Đệ Nhất Lang Vương

Chương 350: Chương 350: Mãn Giang lầu (1)




Có lẽ là do lúc mới vào làm việc, thái độ của Lâm Doãn Nam quá lạnh lùng, hơn nữa cô ta làm việc rất mạnh mẽ, lại không bao giờ tụ tập ăn uống với mọi người, cả tổ tác chiến kinh tế này, gần như không có ai chịu đứng ra lên tiếng bênh vực cô ta.

Dù sao trong tổ tác chiến kinh tế, người mới vào càng ít, thì cơ hội thăng chức của những người cũ càng cao.

Đặc biệt là khi bọn họ nghe nói chú của Lâm Doãn Nam chính là Trương Lập Hải tiếng tăm lừng lẫy, địa vị còn cao hơn cả Trương Thế Đào, lòng ghen tị nổi lên, càng khiến những người này không muốn nói những lời tốt đẹp.

Trong mắt bọn họ!

Những loại con cháu có lai lịch cao quý này, tốt nhất là nhanh cút đi, đỡ ảnh hưởng đến con đường phát tài của bọn họ.

Dù sao thì quan hệ giữa Lâm Doãn Nam và bọn họ cũng không tốt đẹp gì.

Bớt đi một đối thủ cạnh tranh, ai mà không vui!

“Rầm!”

Ngay khi các nhân viên bên ngoài đang bàn tán xôn xao thì một âm thanh dữ dội vang lên đột nhiên làm gián đoạn cuộc thảo luận.

Đám người nhiều chuyện này lập tức im lặng, một đôi mắt lạnh như băng đang ở trước cửa.

Lâm Doãn Nam tức giận tháo thẻ nhân viên trên ngực xuống, ném mạnh xuống đất, một tay mở cửa, sau đó đóng sập cửa, rời đi.

“Nhìn gì mà nhìn, cút hết cho tôi!”

Nhìn thấy nhiều người thi nhau chen chúc trước cửa nghe trộm, Lâm Doãn Nam đang bừng bừng lửa giận, lập tức bạo phát ngay tại chỗ.

Tất cả mọi người đều lùi lại một bước, trong lòng vô cùng khó chịu!

“Lâm Doãn Nam, lập tức cút khỏi địa bàn tổ tác chiến kinh tế cho tôi, cầm lấy đồ của cô rồi cút đi. Ngoài ra, nếu như để tôi biết cô còn đến Hội thương nghiệp Vạn Hải tìm hội trưởng Lý một lần nữa thì đừng trách tôi không khách sáo!”

Sau lưng cô ta truyền đến giọng nói bá đạo của đội trưởng Lục trong phòng làm việc.

“Không khách sáo?”

Lâm Doãn Nam siết chặt nắm đấm, xương tay kêu răng rắc, ánh mắt vô cùng tức giận, dường như có thể tóe ra rửa.

“Được thôi, tôi thật sự muốn xem xem, đội trưởng Lục của tổ tác chiến kinh tế sẽ không khách sáo với tôi như thế nào!”

Lâm Doãn Nam thật muốn mở rộng tầm mắt, xem thử ở trong thế giới pháp luật công bằng này, ai có thể coi thường luật pháp mà làm càn làm bậy.

“Chúng ta đợi mà xem!”

Dứt lời, Lâm Doãn Nam sải bước đi đến bàn làm việc của mình, nhanh chóng thu dọn đồ đạc, sau đó lập tức bỏ đi, không có chút gì gọi là lưu luyến.

Lúc đầu, bởi vì bản thân, suýt chút nữa cô ta đã hại chết Vu Kiệt!

Bởi vì những hành vi ngu ngốc và hết lần này đến lần khác tự cho mình là đúng mà cô ta đã suýt chút nữa mất đi cơ hội bắt giữ Vương Ninh.

Cũng bởi vì cô ta…

Sau khi rời khỏi cục cảnh sát, có gia tộc chống lưng nhưng cô ta chọn làm lại từ đầu. Bắt đầu từ cơ bản mà làm, không phải là vì muốn lý lịch bản thân của cô trở nên đẹp hơn mà là vì tâm nguyện lúc ban đầu!

