Luôn có một số người muốn thách thức quyền lực và địa vị của bạn. Họ cứ tưởng rằng bản thân rất có quyền lực và muốn thay thế vị trí của bạn. Do đó họ đã dùng những thủ đoạn hèn hạ. Vậy thì cách để đáp lại những người như thế chính là dùng gậy ông đập lưng ông.
Nếu như bọn họ đã muốn tìm đường chết vậy thì giúp bọn họ một tay.
Tất nhiên buổi thẩm tra cuối cùng hôm nay chỉ là Vu Kiệt đại diện cho nhà họ Lý đâm kẻ địch một nhát dao đầu tiên mà thôi.
Nhát dao này gọi là “Vương Đào”.
Một người từng bị nhà Hiên Viên xem như công cụ rồi vứt bỏ, một người đàn ông đã từng rất thành công trong xã hội và cũng đã trải qua những ngày đen tối. Mặc dù vì một đạp của Vu Kiệt cho nên đã rơi từ đỉnh cao xuống địa ngục, nhưng dựa vào những thứ trong tay hắn ta cũng đủ để vạch trần những chuyện xấu của nhà Hiên Viên.
Mà nhát dao này, Hiên Viên Thâm chính là người bị đâm đầu tiên.
Sau khi giọng nói này vang lên, tất cả mọi người trong tòa nhà đều trở nên vô cùng kích động, vội vã chạy ra cửa, để tránh ảnh hưởng không cần thiết bị truyền ra ngoài, rất nhanh ngay sau đó Vương Đào đã được người khác đưa vào tòa nhà. Chứng cứ ngay lập tức được giao cho Lưu Hải Nha, Vương Quân và những người khác làm công chứng viên, tiến hành các cuộc điều tra liên quan.
Hiên Viên Thâm là người phụ trách đội điều tra, vậy mà lại có liên quan đến rất nhiều vụ phạm pháp, tất cả những chuyện này nếu như đều bị điều tra, nếu là thật thì thật không thể tin được!
Cùng lúc đó, khi Vương Đào được đưa vào tòa nhà, trong thời gian ngắn nhất Hiên Viên Thâm cũng đang bị Lưu Hải Nha khống chế ở trong phòng thẩm tra, về phần các thành viên khác của tổ điều tra, tất cả đều bị đình chỉ tại chỗ, tiếp nhận những điều tra liên quan.
Sự thay đổi đột ngột này khiến bầu không hôm nay bỗng nhiên trở nên vô cùng khó tả.
Mới vài phút trôi qua, người phụ trách tổ điều tra ban đầu bỗng nhiên trở thành tù nhân?
Đương nhiên!
Đây chỉ là một sự khởi đầu!
Một sự khởi đầu khiến nhà Hiên Viên hoàn toàn bị hủy diệt!
Lúc ở khách sạn Holy Sky đã khiến nhà Hiên Viên mất đi nửa cái mạng, cứ nghĩ là nhà Hiên Viên có thể giữ khuôn phép, nhưng ngược lại vẫn cứ lòng muông dạ thú, có chết cũng không đổi, vậy thì đừng trách nhát dao còn lại sẽ chặt đứt nửa cái mạng còn lại của nhà Hiên Viên!
…
…
Khoảng mười phút sau, Lý Châu một mình bước ra khỏi tòa nhà.
Bởi vì câu nói kia của Vương Đào mà Vương Quân và Lưu Hải Nha phải tiếp tục ở lại tòa nhà, tạm thời tiếp quản mọi công việc của tổ điều tra, đồng thời phụ trách lưu giữ chứng cứ. Còn Cổ Thu thì vì hiểu rõ những chuyện liên quan đến tập đoàn bất động sản Hiên Viên nên đã bị hai người Vương Quân và Lưu Hải Nha thỉnh cầu ở lại để giúp đỡ về những kiến thức liên quan.
Không ai biết được kết quả tiếp theo là gì!
Nhưng có một điều rõ ràng là từ nay về sau nhà Hiên Viên sẽ không bao giờ được yên ổn.
Nhìn thấy Vu Kiệt đang đứng bên cạnh xe, Lý Châu sững sờ một lúc, sau đó khóe miệng nở một nụ cười vui vẻ, bước đến chỗ anh.
“Cô út”, Vu Kiệt lên tiếng chào.
Lý Châu: “Nhân chứng này là do cháu tìm đến sao?”
Vu Kiệt: “Từ hôm cô bị bắt, cháu đã phái người đi tìm, không ngờ lại có thể dùng đến, cô út, khiến cô phải chịu khổ rồi”.
“Không sao!”
Lý Châu lắc đầu, sau đó, nghĩ đến cuộc điện thoại vừa rồi là do nhân vật lớn kia đích thân gọi đến, bà ta hỏi: Lần này cô xảy ra chuyện, có phải người trong nhà đã đến tìm ông cụ không?
Nghĩ tới nghĩ lui, Lý Châu chỉ nghĩ được khả năng này.
Có thể khiến nhân vật lớn kia đích thân gọi điện thoại đến thì chỉ có bố mình, ông cụ Lý mới có bản lĩnh này mà thôi. Khắp thiên hạ này, cũng chỉ còn mỗi lời nói của ông cụ mới có trọng lượng như vậy, ngoài ông cụ ra, Lý Châu không thể nghĩ ra được người nào khác, ai lại đi giúp mình chứ.
Nhưng…
Giây tiếp theo, lời của Vu Kiệt lại khiến Lý Châu nghi ngờ suy nghĩ của mình.
“Ông nội ạ?”
