Đệ Nhất Lang Vương

Chương 33: Chương 33: Người đàn ông vĩ đại




Trong biển lúc này có một người đang không ngừng giãy dụa.

Dưới ánh mắt kinh ngạc của mọi người, Vu Kiệt ở trên sân thượng đi xuống rời khỏi quán bar cùng với ông lão kia.

Hoa Nhiên vội dẫn người ra biển vớt Lãnh Trầm lên, không dám chậm trễ chút nào. Sau đó gã dẫn theo Mạnh Như bị bảo vệ đánh tàn phế đến bệnh viện. Nếu như chậm trễ thì nói không chừng hai chân sẽ không bao giờ đi lại được nữa.

Còn Lộ Tinh Hàn tận mắt chứng kiến chuyện này nên bắt đầu thay đổi cách nhìn về Vu Kiệt. Lần đầu nhìn thấy Vu Kiệt, cô ta mặc định anh là đồ vô dụng chỉ ăn bám nhà họ Cao, nếu như không có ông anh ở rể kia thì Vu Kiệt không là gì cả.

Nhưng hiện giờ, cô ta cảm thấy mình thật ấu trĩ và ngây thơ. Một người có thể khiến chủ tịch tập đoàn Hoa Mỹ đích thân mời đến đây, một người căn bản không coi các cậu chủ thế gia của Giang Thành ra gì, còn tùy ý ném người ta xuống biển... Người như này có thể là người đơn giản không?

Lộ Tinh Hàn đờ đẫn đứng ở cửa quán bar, cô ta đột nhiên nhớ ra. Hình như trước đó Vu Kiệt gọi Lâm Nhã là... Chị dâu.

Lâm Nhã là chị dâu của Vu Kiệt ư? Chuyện gì thế này?

Lộ Tinh Hàn rời khỏi quán bar, sau đó về nhà với hàng loạt những câu hỏi.

...

Còn ở bên kia, Vu Kiệt dẫn theo ông lão đến một phòng của tầng bốn. Lúc mở cửa ra, một bàn toàn đồ ăn ngon xuất hiện trước mắt anh.

Ngồi trước bàn là một người phụ nữ hơn ba mươi tuổi trang điểm nhẹ, ăn mặc thời thượng, cử chỉ đoan trang.

Cô ta chính là Lâm Nhã, bên cạnh cô ta là một cậu bé tầm mười tuổi, cao tầm 1m40.

“Thưa chủ tịch! Cậu Vu đến rồi”, ông lão kia mở cửa ra, sau khi chào hỏi một tiếng thì quay người rời đi, còn dẫn hết người ở tầng đó đi.

Lâm Nhã khẽ cười rồi vỗ vai cậu bé kia, nói: “Mau chào chú Vu đi con! Chú ấy là anh em tốt của bố con đấy”.

Cậu bé đó đứng lên, trong ánh mắt trong trẻo đó lộ ra vẻ bi thương. Ánh mắt đó cảm giác trưởng thành và kiên định hơn nhiều so với các bạn cùng trang lứa.

Khuôn mặt cùng với các nét hài hòa tuấn tú đó khiến Vu Kiệt có cảm giác như nhìn thấy bóng dáng của người anh em tốt của mình là Vương Tam.

Lúc này, mọi ký ức trên chiến trường cùng với Vương Tam đều ùa về trước mắt. Vu Kiệt khẽ nhếch khóe môi rồi cho tay vào trước ngực.

Cậu bé đi đến trước mặt Vu Kiệt, ngẩng đầu, khóe mắt đỏ ửng, hỏi: “Chú Vu! Bố cháu... Thật sự đã hi sinh rồi sao?”

Câu hỏi này khiến tay Vu Kiệt đột nhiên dừng lại. Lâm Nhã đã nói tin này với cậu bé rồi sao?

Vu Kiệt cúi đầu xuống, nhất thời không biết nên trả lời thế nào với cậu bé mười tuổi này.

“Cháu tên là gì?”, Vu Kiệt hỏi.

“Vương Lạc ạ”.

“Mẹ cháu nói là, bố hi vọng cả đời này cháu sẽ sống vui vẻ nên đặt tên cho cháu là Vương Lạc. Nhưng bố không biết là, từ lúc cháu bắt đầu hiểu chuyện thì cháu sống không vui chút nào. Vì tuổi thơ của cháu không còn bố nữa, thậm chí cháu còn chưa được gặp mặt bố lần nào. Chú Vu! Bố... Có yêu cháu không?”

Yêu... không? Thật khó tưởng tượng câu hỏi này lại được hỏi từ một đứa bé mới mười tuổi.

Suốt mười năm Vương Tam được coi là “Vương Bài số một” trong đội ngũ Lang Nha. Gần như mỗi tháng anh ta lại quay về chấp hành nhiệm vụ một lần. Trên đường đi đã gặp phải biết bao hiểm nguy, phải đứng giữa sự sống và cái chết nhưng không hề sợ hãi hay khuất phục.

Nhưng cái giá phải trả chính là hi sinh quãng thời gian quý báu bên gia đình và người thân. Vì tính chất đặc thù của Lang Nha, mỗi lần về nhà cần phải qua các kiểu thủ tục phức tạp, hơn nữa đường về nhà còn phải đi qua hơn chục thành phố, tiêu tốn khá nhiều thời gian.

