Sân bay Giang Thành.
Trong phòng chờ, kẻ đứng người ngồi lố nhố ở những hàng ghế chờ cùng với hành lý lớn có nhỏ có, cùng đợi máy bay hạ cánh.
Lúc này đã gần 12 giờ 45 phút trưa, ánh nắng gay gắt xuyên thủng những khung cửa kính sát đất chiếu xuống sàn nhà, khiến hành khách mồ hôi nhễ nhại.
Ngay lúc đó!
Đột nhiên!
Một chiếc Boeing 747 xé gió bay trên bầu trời Giang Thành, gây ra tiếng ồn rất lớn.
“Nhìn kìa! Là Boeing 747!”
Chợt một tiếng kêu thất thanh thu hút mọi người trong phòng chờ phải chú ý, lục tục giương mắt nhìn lên trời.
Chỉ thấy một chiếc Boeing trên nền trời xanh thẳm, số 747 tinh xảo uốn lượn quanh thân máy bay.
Đợi đến khi những chiếc máy bay khác dời đi tránh chỗ xong, tìm được vị trí thích hợp, chiếc 747 xé không khí để lại một vệt khói dài hoàn hảo, lao xuống đường băng.
Chỉ một lát sau, chiếc máy bay tư nhân kia đã vững vàng đáp xuống sân bay, cách phòng chờ không xa lắm.
“Máy bay riêng nhà ai không biết nữa! Làm phách ghê!”. Đọc thêm nhiều truyện ở || TrùmTruyệ n.C OM ||
“Chẳng phải có in bốn chữ ‘Tập đoàn Hoa Mỹ’ kia sao? Chắc là cái vị tên Lâm Nhã, chủ tịch tập đoàn chứ gì”.
“Ờ ha, tôi cũng có nghe nói, gần đây chủ tịch tập đoàn Hoa Mỹ đưa con trai đi du lịch nước ngoài thì phải!”
“Có tiền đúng là sướng thật đấy”.
“…”
Trong lúc hành khách hạng phổ thông trong phòng chờ xôn xao bàn tán, ngoài máy bay, sau khi cầu thang máy bay đã được hạ xuống và cố định lại.
Trợ lý chủ tịch tập đoàn Hoa Mỹ đã chờ ở sân bay từ sớm, vội vàng chạy tới bung dù ra đón.
Cửa máy bay từ từ mở ra, chỉ thấy một người phụ nữ đeo kính đen, gương mặt trang điểm nhẹ, ăn mặc nhã nhặn, tay dắt theo một cậu bé chừng mười tuổi cùng lúc bước ra.
“Chủ tịch!”
Trợ lý Trần vội vàng chạy lên phía trước, giơ cây dù lên che cho Lâm Nhã.
“Trợ lý Trần, trong thời gian tôi không có mặt, mọi việc ở công ty đều ổn cả chứ?”
Gương mặt Lâm Nhã bị một chiếc kính đen choán gần hết, vẻ mặt lạnh tanh, không thể hiện ra chút cảm xúc nào.
Có lẽ do bay đường dài mệt mỏi, nên có chút uể oải.
“Thưa Chủ tịch, mọi việc ở công ty đều ổn”.
“Tiếp theo là một loạt chuyện lớn đã xảy ra ở Giang Thành dạo gần đây, tôi nhận thấy đây là chuyện quan trọng nên xin phép cho tôi được báo cáo từng cái một!”
Lâm Hạ bước xuống bậc thang, cau chặt mày.
“Chuyện quan trọng à?”
“Nói đi!”, cô ta gật đầu với trợ lý Trần.
“Một trong những chuyện đó là, gia tộc hàng đầu Giang Thành là nhà họ Đổng đã sụp đổ, các bạn làm ăn lần lượt thanh lý hợp đồng, nhà họ Đổng… nguy cấp lắm rồi”.
Nhà họ Đổng…
Lâm Nhã nghe xong, chân mày khẽ nhíu, nhưng vẫn không dừng bước, tiếp tục bước lên phía trước.
