Vu Kiệt lúc anh ra tù, cũng hành lễ chào.

Tất cả các sếp lớn ở các vị trí khác nhau đồng loạt làm vậy.

Lang Vương, xứng đáng được mọi người tôn kính hành lễ!

“Ông Lưu...”

“Đứa trẻ ngoan...”, Lưu Mặc Sinh rơm rớm nước mắt, ông không ngừng gật đầu, trầm trồ khen ngợi, đây là sự khẳng định của tiền bối với thế hệ trẻ!

“Tôi về rồi!”

“Về là tốt rồi, tốt lắm. Đứa trẻ ngoan, vất vả cho cậu rồi!”

“Không vất vả!”, giọng nói của Vu Kiệt có chút yếu ớt, tầm mắt của anh bắt đầu mơ hồ.

Anh đang cười, nụ cười từ tận đáy lòng.

“Tôi đã đem Hầu Tử bọn họ trở về rồi, đem về nguyên vẹn, ông Lưu... tôi muốn nhờ ông một chuyện, bọn họ... là... liệt... sĩ, có thể an táng họ trong... nghĩa trang liệt sĩ... không?”

“Tôi đồng ý với cậu, cho dù cậu không nói, tôi cũng sẽ làm vậy!”

“Cảm... cảm ơn ông Lưu... tôi thay Hầu Tử bọn họ... cảm ơn ông... tôi rất mệt... tôi...”

“Bịch!”

Trước khi anh nói xong, hai mắt Vu Kiệt tối sầm lại, thân thể ngã về phía sau!

Rầm!

Lưu Mặc Sinh kinh ngạc, giận giữ hét lên: “Người đâu, nhanh tới đây!”

“Ông Lưu...”, một người bác sĩ vội vã tiến đến.

“Nhanh... nhanh đưa đến bệnh viện xử lý, lập tức, lập tức, đừng lãng phí một giây một phút nào, tôi không cho phép bất kì chuyện gì xảy ra với cậu ta!”

Hoa Hạ đã mất đi mười người anh hùng.

Ông ấy không thể mất thêm được nữa, đây là Lang Vương duy nhất trong lịch sử.

Rất nhanh, Vu Kiệt được đưa đến bệnh viện, tất cả các y tác chuyên gia hầu như đều lao vào phòng mổ cùng một lúc.

...

...

Cùng lúc Vu Kiệt được đưa vào phòng phẫu thuật, tất cả những xác chết của gia tộc Rothschild cách thủ đô Lập Kiên 30km, đều đã bị xử lý sạch sẽ.

Eisen thân là gia chủ, đang khiếp sợ run rẩy ngồi trước một cái hố lớn, tay chân ông ta bị dây gai trói chặt, không thể cử động.

Ông ta tức giận hét lớn: “Jack, ông dám... lại dám ra tay với tôi, ông có biết mình đang làm gì không? Ông lại dám phản bội tôi sao?”

Khuôn mặt người quản gia lạnh băng nói: “Đây là một cuộc cách mạng, cũng là một lời giải thích, cái chết của ông chính là lời giải thích cho gia tộc Rothschild về những chuyện xảy ra lần này, và sau khi ông chết đi, sẽ có vị vua mới lên nắm quyền, gia tộc Rothschild cũng sẽ thịnh vượng hơn!”

“Vua mới? Ai... ai là vua mới? Jack, không lẽ ông...”

“Cậu chủ Tiêu Hán, sẽ trở thành tân vương của gia tộc Rothschild!”

“Tiêu Hán?”

Eisen rất ngạc nhiên, cậu ta là đứa con ngoại tộc, một người bị ông ta bỏ rơi hơn 20 năm nay!

“Thì ra... ông sớm đã thông đồng với nó từ lâu rồi, được lắm, đồ chó này, dám phản bội tôi...”

Jack ngắt lời ông ta: “Vào ngày ông quyết định dùng thuốc độc giết chết tôi, cậu chủ Tiêu Hán đã cứu tôi một mạng, thế nên, tộc trưởng đáng mến, tôi muốn giết ông từ rất lâu rồi, ngoài ra, tôi nói cho ông biết một bí mật!”

“Thật ra... cô công chúa Lina mà ông yêu thương nhất cũng là do tôi giết!”

“Cái gì?”

“Bịch!”

Giây tiếp theo, không đợi Eisen phản ứng lại, Jack đã bất ngờ tung cú đạp, đạp ông ta ngã xuống dưới.

Không lâu sau, cùng với âm thanh “bộp”, tiếng hét thất thanh vang lên, vang vọng trong không gian.

Còn Tiêu Hán, người đứng trên đỉnh của lâu đài và chứng kiến tất cả quá trình, biểu cảm không hề có một chút thay đổi.

Cậu ta nhìn về hướng đông và thầm nghĩ:

“Anh Vu, có lẽ anh đã quay trở về an toàn... về nhà rồi!”

“Anh đã nhìn thấy chưa?”

“Đây chính là lời giải thích mà tôi dành cho anh!”

- ---------------------------

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.