Đệ Nhất Lang Vương

Chương 406: Chương 406: Nhận thua




“Hắt xì!”

Bên trong Bệnh viện Quân khu 4 ở thủ đô, tiếng hắt hơi phát ra từ trong phòng đặc biệt.

Bên ngoài, có mười chiến sĩ tinh nhuệ đến từ một căn cứ quan trọng nào đó được trang bị đầy đủ vũ trang đứng canh gác hai bên cửa, bảo vệ an toàn cho ông cụ trong phòng bệnh.

Đồng thời, ở trong một góc nhỏ mà người khác không thể nhìn thấy, lần lượt từng đôi mắt giống như chim ưng đang nhìn chằm chằm về phía này.

Người của tổ chức Đệ Nhất giống như mạng nhện, giám sát tất cả tình huống của những khu vực xung quanh 24/24.

“Nhóc thanh niên này ở đâu ra vậy, ài, lại nói xấu sau lưng lão già này!”, ông cụ Lý ngồi bên giường, nước da tái nhợt, sắc mặt bình tĩnh, lẩm bẩm nói.

Trước mặt ông cụ là Lão Ưng!

“Nói đi! Tình hình ở Giang Thành thế nào?”, mặc dù đang bị bệnh rất nặng nhưng ông cụ Lý vẫn rất lo lắng về chuyện của Vu Kiệt, luôn theo dõi sát sao từng chi tiết xảy ra ở Giang Thành.

Dù sao thì…

Đối với ông cụ mà nói…

Đối với nhà họ Lý mà nói…

Tương lai Vu Kiệt chính là người kế thừa vinh quang của nhà họ Lý.

Lão Ưng lấy ra một tập tài liệu dắt ở bên hông, báo cáo: “Thưa ông cụ, trước khi cô hai dẫn người đến Giang Thành thì đã điều tra được Lục Chấn Hoa và hội trưởng của Hội thương nghiệp có câu kết với nhau. Cô hai đã phát một đơn điều lệnh và tìm thấy rất nhiều bằng chứng đáng tin cậy, trong đó không có bất kỳ hành vi lợi dụng quyền lực cá nhân hay phạm pháp nào cả!”

“Ngoài ra, sau khi mọi chuyện được giải quyết, cậu chủ đã ra lệnh cho Mật Điệp Tư điều tra thế lực đứng sau chuyện này, dựa theo những gì mà Lục Chấn Hoa và hội trưởng Hội thương nghiệp đã nói lúc cầu xin tha mạng, sự thật đúng là thằng nhóc thần đồng nhà Thượng Quan chính là kẻ chỉ đạo đứng sau hai người đó!”

“Về nguyên nhân tại sao thằng nhóc nhà Thượng Quan lại ra tay với cậu chủ thì theo như điều tra, đó là vì cậu chủ đã đến Hương Thành để cứu con trai của gia chủ nhà họ Dương nhân tiện đã tiêu diệt luôn cả nhà họ Mạnh, mà quan hệ giữa hai thằng nhóc nhà Thượng Quan và Nhà họ Mạnh lại không tồi, cho nên mới có chuyện như vậy xảy ra ở Giang Thành!”

“Ông chủ, có cần…”

Vừa nói, Lão Ưng vừa cúi đầu, sờ vào con dao dắt ở thắt lưng.

Ý tứ rất rõ ràng, có cần tiêu diệt hay không?

“Nhà Thượng Quan sao?”

Ông cụ lẩm bẩm một câu.

“Hừ, cái đám lão hồ ly kia, suốt ngày bày mưu tính kế người này đến người khác thì thôi đi. Bây giờ, tiểu hồ ly gây phiền phức gây đến tận chỗ cháu trai của tôi luôn rồi. Thật sự cho rằng bản thân có chút thông minh, là con cháu thần đồng của gia tộc thế gia thì có thể tác oai tác quái, muốn làm gì thì làm sao?”

“Đi, chuẩn bị cho tôi!”, ông cụ phất tay, sắc mặt nghiêm nghị!

“Chuẩn bị? Ông cụ, ông đây là…”

“Đi đến nhà Thượng Quan một chuyến, cũng lâu rồi không đến sân nhà Thượng Quan uống trà, có chút…nhớ rồi!”

Nhớ…

Trà!

Lão Ưng sững người tại chỗ, một lúc sau, khóe miệng bỗng nhếch lên một nụ cười đắc ý.

Còn nhớ cái đêm cậu chủ đột nhiên biến mất vào mươi năm trước, ông cụ nhà họ Lý vì đau khổ quá mức đã đơn thương độc mã vác dao đi đến hậu viện của nhà Thượng Quan, một tay đốt sạch vườn trà, lửa cháy bừng bừng bao phủ khắp sân nhưng không một ai dám ngăn cản, ngang ngược biết bao!

Chỉ vì đêm hôm đó gia chủ nhà Thượng Quan đã bày mưu tính kế cả nhà họ Lý!

Còn hôm nay lại tính kế hại cháu trai của ông cụ Lý, e là…

“Tôi lập tức chuẩn bị ngay!”

Lão Ưng vội vàng gật đầu nói, lúc chuẩn bị đi xuống thì tiếng gõ cửa bỗng vang lên.

“Cốc cốc cốc…”

“Vào đi!”

“Thưa ông cụ, gia…gia chủ nhà Thượng Quan phái người đem một ít đồ đến”, một nhân viên của Mật Điệp Tư đem một túi giấy được bọc kín đi vào.