Vương Tam cảm thấy lãng phí nhiều thời gian, nhân lực và sức lực chỉ để gặp gỡ người nhà thì không đáng chút nào. Anh là người sống có đại nghĩa nên đã quyết định ở lại Lang Nha. Và cứ ở như thế đến tận mười năm.

Vu Kiệt không biết Vương Tam có hối hận về mười năm đó không nhưng anh chắc chắn một điều nên nói với Vương Lạc: “Bố cháu... Rất yêu cháu. Mỗi lần bố và chú chấp hành nhiệm vụ, bố cháu đều nói sau khi làm xong việc sẽ về nhà bế con trai. Mỗi lần trước khi ngủ, bố đều cầm ảnh của cháu xem một lúc lâu. Nếu như nói, trên đời này có một người yêu cháu nhất thì chắc chắn là bố cháu rồi”.

“Cháu phải nhớ kỹ, bố cháu là một anh hùng. Trên thế giới này không có ai vĩ đại hơn bố cháu, nghe rõ chưa?”, nói xong Vu Kiệt từ trong ngực lấy ra một con dao sắc

“Chú Vu, đây là...”, Vương Lạc lau nước mắt, ngập ngừng nói.

“Đây là dao mà bố cháu lúc nào cũng mang trong người, máu tươi nhuốm trên đó đều là của những kẻ ác bá. Hiện giờ chú Vu giao nó lại cho cháu, hi vọng cháu không phụ sự kỳ vọng của bố, thừa hưởng ý chí của bố tiếp tục sống vui với đời. Cháu có thể làm được không?”, Vu Kiệt giơ tay ra, đưa con dao về trước mặt Vương Lạc.

Vương Lạc năm nay mười tuổi, đây là lần đầu tiên cậu bé nhìn thấy vật thừa kế này. Và trong lúc này dường như cậu đã hiểu được ý nghĩa của từ đó.

Là anh hùng một thời và cũng là gửi gắm đến những người trẻ tuổi trong tương lai.

“Cháu làm được ạ”, Vương Lạc chần chừ một lát, sau đó nhận lấy con dao, hai tay nắm chặt.

“Nói lớn hơn chút. Đàn ông con trai, không được ăn cơm à? Có làm được không?”, Vu Kiệt hét lớn.

“Làm được ạ”, Vương Lạc đáp lại thật lớn, nước mắt cũng xuất hiện trong khóe mắt nhưng cậu bé cố gắng không khóc thành tiếng. Bởi vì cậu là người con trai, phải giống như bố mình là một người anh hùng.

Lâm Nhã khi nhìn thấy cảnh này, giọt nước mắt bất giác rơi xuống. Cô ta rút khăn giấy ra lau nước mắt ở khóe mắt.

“Được rồi được rồi, lại đây ăn cơm đi. Lạc Lạc! Con đi lấy đũa đi, hôm nay thiết đãi chú Vu một bữa”.

“Vâng ạ”, Vương Lạc ngoan ngoãn đi vào phòng bếp.

Vu Kiệt cũng ngồi ở đối diện Lâm Nhã, bắt đầu nói chuyện với cô ta về những chuyện trước đây khi còn chiến đấu cùng Vương Tam.

Tối nay anh đã vi phạm quy định nhưng anh không hối hận. Anh phải để chị dâu và Vương Lạc biết được Vương Tam là người đàn ông vĩ đại như nào. Kể cả phải hầu tòa, phải ngồi tù hơn chục năm thì anh cũng không sợ.

...

Lúc này, trong bệnh viện số một của Giang Thành cũng xảy ra một chuyện kinh thiên động địa.

Gần như tất cả chuyên gia trong bệnh viện đều tập trung trong một phòng bệnh. Họ đến từ khoa chỉnh hình, là những bác sĩ giỏi chữa trị bại liệt. Kể cả là những người đã làm nửa đời người về nghề y, gặp vô số những ca bệnh phức tạp thì lúc này đều vô cùng kinh hãi.

“Không thể tưởng tượng được, các dây thần kinh và xương cốt ở hai chân của cậu chủ Đổng đều được tái sinh, đúng là kỳ tích”.

“Tôi làm nghề này hơn nửa đời người mà chưa gặp chuyện lạ nào như này. Về lý mà nói thì vụ tai nạn mấy năm trước của cậu Đổng thì xương đều đã gãy vụn, sao bây giờ chụp X-quang lại hồi phục hoàn toàn vậy”.

“Cậu Đổng, chuyện này là thế nào?”

Đổng Sinh nghe thấy những tiếng tán thưởng không ngớt của các chuyên gia, anh ta đoán mình có thể đứng dậy được rồi.

Anh ta cảm thấy cuộc sống của mình lại tràn đầy sắc màu, lại được chạy nhảy ngao du thế giới, đây không còn là giấc mơ nữa.

“Tiểu Ngọc”, Đổng Sinh nhìn Trương Ngọc nói.

“Vâng, cậu chủ”.

“Nói tin tức này cho ông nội tôi, ngoài ra quay về huy động hết tài sản của tôi, lập tức đến tìm anh chàng đó, tôi phải cảm ơn trước mặt anh ta”.

“Vâng thưa cậu chủ”.

- ---------------------------

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.