Đệ Nhất Lang Vương

Chương 135: Chương 135: Lời mời của Đổng Sinh




Cuộc điện thoại này khiến Giang Thành vốn bình yên được mấy ngày, lúc này lại như dậy sóng.

Sau khi cúp điện thoại, trong khu biệt thự đó, thư ký Vương- người luôn ở bên cạnh ông Lưu, địa vị tôn quý, lý lịch đáng ngưỡng mộ, lúc này cũng ‘ra tay’ rồi. Sau khi gọi điện thoại cho Trương Thế Đào thì cô ta điều động toàn bộ camera của thành phố.

Mục đích chỉ để tìm một người… Đó là Cao Hùng!

Đồng thời lúc này, nhà họ Lãnh gia tộc hạng hai của Giang Thành đã nhận được cảnh cáo. Nội dung cảnh cáo chỉ đơn giản một câu: “Nếu nhà họ Lãnh vì chuyện Lãnh Trầm vào tù mà gây sức ép cho nhà họ Cao thì sẽ phải hứng chịu cơn phẫn nộ lớn”.

Nếu đổi lại là người khác gửi tin cảnh cáo thì nhà họ Lãnh tất nhiên sẽ coi đây là trò cười. Mặc dù nhà họ Lãnh không phải nhân vật lớn như nhà họ Đổng nhưng cũng không phải là hạng tầm thường. Nếu như toàn lực gây sức ép với nhà họ Cao thì không thể coi thường họ được.

Nhưng điều khiến người ta không ngờ tới là, gửi tin cảnh cáo này là tất cả gia tộc hạng một bao gồm cả nhà họ Đổng.

Nhìn thấy tin nhắn trong điện thoại mà tộc trưởng của các gia tộc hạng một đồng loạt gửi tới, Lãnh Phong phẫn nộ trợn trừng hai mắt, hung hăng đập điện thoại trên đất.

“Khốn kiếp… Khốn kiếp… Sao có thể như thế được? Nhà họ Cao… Rốt cuộc nhà họ Cao dựa hơi đâu mà dám…”.

“Phụt”, một ngụm máu tươi phun ra từ miệng Lãnh Phong.

Để báo thù cho đứa con trai đang ngồi tù của mình, ông ta quyết định ra tay với nhà họ Cao. Vu Kiệt thì ông ta chưa có cách ra tay công khai nhưng lẽ nào nhà họ Cao cũng không được sao?

Ông ta huy động nguồn lực của nhà họ Lãnh, gọi hết nửa số điện thoại trong nhóm bạn bè mới đánh cho nhà họ Cao đến bước sắp phá sản. Chỉ cần một chút thời gian nữa là ông ta có thể khiến nhà họ Cao hoàn toàn phá sản rồi. Nhưng đến lúc cuối cùng thì nỗ lực của ông ta coi như uổng phí.

Tất cả tộc trưởng của các gia tộc hạng một đều lên tiếng nói giúp cho nhà họ Cao. Nếu như ông ta còn dám gây sức ép thì nhà họ Lãnh sẽ phải đối mặt với việc bị các gia tộc hạng một liên kết đánh lại.

Nghĩ đến đây mà ông ta chỉ có một sự lựa chọn duy nhất. Đó là nhẫn nhịn.

“Haiz! Tức chết đi được”, Lãnh Phong đá chân về cái bàn ở trước mặt, thư ký ở cửa lập tức chạy vào.

“Gia chủ… Gia chủ… Ông…”.

Lãnh Phong phẫn nộ nói: “Nói cho bọn họ, hủy bỏ kế hoạch gây sức ép cho nhà họ Cao. Nói cho những nhà cung ứng đá thô nước ngoài là hủy bỏ ‘phong sát’ với nhà họ Cao đi”.

“Chuyện này… Gia chủ… Không phải ông muốn diệt nhà họ Cao sao?”

“Đi đi! Mau đi! Bảo cô đi thì cứ đi đi, sao nhiều lời thế?”

Ông ta rất muốn diệt… Nhưng giờ làm gì có thực lực đó?

