“Thật...thật ngại quá, xin lỗi, thực sự xin lỗi, hôm nay cửa hàng đông khách quá nên mới chậm trễ một chút, thực sự xin lỗi, xin lỗi, tôi đang trên đường đến, mười phút nữa là tới nơi!”
Lý Đại Năng thở hồng hộc, sốt ruột nói ở đầu dây bên kia điện thoại.
Một tay hắn cầm tay lái xe điện, một tay cầm điện thoại liên tục nói xin lỗi Owen.
Về phần bình luận kém...
Hắn không muốn!
Làm gì có nhà hàng nào muốn nhận đánh giá xấu chứ, Lý Đại Năng cũng không ngoại lệ, hơn nữa hắn đã rất cố gắng để nướng đồ rồi, vừa để bảo đảm hương vị lẫn chất lượng thì hắn không dám lãng phí từng giây từng phút.
Nghe thấy giọng nói mất kiên nhẫn của Owen, hắn vội vàng năm lần bảy lượt xin lỗi.
“Mười phút?”
Trước cửa phòng, Owen nhíu mày, sự bực bội càng hiện rõ hơn, anh ta trầm giọng hỏi: “Còn phải đợi mười phút nữa, gần một tiếng đồng hồ rồi đấy anh có biết không!”
“Tôi biết...tôi biết!”, Lý Đại Năng có chút không biết phải làm sao, chỉ đành liên tục xin lỗi nói: “Thật sự xin lỗi anh, để anh phải chờ lâu rồi, hay là như vậy đi, lần sau anh đặt đồ nướng của chúng tôi, tôi sẽ giảm giá cho anh!”
“Coi như làm bồi thường cho anh, anh xem...”
“Cút!”
Còn chưa đợi cho Lý Đại Năng nói hết, Owen đã chửi như tát nước, ngắt ngang lời, nói: “Tôi thiếu chút bồi thường của nhà anh sao? Anh có biết số thời gian anh lãng phí của tôi mà đổi thành tiền mỗi phút tôi kiếm được đã hơn năm trăm nghìn rồi không?”
“Tên ship đồ ăn nghèo mạt như anh có đền nổi không?”
“A!”
“Tôi...tôi...”, Lý Đại Năng sững sờ, nghĩ đến địa chỉ là khách sạn lớn có điều kiện là trung bình mỗi người một trăm ngàn tệ, mồ hôi lạnh sau lưng hắn lại tứa ra!
“Tôi cái gì mà tôi, không nói gì được nữa đúng không?”
“Năm phút, tôi chỉ có thể cho anh nhiều nhất là năm phút nữa!”
“Nếu như vượt qua năm phút thì đừng trách tôi không khách sáo với anh!”
“Lập tức cút đến đây cho tôi!”
“Tút!”
Nói xong liền tắt luôn điện thoại, giọng điệu ra lệnh khiến người khác cực kỳ ghét.
Ngữ khí ngạo mạn, cao hơn người một bậc đó dường như trời sinh đã ăn sâu vào xương tủy rồi.
Nhưng...
Dù vậy thì có thể làm gì được?
Nghe từng tiếng tút tút vang lên trong điện thoại, mặc dù sự ngông nghênh trong người cũng không phải bình thường, nhưng Lý Đại Năng vẫn cắn răng chịu đựng.
Dấu hiệu của một người trưởng thành không nằm ở việc anh ta có thể chuyển sang mặc vest, đi đôi giày da bóng loáng hay không mà là thái độ của anh ta với cuộc sống có thể khống chế được hỉ nộ ái ố của mình hay không!
Hắn lắc đầu, mỉm cười cho qua, nhìn màn đêm bao trùm cả thành phố, rồi nhìn thời gian cùng với vị trí đánh dấu trên bản đồ, vội vàng nắm chắc tay lái.
...
Cúp điện thoại xong, sắc mặt Owen khó chịu đi vào phòng.
“Sao vậy? Giao hàng vẫn chưa đến à?”
Vẻ mặt Dương Chân cũng có chút khó coi hỏi.
“Ừ, nhà hàng rác rưởi, lát nữa sẽ cho hắn một sao, gần một tiếng đồng hồ rồi vẫn chưa giao đến!”
“Đợi chút đi! Vượt qua năm phút sẽ cho hắn đẹp mặt“.
Nói xong, hắn quay lại ghế sô-pha, vén lên nhìn đồng hồ đeo trên cổ tay, đếm từng giây từng phút thời gian.
Nhanh chóng,
Chớp mắt năm phút đã trôi qua.
Nhìn thời gian đã qua năm phút rồi, ánh mắt Owen lạnh lẽo, sắc nhọn như một con dao găm tràn ra.
Người giao hàng liên tục nói xin lỗi vừa nãy qua điện thoại!
“Thứ chó má, lại làm chậm trễ thời gian của mình rồi...”
Thời gian năm phút đã qua rồi!
Anh ta giận dữ đứng lên, hung hăng với lấy cái điện thoại, thân làm cậu chủ của nhà Owen, đây là lần đầu tiên anh ta phải đợi người khác.
Ngay đến bố anh ta mà anh ta còn lười chẳng đợi, thế mà một tên giao hàng cỏn con lại bắt anh ta đợi!
Muốn chết!
“Ding ding ding...”
Đúng lúc này thì điện thoại lần nữa vang lên, sau khi vượt qua thời gian năm phút quy định nửa phút.
