Bệnh viện số 1 Giang Thành, đôi mắt Cao Vũ Xương thâm quầng, hôm qua sau khi gọi điện được cho Vu Kiệt nhưng lại bị cúp máy, theo lời khuyên của bác sĩ, cô ta nằm trên sô pha bên cạnh nghỉ một đêm, lúc tỉnh dậy, phát hiện trên người đã đắp thêm lên lớp chăn.
Cô ta mơ hồ mở mắt, nhìn lên đầu giường, thấy Vu Sơn với gương mặt mệt mỏi đang cẩn thận gọt táo.
“Vu Sơn… anh thức…thức rồi à…em đi gọi bác sĩ!”
“Đợi chút!”
Ngay khi Cao Vũ Xương lật chăn ra, chuẩn bị đi gọi bác sĩ để tới kiểm tra, Vu Sơn liền kêu cô ta lại.
“Sao thế…Anh có chỗ nào khó chịu trong người….”, Cao Vũ Xương vội vàng từ ghế sofa bật dậy, đến nước cũng không kịp uống, đến trước mặt Vu Sơn.
Cô ta đặt nhẹ tay lên trán Vu Sơn, vẻ mặt nghiêm nghị đột nhiên buông lỏng, lỗi lo trong lòng cũng vơi bớt đi một nửa: “Cũng may...cũng may, cơn sốt tối qua đã hết rồi, anh biết không? Đêm qua bác sĩ nói anh bị sốt, em…”
“Vũ Xương!”
“Dạ?”
“Nhã Nhã…”
Vu Sơn cúi đầu, năm ngón tay nắm chặt lại đỏ ửng.
Cao Vũ Xương như ý thức được điều gì đó, nắm tay Vu Sơn, cô ta biết Vu Sơn đang tự trách bản thân mình vô dụng, không thể mang theo con gái ra khỏi nhà họ Cao, nước mắt cô trực trào.
“Không sao, không sao, Nhã Nhã… Nhã Nhã là một đứa bé hiểu chuyện, đợi chúng ta có năng lực, rồi sẽ đón Nhã Nhã ra, anh đừng tự trách mình như thế nữa, Vu Sơn…”
“Xin lỗi, là anh quá vô dụng”, bị người ta đánh cho một trận, Vu Sơn mới biết mình thật nực cười, miệng lúc nào cũng nói phải đem Nhã Nhã ra ngoài, nhưng dựa vào anh ta, đến cả nắm đấm của người ta cũng không chịu được.
Thái độ của nhà họ Cao!
Thái độ của ông cụ Cao!
Và cả khuôn mặt cao ngạo của Cao Vân Tiêu... anh ta nhớ rất rõ!
“Sẽ có một ngày… Anh sẽ mang Nhã Nhã về bên cạnh mình… nó là con gái anh!”, Vu Sơn thề vậy.
Reng reng…
Nhưng, khi anh ta vừa nói dứt lời, thì điện thoại của Cao Vũ Xương đột nhiên đổ chuông, là điện thoại giáo viên chủ nhiệm của trường mẫu giáo Nhã Nhã gọi tới.
Cao Vũ Xương đưa điện thoại lên tai nghe, đang nghĩ xem có chuyện gì xả ra, thì thấy có tiếng ồn ào ở đầu bên kia điện thoại truyền đến.
Hình như là tiếng bọn trẻ cãi nhau!
“Alo? Chị là Cao Vũ Xương, mẹ của Cao Vũ Nhã phải không?”, giọng nói lạnh băng của giáo viên chủ nhiệm truyền đến, giống như sương tuyết, nghe giọng điệu và ngôn từ, có vẻ như bên kia đã xảy ra chuyện gì đó không hay.
“Đúng vậy, là tôi, xin hỏi…”
“Không phải hỏi nữa, mẹ của Cao Vũ Nhã, tôi hạn cho cô trong vòng nửa tiếng lập tức đến ngay trường mẫu giáo, nếu không thì con gái của cô sẽ bị đuổi học!”
“Cái gì?”
Thần sắc Cao Vũ Xương thay đổi: “Cô Lý, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
Lý Kiều phẫn nộ: “Cô nghĩ một hai câu là có thể nói rõ ràng được à? Đều do con gái của cô, mau qua đây coi nó đã làm ra chuyện tốt đẹp gì này!”
“Tút!”
Còn chưa kịp nói xong thì điện thoại đã bị cúp, Vu Sơn vội vã hỏi: “Xảy ra chuyện gì rồi?”
“Ừ, em phải lập tức tới trường mẫu giáo”, mới là ngày đầu tiên đã xảy ra chuyện rồi, Cao Vũ Xương hạ quyết tâm, lần này đi đến nhà trẻ kiểu gì cũng phải đem Nhã Nhã về với mình, nếu ông nội từ chối, cô ta sẽ đưa ra tòa, một lần không được thì hai lần, hai lần không được thì trăm lần!
“Anh cũng đi”, nói rồi, Vu Sơn cũng tung chăn ra.
“Anh đi làm gì chứ? Đang bị thương như vậy”, Cao Vũ Xương không muốn để anh ta đi cùng
“Anh không sao cảquan trọng là Nhã Nhã, Nhã Nhã không thể xảy ra chuyện được, đi, anh đi cùng em”.