“Hội trưởng Lý của Hội thương nghiệp Vạn Hải vì chuyện cấu kết chiếm đoạt 20 triệu của thôn Vu Gia mà bị bắt giam, ông ta nói mình bị vu khống, chuyện này đã được tổ tác chiến kinh tế làm rõ, chứng minh sự trong sạch của hội trưởng Lý”.
“Gần đây, tổ tác chiến kinh tế Giang Thành căn cứ vào chứng cứ chứng minh Vu Kiệt – thôn dân thôn Vu Gia – cấu kết với nhà họ Đổng chiếm đoạt tiền, đã thành lập vụ án, hiện đã bắt ba người đó về chờ kết án…”
Vu Kiệt!
Nghe đến đây, Lâm Nhã lập tức dừng bước, giật phắt chiếc kính đen trên mặt ra, xoay người lại hỏi:
“Anh mau báo cáo tin vừa rồi cho rõ ràng thêm lần nữa cho tôi!”
Nghe trợ lý báo cáo đầu đuôi xong, Lâm Nhã trợn to hai mắt không dám tin vào tai mình, vội vàng mở điện thoại di động của mình ra xem lại cho rõ.
Sau khi đã xem tới xem lui ba lần liên tiếp, căn cứ vào bóng lưng mờ nhạt trong bức ảnh, cùng với sự miêu tả Vu Kiệt trên báo, xem ra…
Đây hoàn toàn không phải là trùng tên trùng họ, mà là… Người nọ chính là Vu Kiệt!
“Vớ vẩn, vô căn cứ!”
Chân mày Lâm Nhã nhăn tít lại, bực bội ném di động cho trợ lý, không muốn liếc mắt tới nữa.
“Mẹ ơi!”
Trên khuôn mặt cậu bé đi cùng Lâm Nhã hiện lên vẻ lo lắng, mở miệng gọi mẹ.
“Chú Vu mà lần trước mình gặp ở biệt thự Hải Cảnh xảy ra chuyện gì hả mẹ?”
“Mẹ ơi, chú Vu là người rất tốt, chú ấy không phải người làm chuyện xấu đâu!”
“Mẹ ơi, chúng ta giúp chú Vu nha mẹ!”
Nghe thấy con trai mình quan tâm đến Vu Kiệt với vẻ nghiêm túc như vậy, trong lòng cô ta bất giác cảm thấy ấm áp, liền ngồi xổm xuống, xoa xoa đầu con trai.
“Lạc Lạc à, con cũng tin chú Vu của con sẽ không làm những chuyện này đúng không nào?”
Chỉ thấy Vương Lạc mỉm cười gật đầu thật mạnh mẽ với Lâm Nhã.
Sau đó, Lâm Nhã đứng lên, thu lại biểu cảm dịu dàng vừa rồi, trên gương mặt hiện lên vẻ sắc sảo lạnh lùng.
Cô liền căn dặn trợ lý Trần, hơi trầm tư một chút, cô nói:
“Tiểu Trần, lấy điện thoại của tôi gọi cho… Trương Thế Đào!”
“Vâng!”
Một lát sau, bên kia bắt máy, Lâm Nhã mở miệng nói trước:
“Xin chào, có phải đội trưởng Trương không ạ?”
“Tôi đây, xin hỏi cô là…”
“Tôi là Lâm Nhã của tập đoàn Hoa Mỹ!”
Lâm Nhã ra khỏi máy bay, dẫn theo Vương Lạc bước vào một chiếc Maybach đã chờ sẵn từ trước đó.
“Thì ra là chủ tịch Lâm Nhã, hôm nay không phải cô vừa xuống máy bay sao, họ Trương tôi chỉ là đội trưởng quèn của tổng cục tham mưu mà thôi, liệu tôi có thể giúp gì được cho cô đây?”
Vừa xuống máy bay?
Tin tức nhanh thế cơ à?
Lâm Nhã nhướn nhướn mày, đón ý trả lời.
“Không ngờ tin tức chỗ đội trưởng Trương nhanh nhạy ghê, tôi vốn còn lo là tôi gọi điện hỏi thăm, đội trưởng Trương sẽ không biết tôi là ai đấy!”