Ông ta chỉ là gia chủ của nhà họ Lãnh chứ không phải nhà họ Đổng, càng không phải là hào môn ở thủ đô kia. Vì vậy ông ta chỉ có thể nuốt cục hận này vào trong.

Lúc này chỉ có thể nhẫn nhịn!

Nhẫn nhịn!

Không nhịn được thì cũng phải nhịn.



Bốn giờ chiều, Cao Hùng đang chuẩn bị ngồi máy bay đưa vợ con và tài sản chuyển giao chạy trốn ra nước ngoài thì bị Trương Thế Đào bắt được trước một giây khi lên máy bay.

Ông ta bị người ta dẫn đến biệt thự nhà họ Cao, trước khi tiến hành thẩm quyết cuối cùng, ông ta phải đối mặt với sự phẫn nộ chỉ trích của ông cụ Cao.

“Phụp”, Cao Hùng quỳ sụp xuống đất.

Lúc này, tất cả con cháu nhà họ Cao bao gồm cả Cao Vũ Xương đều tập trung ở phòng lớn.

Những đôi mắt thù hận đổ dồn về phía Cao Hùng, hận nỗi không thể nhìn xuyên thủng quần áo của ông ta và bóp chết ông ta.

Nuốt trọn tất cả bất động sản nhà họ Cao cũng phải lên đến giá trị một tỷ rồi, như này có khác nào ném tất cả người nhà họ Cao vào biển lửa.

Đồ phản tặc này!

“Bốp”, ông cụ Cao ngồi ở trong phòng, sắc mặt bi ai nhìn Cao Hùng, chất vấn: “Tại sao lại muốn nuốt trọn hết bất động sản? Lẽ nào mày không còn coi nhà họ Cao là người nhà của mày nữa sao?”

“Nhà ư?”, lúc này, Cao Hùng bị bắt, kế hoạch cũng thất bại nên ông ta với tư thế của người không còn gì để mất, cười mỉa hỏi: “Đây có còn là cái nhà nữa không?”

“Mày…”, ông cụ Cao đau lòng nói: “Nhà họ Cao sinh ra mày nuôi dưỡng mày cả đời, đây không phải là nhà thì là cái gì?”

“Phụt”, Cao Hùng nhổ ra ngụm nước bọt, phẫn nộ mắng: “Sinh tôi ra nuôi tôi thì đã là gì? Chẳng qua cũng là cho tôi cái mạng làm con chó cho người khác thôi. Bố à! Không phải bố không biết tôi cần gì chứ?”

“Từ nhỏ đến lớn, để được ngồi lên vị trí chủ tịch tập đoàn mà tôi không ngừng nỗ lực học tập và làm theo những yêu cầu của bố. Bất luận là du học nước ngoài hay liên hôn tôi đều làm theo. Nhưng bố thì sao, bố đối xử với tôi thế nào?”

“Bố vừa về hưu thì lại đi trao lại vị trí chủ tịch cho đứa cháu gái như Cao Vũ Xương. Vì nó biết làm bố vui nên bố coi thường tất cả những nỗ lực của tôi trong mấy năm đó”.

“Bố để tôi phải làm việc dưới quyền của một đứa cháu, bố có nghĩ đến cảm nhận của tôi không? Điều này thì đã đành, mấy năm nay tôi nhẫn nhịn, khó khăn lắm mới đợi được đến lúc nó bị đuổi ra khỏi tập đoàn, lúc này thì bố lại làm gì? Bố thà để trống vị trí đó chứ không giao lại cho tôi, mà chỉ cho tôi làm Tổng giám đốc mà thôi”.

“Tim của bố không đau sao?”

“Mày…”.

Mỗi câu nói như nói lên tiếng lòng của Cao Hùng. Con người sinh ra vốn tính lương thiện, nhưng do xã hội khắc nghiệt đã đẩy con người ta đi đến con đường xấu xa. Ông ta nghĩ là như vậy.

