“Tích tích tích...”
Nhịp thở bắt đầu gấp gáp.
Cảnh báo nhịp tim phát ra tín hiệu cảnh báo nguy hiểm, bầu không khí trong phòng mổ lập tức trở nên căng thẳng.
Cùng lúc đó, tất cả các chuyên gia đang nhìn chằm chằm vào quá trình phẫu thuật của ông cụ đều sững sờ.
Con dao phẫu thuật sắc bén trên tay không biết nên bắt đầu từ đâu.
Mọi người nhìn nhau.
Tất cả các bác sĩ là các chuyên gia có tên tuổi hàng đầu trong lĩnh vực của họ, được hưởng sự đãi ngộ như bậc thầy quốc gia đang phải đối mặt với một vấn đề!
Bọn họ không biết bắt đầu từ đâu.
Căn bệnh của ông cụ rất kỳ lạ, thật ra ngay từ sau khi chiến tranh kết thúc, trong người ông cụ Lý đã ẩn giấu nhiều mầm bệnh, có mầm mống vi trùng bệnh, có vết máu đông....
Vô số nguy hiểm tiềm ẩn chồng chất lên người, còn sống đã là may mắn lắm rồi, nếu là người thường thì có thể đã tạm biệt thế giới này từ lâu rồi.
Dù trên người anh hùng họ Lý năm xưa có ẩn chứa bao nhiêu mối nguy hiểm, nhưng ông ấy vẫn bình an vô sự sống sót qua thế kỉ mới, cho đến tận bây giờ.
Ai cũng nghĩ rằng ông ấy cũng sẽ cứ bình an như vậy, sống những tháng năm cuối đời mà không có bệnh tật gì, sau đó nhẹ nhàng rời xa nhân thế.
Nhưng....
Mối tai họa ngầm này, vẫn vỡ tung ra.
Kết quả.....
Ngay lúc nó xảy ra, việc phẫu thuật trở nên rất phức tạp, chỉ cần dùng nhầm dao, dùng nhầm thuốc, hậu quả thật không thể tưởng tượng nổi.
“Chủ nhiệm....phải....phải làm sao?”
Y tá thay đổi sắc mặt, tái mặt hỏi.
“Một miligram Adrenaline!”
Bác sĩ phẫu thuật chính trầm giọng sắp xếp.
Adrenaline?
Y tá nuốt một ngụm nước bọt: “Ông chắc chắn dùng 1 miligram ạ? Ông cụ Lý đã lớn tuổi như vậy, ngộ nhỡ....”
“Vậy cô nói xem làm thế nào?”
Lúc này, vị bác sĩ cũng lo lắng đến cực độ.
Nhà họ Lý ở thủ đô.
Hôm nay những ai đứng trong phòng mổ này lại không biết được sự kinh khủng của gia tộc thượng lưu này?
Năm vị Thiên Vương sinh ra trong nhà họ Lý, một khi tức giận thì dù là tất cả những người được hưởng sự bảo vệ cao nhất tại Bệnh viện Quân Khu 4 của thủ đô cũng khó thoát khỏi trách nhiệm.
Hơn nữa, vị lão anh hùng đang nằm trên bàn mổ lúc này chính là bậc tiền bối mà những người đứng ở vị trí cao nhất thủ đô coi trọng nhất, ông ấy....ông ấy....
Ai dám buông lỏng cảnh giác?
Y tá bị bác sĩ mắng một câu, vô cùng hốt hoảng.
“Tôi...”
Y tá không dám làm gì.
Cô ta biết rõ khi tiêm một miligram Adrenaline này vào, sẽ có hậu quả gì....
Ông cụ không thể chịu được mức độ của mũi tiêm này.
Vì vậy dù trong trường hợp khẩn cấp, cô ấy cũng nhất quyết không thực hiện mệnh lệnh này.
“Tôi xin lỗi, chủ nhiệm, tôi... tôi...”
Y tá do dự, ăn nói lắp bắp.
“Tôi cái gì mà tôi, nhanh lên!”
Chủ nhiệm vẫn thúc dục.
Nhưng vừa dứt lời, trong phòng mổ đột nhiên có một cơn gió thổi qua, một bóng người tựa như xuất hiện từ hư không, đứng trước mặt mọi người.
Lập tức...
Người đó chậm rãi nói: “Các người đi ra hết đi! Để tôi làm.”
“....”, tất cả mọi người.
Âm thanh vừa phát ra, mọi người lập tức đổ dồn ánh mắt nhìn lại.
Chỉ thấy người đàn ông này ăn mặc mộc mạc, giống như một lão nông đang hái thuốc trên núi, trên lưng có một cái giỏ tre già.
Nhưng.
Tấm thẻ trên tay của người đó khiến mọi người ngạc nhiên ngay lập tức.
“Quốc....Quốc thủ!”
Thầy thuốc nổi tiếng nhất ở Hoa Hạ, người được phong thánh, đại Quốc thủ - Mặc Bạch!
Không có gì đáng ngạc nhiên về tấm thẻ. Hoa văn đã cũ nền bảng trắng mờ nhạt, có thể được bắt chước từ bất kỳ con đường hay ngõ hẻm nào, nhưng có thể đến phòng phẫu thuật của bệnh viện Bệnh viện Quân Khu 4 mà không ai biết. Điều đó chứng tỏ tính xác thực của tấm thẻ này.
Cũng có thể hiểu...
Người này, ông ấy chính là Đại quốc thủ
Thánh Y Mặc Bạch!
“Đại quốc thủ? Thật sao? Thật sự là Đại quốc thủ đã biến mất gần sáu bảy năm đó sao?”
“Ông ta không phải đã biến mất cùng Võ Thánh sao?”
“Chẳng lẽ Võ thánh cũng đã trở lại?”
“.....”
“Ra ngoài!”
Mặc Bạch vội vã chạy đến hét lên giận dữ, không cho các bác sĩ thời gian thảo luận.
Sau khi biết tin ông cụ nhà họ Lý gặp chuyện, Vu Kiệt vội vàng chạy đi, Mặc Bạch cùng Diệp Lâm chuyển hướng đi đến thủ đô ngay lập tức. Đương nhiên với tư cách là cường giả phong thánh, họ có con đường nhanh nhất của Quốc Phái.
Theo thứ tự.
Trong thời gian ngắn nhất có thể, phải cứu được tính mạng của ông cụ đang ngàn cân treo sợi tóc!
Bắt buộc phải cứu được.
...
Chỉ thấy một ông già đội nón lá, áo quần ướt đẫm, nhưng vẫn không giấu được khí chất hiên ngang, mang một đôi giày vải cũ của thủ đô, chắp tay đứng.
“Ông Bạch ở bên trong, ông cụ nhà ông, một lúc nữa sẽ được cứu!” Diệp Lâm chậm rãi nói.
Ông ta nhìn bốn phía, nhíu mày: “Ấy? Đồ đệ tốt của ta đâu?”
“Nó không phải lên máy bay đến đây sao?”
“Người đâu rồi?”
- ---------------------------