Vu Sơn căn bản không cho Cao Vũ Xương cơ hội từ chối, xuống giường lập tức thay quần áo,
Cao Vũ Xương thấy không thể thay đổi ý định của Vu Sơn, chỉ chỉnh lại túi xách, sau đó cùng nhau rời bệnh viện và đến trường mẫu giáo mà Nhã Nhã học.
Nửa tiếng sau, họ đến trường mẫu giáo trung tâm, sau khi đăng kí ở phòng bảo vệ xong thì lên lầu dạy học, họ đi tới văn phòng giáo viên chủ nhiệm, phát hiện Lý Kiều không ở đó, đồng thời trong phòng học cũng không thấy Nhã Nhã, cả hai đột nhiên lo lắng.
Vu Sơn dậm chân căng thẳng, bỗng nhiên nhìn thấy cô giáo dạy toán của Nhã Nhã cũng ở trong cùng một văn phòng, liền vội vàng hỏi: “Cô Tiêu, cô Tiêu….”
“Anh là?”, Tiêu Nhã ngẩng đầu, nhìn vẻ mặt Vu Sơn có chút lạ lùng.
“Tôi là bố của Cao Vũ Nhã, Vu Sơn, lúc trước đều là tôi đến đón Nhã Nhã, chúng ta có gặp nhau vài lần, cô quên rồi sao?”
“Bố của Cao Vũ Nhã à?”, Tiêu Nhã chợt nhớ ra: “Thì ra là anh Vu, tôi nhớ ra rồi, anh chị đây là...”
“Là cô giáo Lý gọi chúng tôi tới, nói Nhã Nhã ở trường xảy ra chuyện, rốt cuộc là chuyện gì, sao cô ấy không ở đây, tới phòng học cũng không thấy Nhã Nhã ở đó, cô giáo Tiêu cô có biết không?”
“A, sự việc này à, họ đang ở phòng y tế!”, Tiêu Nhã chỉ tay về phía phòng y tế, tiếp đó biểu hiện cô ta trở nên nghiêm trọng.
“Phòng y tế?”
Cao Vũ Xương hít một hơi sâu, tim giống như bị ai đó bóp nghẹt, thở không ra hơi.
“Nhã Nhã… xảy ra chuyện gì rồi!”
“Không phải con gái chị”.
“Vậy thì là ai?”
Tiêu Nhã thở dài rồi nói: “Là thế này, hôm nay đang trong giờ học, con gái anh chị đột nhiên lấy hộp bút chì trên bàn đập vào một học sinh nam đằng sau, đập rách da đầu người ta, hai đứa đánh nhau trong lớp học, cô giáo Lý dẫn chúng lên phòng y tế để băng bó rồi!”
“Cái gì?”
Đánh nhau?
Lại còn cầm hộp bút đập bể đầu bạn nam đằng sau nữa, chuyện này… sao có thể chứ?
Đây vốn dĩ không giống với việc mà Nhã Nhã có thể làm.
“Cô giáo Tiêu…vậy còn gia đình bạn học kia thì sao?”, Vu Sơn hỏi.
“Đây chính là điểm phiền phức!”
“Phiền phức?”
Tiêu Nhã nghiêm giọng nói: “Bố mẹ của nam học sinh này là nhà đầu tư quan trọng trong hội đồng trường mẫu giáo chúng tôi, ngoài ra còn có cổ phần nhiều trường trung học, phổ thông tư thục và đại học nữa, vừa nghe thấy chuyện này, họ lập tức nói bắt con gái của anh chị cả đời này đừng nghĩ đến việc học ở Giang Thành nữa”.
“Vậy nên, anh chị nghĩ cách nên xử lí thế nào cho tốt, nếu không thì…”
Phần còn lại, Tiêu Nhã không nói tiếp, nhưng ý tứ thì rất rõ ràng rồi.
Cũng vừa lúc này, giáo viên chủ nhiệm Lý mặc một chiếc áo sơ mi ngắn, ôm một bé trai 6-7 tuổi đi vào văn phòng, sau lưng là Cao Vũ Nhã cúi đầu đi vào.
“Nhã Nhã!”
Cao Vũ Xương lập tức chạy lại, ngồi xuống: “Để mẹ coi nào, con có bị làm sao không…”
Cô ôm chặt Nhã Nhã vào trong vòng tay, sau đó vén mái tóc Nhã Nhã lên, liền phát hiện trên trán có một vết thương rách da rất rõ ràng, máu đông lại, tóc tai xung quanh cũng đầy mùi máu tanh.
“Đây…vết thương này…”, ngay lập tức, nước mắt Cao Vũ Xương không kìm được mà rơi xuống.
Phòng y tế?
Sao lại không xử lý vết thương này?
Cô vừa đau lòng vừa phẫn nộ, ngẩng đầu nhìn đứa bé trong lòng Lý Kiều, rõ ràng chỉ là một vết thương nhỏ mà phải dùng băng gạc, dựa vào cái gì chứ?
Vu Sơn nắm chặt tay, quay qua chất vất: “Cô giáo Lý, tại sao vết thương của con gái tôi không được xử lí, cô có phải là….”
Không đợi anh ta nói dứt câu, Lý Kiều đập mạnh lên bàn.
“Rầm!”
Một gương mặt đanh đá chanh chua lộ ra, giọng điệu quái gở: “Đúng là bố nào con ấy, không biết dạy con, còn có tư cách được băng bó sao?”
“Đây chẳng phải đáng đời sao?”
- ---------------------------