Nhưng Vu Kiệt ở bên cạnh, anh cũng là người ngoài, lúc này lại thấy Cao Hùng thật bi thương, lại là một kẻ bị quyền thế làm cho mờ lý trí.

Gân xanh trên cánh tay ông cụ Cao nổi hết lên, ông ta giận dữ nói: “Mày làm tao quá thất vọng”.

“Thất vọng ư?”

“Ha ha”, Cao Hùng cười mỉa: “Là bố khiến tôi thất vọng trước, cũng chính bố đã ép tôi chuyển giao tài sản và chạy trốn. Nếu tôi không làm như vậy thì Cao Vũ Xương quay về sẽ thế nào?”

“Nó sẽ vẫn ngồi lên vị trí chủ tịch tập đoàn rồi mãi mãi giẫm tôi dưới chân nó. Không phải là bố không biết lúc nó bị đuổi ra khỏi nhà, tôi đã làm những chuyện gì với nhà nó. Bố nghĩ nó sẽ tha cho tôi sao?”

“Bố à! Tôi làm tất cả mọi chuyện đều tại bố ép tôi, trách bố, trách bố cả thôi…”.

“Đủ rồi”, ông cụ Cao đứng lên, nhìn Trương Thế Đào nói: “Anh Trương! Dẫn nó đi đi! Bắt đầu từ lúc này, tôi chính thức tuyên bố, Cao Hùng bị đuổi ra khỏi nhà họ Cao. Cao Hùng! Mày không còn là người nhà họ Cao nữa, cút đi cho tao. Cút ngay! Tao không có đứa con như mày”.

“Ha ha ha ha…”.

“Ông già! Tôi chúc ông nửa đời còn lại sẽ không được chết yên thân, không có ai đưa tiễn…”, Cao Hùng điên cuồng cười lớn như con ma điên.

Trương Thế Đào thở dài rồi khoát tay với người phía sau. Tiếp đó mấy người lên trước dẫn Cao Hùng đi.

Còn tất cả những người nhà họ Cao khi nghe thấy những lời này thì đều lộ ra vẻ mặt phức tạp, không biết nên nói gì.

Quyền lực làm mờ mắt người, dần dần khiến con người ta xuống vực thẳm. Nếu cứ nhìn vào nó thì nó sẽ dõi theo bạn. Vì vậy, đừng nhìn nó quá lâu, cẩn thận bị nó làm mê hoặc.

“Chúng ta đi thôi”, Vu Kiệt cười quay đầu nói với Dương Cẩm Tú.

“Vâng”.

Sự việc đã được giải quyết, Vu Kiệt cũng không có ý định ở lại nhà họ Cao. Sau khi chia tay với anh trai và chị dâu thì Vu Kiệt cũng rời đi luôn.

Tối hôm đó, Trịnh Long sắp xếp cho ba người ở lại một khách sạn ở trung tâm thành phố.

Ngày hôm sau, Vu Kiệt cùng với Trịnh Long mất một ngày đi về quê nhà họ Vu, quyên góp cho thôn mười triệu tệ, cải tiến các thiết bị trong trường tiểu học, xây dựng đường xá và trang bị thêm các trang thiết bị. Sau đó Vu Kiệt dập đầu trước mộ của vợ chồng ông Vu.

Anh nói rất nhiều, khóc cũng rất nhiều. Khi hoàng hôn buông xuống, họ mới quay trở lại Giang Thành. . Được copy tại || T R U M t r u y e n . c om ||

Cũng đúng lúc quay về khách sạn thì Vu Kiệt nhận được điện thoại của Đổng Sinh.

“Anh Vu! Ngày mai nhà họ Đổng có buổi gặp rất quan trọng, tôi có người bạn nước ngoài rất quan trọng, người đó bị ốm. Anh có thể đến tham gia buổi gặp rồi nhân tiện xem giúp bạn tôi được không?”

Vu Kiệt đứng trước ban công, nhìn về phía thủ đô, anh nhớ đến việc hôm qua Đổng Sinh giải quyết giúp mình nên gật đầu đồng ý: “Được! Tôi sẽ đến đúng giờ”.

- ---------------------------

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.