“Tên tuổi chủ tịch Lâm Nhã của tập đoàn Hoa Mỹ cả Giang Thành có ai mà không biết, hôm nay cô đáp máy bay riêng về đây đương nhiên cả thành phố đều biết, có gì mà khó!”
Lâm Nhã cơ bản chẳng có lòng dạ nào nói chuyện dư thừa với Trương Thế Đào, thế nên cô ta liền đổi giọng, ánh mắt sáng rực, nhanh chóng đánh vào trọng tâm.
“Đội trưởng Trương này, lần này tôi gọi điện cho chú là muốn hỏi thăm chuyện liên quan đến Vu Kiệt mà báo chí rùm beng mấy hôm nay ấy!”
Vu Kiệt!!!
Vừa nghe đến hai chữ Vu Kiệt, Trương Thế Đào lúc đó đang nằm ngả ngớn trên chiếc ghế tựa trong văn phòng lập tức ngồi thẳng dậy.
Lâm Nhã…
Chủ tịch tập đoàn Hoa Mỹ đi hỏi thăm về Vu Kiệt làm gì chứ?
Trương Thế Đào tỏ ra nghi hoặc, hoàn toàn không biết trả lời thế nào cho phải.
Vừa nhớ đến bí mật mà lão Lưu hôm đó đích thân gọi điện thoại nói cho mình biết, đến bây giờ Trương Thế Đào vẫn còn cảm thấy tay chân bủn rủn.
Có thể khiến cho lão Lưu phải tự mình đi gọi điện thoại, có thể thấy Vu Kiệt từ lâu không đơn giản là một thôn dân thôn Vu Gia bình thường trong mắt người khác rồi.
Trương Thế Đào hắng giọng, “khụ khụ” hai tiếng lấy lại bình tĩnh.
“Không biết chủ tịch Lâm… hỏi thăm về chuyện của Vu Kiệt là muốn làm gì vậy?”
Lời vừa nói ra.
Trong lòng Lâm Nhã cũng tự hiểu rõ ràng, Trương Thế Đào đang đi đường vòng với mình, không chịu nói ra.
Không đợi cho Trương Thế Đào hỏi xong, cô trực tiếp cắt ngang ông ta một cách dứt khoát, sự tức giận chậm rãi lan tỏa đến tận đầu kia điện thoại.
“Đội trưởng Trương!”
“Tôi không rảnh chơi đuổi bắt với chú đâu, chuyện đã gấp như lửa xém lông mày, đối với tôi Vu Kiệt có ý nghĩa vô cùng quan trọng, xin chú hãy cho tôi biết toàn bộ sự việc là như thế nào đi!”
Quan trọng ư…
Ý nghĩa ư?
Trương Thế Đào cau mày, đưa tay gãi gãi đầu, đi tới đi lui quanh bàn làm việc.
Bởi vì đã biết chỗ dựa sau lưng Vu Kiệt có vai vế đặc biệt không bình thường, cho nên lúc này ông ta càng không dám nhiều lời, ai bảo vạ tại dại mồm chứ.
Mấy ngày vừa qua, cả Giang Thành đều coi Vu Kiệt và nhà họ Đổng như chuột chạy cùng đường – ai ai cũng muốn đánh chết.
Ai mà biết được vị chủ tịch Lâm này có muốn làm hại Vu Kiệt hay không?
Trương Thế Đào suy đi nghĩ lại, sau đó quyết định hỏi dò bằng giọng nói ôn tồn hồn hậu dễ gần của mình.
“Chủ tịch Lâm này, tôi có thể hỏi cô một câu không? Vì sao cô lại quan tâm đến chuyện của Vu Kiệt như vậy, cô nên biết một việc, rằng tôi tin báo chí đã viết về chuyện đó rất rõ ràng rồi!”
Một hồi lâu sau đầu dây bên kia hoàn toàn im lặng, trong khi Trương Thế Đào còn nghi hoặc không biết cô còn giữ máy không, một giọng nói thổn thức vang lên.
“Vu Kiệt, cậu ta là…”
“Người anh em vào sinh ra tử với người chồng quá cố của tôi...”