Một tâm nguyện lý do tại sao lúc ban đầu cô lại chọn đi trên con đường này!

Là vì công bằng và chính nghĩa!

Là vì an ninh!

Là vì muốn tất cả tội phạm trên thế giới này đều phải nhận lấy hình phạt thích đáng.

Lần này, cô ta cũng sẽ không để tội phạm nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật.

Không dễ dàng như vậy đâu!. ngôn tình tổng tài

Cũng không biết thời gian đã trôi qua bao lâu, đám người đang đứng ở trước cửa phòng làm việc của Lục Chấn Hoa chợt bừng tỉnh sau tiếng hét của Lâm Doãn Nam.

Nhìn về phía bàn bàn việc thuộc về cô ta, lúc này đã trống không, trên mặt ai nấy cũng đều hiện lên một nụ cười chế nhạo khinh bỉ.

“Tôi còn tưởng lợi hại lắm, ngoài việc giỏi lớn tiếng thì cũng chả có gì to tát cả!”

“Ai nói không phải chứ? Nhìn dáng vẻ lúc nãy của cô ta mà xem, thật là khiến người ta buồn cười chết mất!”

“Hahaha…”

“Người đâu!”

Đúng lúc đám người kia đang vui mừng vì Lâm Doãn Nam đã rời đi thì trong phòng làm việc, giọng nói của đội trưởng Lục lại một lần nữa vang lên.

Một tên nhân viên vội vã chạy vào phòng làm việc, đi đến trước mặt đội trưởng Lục đang một mặt u ám, sắc mặt vô cùng khó coi.

“Đội trưởng Lục, ông có gì dặn dò không?”

Chỉ nghe thấy đội trưởng Lục lớn tiếng nói: “Trong vòng mười phút, lập tức phái mười người đem theo lệnh bắt giữ của tôi đến nhà họ Đổng bắt người ngay!”

“Vâng…”





Trong trang viên nhà họ Đổng, sau khi cổ phiếu của tập đoàn gặp phải trận Waterloo bị sụt giảm mạnh, gần như tất cả những thành viên quan trọng trong tập đoàn đều phải ở lại tăng ca, cố gắng hết sức để cứu vãn những thiệt hại của tập đoàn.

Có thể thăng hạng thành gia tộc đứng đầu Giang Thành, đủ để chứng minh rằng nội bộ của tập đoàn nhà họ Đổng rất vững chắc và có một sự liên kết khổng lồ không chút kẽ hở.

Đồng thời, mấu chốt quan trọng nhất là một khi tập đoàn do nhà họ Đổng lãnh đạo bị sụp đổ, chuyện này đối với toàn bộ thành phố Giang Thành nói sẽ là một thảm họa chí mạng!

Hàng vạn người bị thất nghiệp sẽ ảnh hưởng đến sự cân bằng dân số!

Sự sụp đổ của các ngành công nghiệp liên quan đến họ Đổng cũng sẽ ngay lập tức phá vỡ sự bình ổn của nền kinh tế hiện có của Giang Thành!

Vì vậy, đối với Đổng Sinh và ông cụ Đổng mà nói, cứu vãn tình hình thiệt hại này không phải chỉ vì chính mình mà còn là vì...toàn bộ Giang Thành.

Chỉ là…

Trong phòng khách, Vu Kiệt vẫn đang ngồi đợi tin tức của Lâm Doãn Nam.

Trong lúc chờ đợi, anh cũng đang suy nghĩ về những chuyện này, nhưng mãi vẫn không nghĩ ra!

Hội trưởng Lý đột nhiên được người của tổ tác chiến kinh tế thả ra!

Lâm Doãn Nam đã lâu không gặp, lại đến điều tra với tư cách là người của tổ tác chiến kinh tế?

Trong đó, thậm chí còn liên quan đến nhà họ Đổng!

Mà trong tập tài liệu đó, anh và nhà họ Đổng lại trở thành kẻ xấu có dính dáng đến số tiền hai mươi triệu của thôn Vu Gia.

Đây là đang đối đầu với nhà họ Đổng?