Vẫn là cùng một số điện thoại.
Owen liếc mắt rồi đi nhanh ra ngoài cửa, đưa điện thoại lên tai nghe.
“Chào anh, tôi đến rồi!”
Lý Đại Năng thở hổn hển, đứng trước cửa khách sạn, nhìn chằm chằm vào bốn năm nhân viên bảo vệ đang chắn trước mặt, vẻ mặt lo lắng.
“Đến rồi còn không mau lên đây, gọi điện cho tôi làm gì? Anh bị mù hay sao mà không nhìn thấy số phòng trên đơn đặt hàng?”, Owen chửi ầm lên.
Lý Đại Năng nuốt nước miếng nói: “Không...không phải, anh à, anh có thể xuống lấy đồ giúp tôi được không? Tôi đang đứng ngay ngoài cửa!”
“Cái gì?”
Để anh ta đợi một tiếng đồng hồ đã đành, bây giờ lại còn bảo anh ta xuống lấy đồ nữa sao?
“Anh...”
“Đang đùa tôi sao?”
“Không...không phải vậy, là...là bảo vệ của khách sạn không cho tôi vào, anh ta...anh ta nói khách sạn có quy định văn minh, không cho nhân viên giao hàng lên trên, thực sự ngại quá, làm phiền anh rồi, thật lòng xin lỗi“.
“Răng rắc, răng rắc...”
Tiếng xương cốt vang lên răng rắc!
Giây phút này, Owen chỉ cảm thấy mình bị sỉ nhục.
Cảm giác đó không khác gì với cảm giác bị Vu Kiệt đá cho ngã lăn lông lốc dưới đất ở trước cửa biệt thự nhà họ Dương sáng nay!
Một nhân viên giao hàng đầu tiên là bắt anh ta phải đợi lâu, bây giờ lại còn bảo anh ta đích thân xuống dưới lấy đồ ăn.
Hắn.. là cái thá gì chứ!
Nghĩ vậy, khóe miệng Owen khẽ nhếch lên: “Cục tức này vẫn chưa có nơi nào để phát tiết ra!”
Trong lòng lẩm bẩm một câu, Owen lạnh lùng nói: “Được, đợi tôi ở cửa đó“.
“Vâng vâng vâng, cảm ơn anh nhiều!”, Lý Đại Năng nghe vậy vội vàng cười cảm ơn rối rít.
Mấy phút sau, Owen cầm ví tiền đi từ trong thang máy ra.
Mấy bảo vệ đang ngăn Lý Đại Năng ngoài cửa vừa nhìn thấy Owen thì lập tức bày ra bộ mặt nịnh bợ.
“Cậu Owen...”
“Chào buổi tối cậu Owen!”
“Chào cậu Owen!”
“...”
Mấy người vội vàng nhường đường.
Cảnh tượng này vừa xuất hiện, ai là chủ nhân của đồ mua ngoài kia đã không còn nghi ngờ gì nữa.
Lý Đại Năng vội vàng cầm đồ ăn trong tay đứng lên nhanh chóng đi về phía Owen.
“Anh...anh là anh Owen phải không ạ!”
Hắn lau mồ hôi, tư thế hơi khom người, hỏi.
Owen im lặng không nói nhiều, chỉ nheo mắt lại nói: “Ừ!”
“Xin lỗi anh... thực sự ngại quá, làm trễ giờ dùng bữa của anh, đây là đồ ăn mà anh đặt, mời anh nhận, nếu lần sau anh đặt cửa hàng chúng tôi sẽ tặng anh ưu đãi!”
“Thực sự xin lỗi...”
Từng chữ từng câu đều xen lẫn sự xin lỗi của Lý Đại Năng.
Owen vẫn im lặng không lên tiếng, đưa tay ra lấy đồ ăn, nhìn chằm chằm Lý Đại Năng.
Lý Đại Năng vừa nhìn thấy vậy liền cúi đầu nói: “Vậy tôi không làm phiền anh dùng bữa nữa, anh Owen, chào anh“.
Dường như cảm nhận được sự khó chịu của Owen nên Lý Đại Năng cũng không dám nói nhiều.
Nhưng.
Đúng lúc hắn định quay người rời đi, từ phía sau vang lên giọng nói chất vấn lạnh lùng của Owen.
Anh ta hất cằm, ánh mắt tức giận nói: “Cứ như vậy mà đi sao?”
“Hả?”
Ý gì đây?
Không thể đi sao?
Lý Đại Năng giật mình.
“Anh Owen, anh...anh còn gì muốn dặn dò ạ?”, hắn dừng chân, quay người lại hỏi.
Đúng lúc hắn quay người lại, khoảnh khắc đối mặt với Owen.
“Bốp!”
Một cái bạt tai vung lên, hung hăng mạnh mẽ giáng xuống mặt Lý Đại Năng.
Dặn dò?
Vẫn còn một cái bạt tai chưa cho!
Owen: “Để bổn thiếu gia đây phải đợi lâu như vậy!”
“Còn bắt bổn thiếu gia lãng phí sức lực xuống lấy đồ!”
“Cái giá của một tên giao hàng rách nát như mày cũng khá lớn đấy!”
“Muốn dễ dàng đi như vậy sao?”
“Mày cũng mơ đẹp quá nhỉ!”
- ---------------------------