Vu Kiệt lắc đầu: “Không phải đâu ạ, lần này cô út xảy ra chuyện, người trong nhà không hề báo tin cho ông nội biết, vì ông nội vừa qua cơn nguy kịch, cần được nghỉ ngơi nhiều hơn, cho nên bố cháu cùng với chú hai và chú ba đều tự mình sắp xếp, chạy vạy tìm kiếm chứng cứ khắp nơi, sao vậy, cô út?”
“Không phải ông cụ?”, Lý Châu bỗng cau mày.
Vậy thì kỳ lạ quá!
Không phải ông cụ, vậy thì là ai?
Lý Châu hiểu rất rõ tính tình của vị nhân vật lớn kia, nếu như không bị một áp lực cực lớn đè xuống thì ông ta sẽ không dễ dàng lên tiếng, nhưng nếu như không phải ông cụ thì còn ai có thể gây áp lực cho người đó chứ?
Còn có ai?
Muốn giúp mình?
Lý Châu nghĩ không ra, sự nghi ngờ ngày càng tăng lên.
Khi bà ta đang mải suy nghĩ thì đáp án…đến rồi!
Trời hôm nay nhiều mây, mưa phùn lất phất rơi, một chiếc xe thương vụ đang chạy về phía Lý Châu với tốc độ cực nhanh. Khi nhìn thấy bóng dáng của Lý Châu, người đàn ông trung niên ngồi bên ghế phụ bỗng vui mừng khôn xiết, quay qua phía tài xế hét lên một tiếng, cuối cùng chiếc xe dừng lại bên đường.
Cửa xe lập tức mở ra!
Sau đó, một người mặc âu phục lao như tên bắn đến trước mặt Lý Châu.
Vừa nhìn thấy người đó, sắc mặt Lý Châu liền đanh lại: “Tề Vân?”
Tề Vân thở hổn hển chạy đến: “Tìm được rồi, cuối cùng cũng tìm được rồi”.
“Sao ông lại đến đây? Ai cho phép ông tự ý rời khỏi phòng làm việc vậy”, sắc mặt Lý Châu nghiêm túc.
“Đừng nói nữa…giám đốc Lý đừng nói nữa, nhanh đến sân bay thủ đô với tôi đi! Không nhanh lên là không kịp rồi, không kịp rồi, nếu như không đúng hẹn, bốn vị kia mà đi thì hạng mục của chúng ta không thể hoàn thành được đâu”.
Tề Vân cực kỳ nghiêm túc nói.
Lý Châu hơi giật mình: “Bốn vị kia?”
Nếu đi thì hạng mục sẽ không hoàn thành được!
Lý Châu đương nhiên hiểu rõ hạng mục dự án mà Tề Vân vừa nói chính là “Con đường tơ lụa”.
Lẽ nào là…
Trong phút chốc, Lý Châu dường như đã hiểu ra được điều gì đó, vội vàng hỏi: “Ý ông nói là bốn vị ở khu sáu của con đường tơ lụa, Lý Vi, còn có…”
“Đúng đúng đúng, chính là bọn họ, chính là bọn họ!”
Không đợi Lý Châu nói hết câu, Tề Vân đã liên tục gật đầu, nói: “Lúc nãy, bốn vị này nói, nếu trong vòng một tiếng đồng hồ, giám đốc không xuất hiện trước mặt bọn họ thì bọn họ sẽ không ở lại đây nữa, từ nay về sau sẽ không hợp tác với chúng ta nữa, nếu như giám đốc xuất hiện thì bọn họ sẽ lập tức ký hợp đồng”.
“Giám đốc Lý, chuyện này vô cùng quan trọng, chúng ta nhanh đi thôi!”
“Nếu không, tâm huyết mười năm của chúng sẽ đổ xuống sông xuống biển mất”.
Nói xong, Tề Vân không đợi Lý Châu trả lời, không muốn lãng phí chút thời gian nào, trực tiếp nắm lấy cổ tay Lý Châu, nhanh chóng kéo đi.
Ngay lúc đó…
Lý Châu hiểu ra rồi!
Cuối cùng bà ta cũng hiểu tại sao lại có cuộc điện thoại đó!
Đây chính là…đáp án!
…
…
Hội thẩm tra kết thúc rồi.
Tin tức Lý Châu vô tội được thả ra đã nhanh chóng lan truyền khắp thủ đô.
Tất cả mọi người trong giới thượng lưu cũng đang thảo luận về vấn đề này, nhưng bọn họ lại chú ý đến chuyện khác.
Sau khi hội thẩm tra kết thúc, Lý Châu rời khỏi tòa nhà đó, nhưng trong nháy mắt người phụ trách tổ điều tra, Hiên Viên Thâm lại trở thành phạm nhân.
Theo các nguồn tin đáng tin cậy, nếu những bằng chứng mà nhân chứng cung cấp là đúng sự thật thì rất có khả năng, trụ cột đời thứ hai của nhà Hiên Viên sẽ phải chịu “30 năm tù giam”!
Cho dù xuất thân từ nhà Hiên Viên.
Cho dù là người của nhà Hiên Viên.
Cho dù là con trai của ông cụ Hiên Viên.
Nhưng khi khoác lên mình bộ đồng phục bảo vệ pháp luật thì phải hiểu rõ bản thân nên làm gì, không nên làm gì, nên lấy tiền gì và không nên lấy tiền gì, đừng dùng xuất thân của mình để làm hoen ố bộ đồng phục đại diện cho công lý này.
Đây cũng là lý do tại sao ông cụ Lý lại phân tách rõ chuyện tiền bạc với Lý Châu khi biết tin Lý Châu muốn chọn đi con đường này!