Hay là đối đầu với anh?

Anh chìm vào suy nghĩ.

“Anh Vu!”, đúng lúc này Đổng Sinh nhìn thấy vẻ mặt nặng nề của Vu Kiệt, liền đi đến bắt chuyện.

“Sao vậy?”, Vu Kiệt cau mày

Đổng Sinh không vội lên tiếng, anh ta suy nghĩ một lát sau đó hỏi: “Anh Vu, cái cô nàng tên Lâm Doãn Nam đó có chắc sẽ thực hiện được giao hẹn với chúng ta không?”

“Theo như tình hình hiện tại thì sau lưng Lý Giang Đào nhất định có một tên khốn nào đó có quan hệ mật thiết với tổ tác chiến kinh tế. Còn tổ tác chiến kinh tế lại ngang hàng với bộ tác chiến, là tổ đầu tiên phụ trách kinh tế, một khi đã hạ quyết tâm ra tay với nhà họ Đổng, chỉ một mình Lâm Doãn Nam sợ là...”

Chỉ vài câu nói, lập tức giải thích rõ ràng tình hình trước mắt của nhà họ Đổng.

Tuy nhà họ Đổng là gia tộc hạng nhất, nhưng suy cho cùng chẳng qua cũng chỉ là một thương gia yên tâm làm ăn kinh doanh, nếu như thật sự bị kẻ khác nhắm vào.

Có tiền?

Haha!

Làm sao có thể thắng được kẻ có quyền thế?

Nghe xong những lời của Đổng Sinh, hai mắt Vu Kiệt híp lại, vẻ mặt chùng xuống.

“Tôi tin tưởng cô ấy!

Giây tiếp theo, câu nói của Vu Kiệt đã khiến Đổng Sinh giật mình.

Tin tưởng?

“Anh Vu?”

“Tôi biết anh đang lo lắng điều gì!”, Vu Kiệt mỉm cười, đặt tay lên vai Đổng Sinh: “Tôi cũng hiểu rõ tình hình hiện tại có ý nghĩa như thế nào đối với nhà họ Đổng, nhưng người còn sống thì còn có thể từng bước từng bước vượt qua khó khăn mà!”

“Nếu như đã lựa chọn tin tưởng, vậy thì phải tin tưởng đến cùng, nhớ kỹ, tất cả những sự tin tưởng của chúng ta không đơn giản chỉ là đặt vào một mình Lâm Doãn Nam mà còn đặt vào sự công bằng của pháp luật!”

“Lưới trời lồng lộng, kẻ ác chạy không thoát được, không ai có thể ỷ vào quyền thế mà làm càn dưới con mắt của pháp luật được, cũng không ai có thể dễ dàng thoát khỏi những tội lỗi mà họ đã gây ra cả!”

“Nếu như có, vậy thì phải tìm cho bằng được, vạch trần sự thật, để hắn phải nhận lấy hình phạt thích đáng!”

Từng câu từng chữ, Vu Kiệt đều nói ra rất kiên định, đây là niềm tin vững chắc nhất của anh với tư cách là Lang Vương, người đã dẫn dắt Lang Nha canh giữ biên giới trong nhiều năm!

Vu Kiệt!

Anh em của Vu Kiệt!

Những thanh niên ngoài kia đã dùng cả tính mạng để bảo vệ tổ quốc, tuyệt đối không thể tha thứ cho những bọn ác nhân nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật này được!

“Anh Vu...”, mí mắt Đổng Sinh khẽ giật lên.

“Không...không xong rồi...”

Ngay khi Đổng Sinh đang kinh ngạc vì những lời nói của Vu Kiệt thì ngoài cửa, quản gia đang hốt hoảng chạy vào.

Ông cụ Đổng đang ngồi trên ghế bỗng đứng phắt dậy, mặt chợt biến sắc.

“Không...không xong rồi!”

“Ông cụ, anh Kiệt, cậu Đổng...”

“Vừa nhận được tin tức từ...từ một nhân viên tên Lâm Doãn Nam...mười phút trước...bị người của tổ tác chiến kinh tế sa thải rồi!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.