Nghe vậy, Lão Ưng và ông cụ Lý liếc mắt nhìn nhau.

Trùng hợp quá!

Thật là đúng lúc!

Đúng lúc đang định đến nhà Thượng Quan dạo một vòng, nhanh như vậy đã đưa đến tận cửa rồi, được đó!

“Mở ra xem thử”.

“Vâng!”

Người nhân viên đó rút một cây dao găm ở thắt lưng ra, rạch một đường ở miệng túi, một bức thư và một chiếc hộp không rõ là vật gì lập tức lộ ra trước mặt ông cụ Lý.

Lão Ưng cầm lấy chiếc hộp rồi mở ra, vừa nhìn thấy vật bên trong cả hai người đều bất giác mỉm cười!

Trà!

Chủ động gửi trà đến tận nơi!

“Có chút thú vị!”, ông cụ Lý cau mày: “Động tác của thằng nhóc nhà Thượng Quan này nhanh thật, được, vậy thì tôi sẽ xem thử, nó viết gì cho tôi!”

Ông cụ Lý lấy bức thư trong tay Lão Ưng, mở ra xem.

Sau khi xem xong nội dung của bức thư, sắc mặt ông cụ lạnh tanh, không còn nụ cười trên môi nữa mà thay vào đó là sự tức giận!

“Phụt!”

Một ngụm máu tươi phun ra!

“Ông cụ!”

Sắc mặt Lão Ưng tái mét: “Nhanh…nhanh…nhanh gọi bác sĩ đến đây!”

Vừa hét anh ta vừa vội vàng đỡ ông cụ Lý đến giường nằm xuống.

Bức thư giấy trắng mực đen, nhuốm máu đỏ thẫm!

“Vâng…vâng…”

“Không cần!”

Nhân viên đó còn chưa kịp quay người thì ông cụ Lý đã lên tiếng.

“Ông chủ, bức…bức thư này…viết gì vậy ạ?”

“Có phải là đám hồ ly nhà Thượng Quan lại viết gì trong đó kích thích ông không!”

“Ông chủ, ông đây là…”

“Haha!”

Trong khi Lão Ưng đang lo lắng dò hỏi thì khóe miệng ông cụ Lý khẽ nhếch lên.

“Thú vị, thú vị lắm!”

“…”, Lão Ưng!

Cái gì thú vị?

“Ông chủ, ông đang nói gì vậy ạ, rốt cuộc là…cái gì thú vị thế ạ?”

Hai tay ông cụ Lý run rẩy, siết chặt bức thư trong tay, ánh mắt sáng ngời, nói: “Thú vị, ông già nhà Thượng Quan kia mới sáng sớm đã đuổi con trai đến Thiên Thành rồi!”

“Cháu trai tôi còn chưa tìm đến nơi mà đã dọa thần đồng xuất thế của nhà Thượng Quan chạy trốn khỏi thủ đô ngay trong đêm rồi!”

“Hahahaha…”

“Gì cơ?”

Xoẹt!

Lời này vừa dứt, không những Lão Ưng mà ngay cả những nhân viên nhỏ bé của Mật Điệp Tư cũng đều bị dọa sợ.

Chỉ với hai chữ “thần đồng” này, trong thủ đô hào môn này rất ít người có thể đạt được!

Mà hai chữ này lại được bắt nguồn từ con trai trưởng đời thứ hai của nhà họ Lý, Lý Nam!

Ba mươi năm trước, con trai trưởng nhà họ Lý đã bộc lộ tài năng xuất chúng của mình, mười tuổi lên đại học, mười hai tuổi tiếp quản việc kinh doanh của gia tộc, sau khi sự thiên phú này được truyền ra ngoài thì mới có danh xưng “thần đồng” như vậy!

Kể từ đó, mọi gia tộc hào môn đều lấy Lý Nam làm tấm gương và mục tiêu “thần đồng” cho con cái.

Nhưng có thể thật sự làm được cũng chả có mấy người!

Trong số ít đó lại có một người của nhà Thượng Quan!

Nhưng hôm nay, cái vị thần đồng xuất chúng đó lại vì chọc phải cậu chủ nhà họ Lý, Vu Kiệt còn chưa tìm đến hắn mà hắn đã chạy khỏi thủ đô rồi!

Điều này có nghĩa là…nhận thua!

Hay là còn chưa bắt đầu mà đã nhận thua?

Nực cười!

Thật nực cười!

Lần này cuối cùng Lão Ưng cũng hiểu được tại so ông cụ Lý lại cười rồi.

Bởi vì kiêu ngạo, vì tự hào, vì cháu trai mình mà nở mày nở mặt!

Lão Ưng quỳ một gối xuống, cầm tay ông cụ Lý nói: “Ông chủ, có cần phải lập tức đón cậu chủ trở về thủ đô ngay không ạ?”

“Đón về?”, ông cụ Lý lắc đầu: “Nếu như đã là rồng, tại sao không bay khắp chín tầng mây, bầu trời này rộng lớn như vậy, cứ để cho nó bay đi!”

“Có điều…”

Ông cụ ngừng một lát suy nghĩ rồi lại lẩm bẩm: “Với tính cách của nó, cho dù biết được thằng nhóc nhà Thượng Quan đã giơ tay đầu hàng thì có lẽ cũng không dễ dàng bỏ qua đâu!”

- ---------------------------

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.