“Rầm” một tiếng.
Cánh cửa phía sau bị đá văng ra, sau đó một người đàn ông cởi trần nhanh chóng lao ra, chỉ vài giây ngắn ngủi đã biến mất không còn dấu vết gì.
Khoảnh khắc đó, Ngô Tiểu Phàm nhìn chằm chằm về phía cửa sau, năm ngón tay siết chặt lại thành nắm đấm.
Hiển nhiên, sự thật đã rất rõ ràng rồi.
“Hứa Thu, đồ hèn hạ”.
Ngô Tiểu Phàm đã hoàn toàn nhận ra bộ mặt thật của Hứa Thu, cuối cùng cũng hiểu được ý nghĩa trong lời nói kia của Vu Kiệt.
Nếu để bố cô biết Hứa Thu lén lút qua lại với một người đàn ông khác trong chính căn biệt thự của ông ta. Người đầu tiên tìm cô gây chuyện không phải là bố cô sao?
“Tôi đi sạc điện thoại rồi gọi cho bố tôi ngay đây!”
Nói xong, Ngô Tiểu Phàm lo lắng đi vào trong.
Không ngờ đúng lúc này, Vu Kiệt vội vàng ngăn cản: “Cô không có chứng cứ gì cả, bố cô sẽ không tin cô đâu, đợi ngày mai sau khi kiểm tra lại camera giám sát, lấy được chứng cứ xác thực rồi nói với bố cô, như vậy sẽ tốt hơn”.
“Đúng…đúng rồi!”
Lúc này Ngô Tiểu Phàm mới sực tỉnh lại: “Phải lấy được chứng cứ trước đã, đúng vậy, suýt chút nữa thì quên mất, sáng mai tôi sẽ đi sớm”.
“Ngoài ra…”, sắc mặt Vu Kiệt nghiêm túc: “Nhất định phải nhớ kỹ, hai cuộc điện thoại kia, nếu như có người gọi lại, thì phải nói với tôi ngay, nhất định phải nói với tôi ngay lập tức”.
“Vâng!”, Ngô Tiểu Phàm gật đầu: “Anh yên tâm đi, nếu có tin tức gì tôi sẽ gọi điện thoại lại”.
Ở một vùng đất xa lạ, mọi thứ đều không rõ.
Một mình ở đây, Vu Kiệt không chắc chuyện gì sẽ xảy ra. ! Cùng với những thông tin mà hòn đá vừa tiết lộ lúc nãy, anh lại càng cảm thấy lần này bị đưa đến Lạc Thành không phải chuyện đơn giản, giống như đằng sau những sự trùng hợp này, có một đôi bàn tay to lớn nào đó đang điều khiển mọi thứ, sắp xếp tất cả mọi chuyện.
Trước mắt, nhanh chóng tìm cách liên lạc với người trong nhà mới là phương pháp tốt nhất.
Hơn nữa, vừa rồi qua thái độ của Ngô Tiểu Phàm và những lời của Lưu Hổ, Vu Kiệt nhận ra Lạc Thành còn phức tạp hơn thủ đô rất nhiều, sau lưng người vợ của một gia tộc hạng hai, vậy mà lại là tên trùm xã hội đen lớn nhất thành phố này.
Hơn nữa còn là gia tộc của ông cụ Ngô.
Trắng đen phải trái!
Không phân rõ được!
Ở nơi heo hút cách xa như này, không ai quản được.
Nơi càng xa xôi hẻo lánh thì càng hỗn loạn.
Nếu như trước kia, Vu Kiệt có thể trực tiếp dứt khoát ra tay, nhưng lần này thì khác, Ngô Tiểu Phàm và ông cụ Ngô là ân nhân cứu mạng của anh, anh phải suy nghĩ mọi chuyện chu toàn.
Mà giải pháp phù hợp nhất để giải quyết chuyện này chính là thông qua các mối quan hệ của gia tộc.
Ba người bọn họ trở về phòng của riêng mình, một ngày lặng lẽ trôi qua.
Nhưng…
Vốn dĩ là một thành phố yên tĩnh, chỉ sau một ngày, lại sắp sửa mở ra sự xuất hiện của các thế lực lớn.
…
…
Ngay khi cả ba người Vu Kiệt đang dần dần chìm vào giấc ngủ trong biệt thự thì nơi được mệnh danh là thiên đường của bọn côn đồ ở đường vành đai số 3 ở Lạc Thành mới bắt đầu trở nên náo nhiệt.
Trong tám, chín con hẻm nhỏ, đèn sáng rực rỡ, nhiều tụ điểm ăn chơi có dán ảnh hấp dẫn ở lối vào, vô số phụ nữ ăn mặc lộng lẫy, đi giày cao gót cầm những tấm thẻ nhỏ đi phát khắp trên phố.
Ở đây có quán Bar.
Có quán Karaoke.
Có Spa Massage.
Cũng có những địa điểm xấu xa hèn hạ nhất.
Nếu thủ đô là thành phố được kiểm soát chặt chẽ nhất cả nước, thì Lạc Thành là thành phố thoải mái nhất. Không phải không muốn quản lý mà là căn bản không quản lý được. Vốn dĩ thành phố này nằm trên mảnh đất Tây Bắc cằn cỗi, núi non bao bọc, chưa kể còn cách các trung tâm kinh tế lớn rất xa, những người trẻ tuổi có tài đều đi đến những thành phố khác làm ăn sinh sống rồi, chỉ còn lại những đám người lưu manh vô lại và những người chỉ biết sống nhờ vào ruộng đồng.
Xung quanh không có lực lượng quân đội hùng mạnh trấn thủ, cũng không có xí nghiệp hàng đầu nào cả.
Lâu dần, nên mới tạo thành tình trạng khó cai quản như vậy.
Mặc dù trong mười năm qua có nhiều người liên tiếp muốn quản lý Lạc Thành, nhưng khi đối mặt với sự hỗn loạn không thể tưởng tượng được trong đêm tối của thành phố này, ai nấy cũng đều vội vàng tìm lý do rời đi.
Đây là thiên đường cũng những kẻ lưu manh côn đồ, xã hội đen.
Đây là một thành phố chứa đầy tội ác giống như trong tiểu thuyết!
Đúng lúc này, trong quán bar, một người đàn ông đầu trọc, trên tay có hình xăm đầu rồng đen, tay cầm bình rượu, loạng choạng đi đến đại sảnh.
Thấy người này xuất hiện, những người đang nhún nhảy trên sàn nhảy đều tránh sang hai bên, cùng với tiếng nhạc rock sôi động, trên tay ai nấy cũng cầm một ly cocktail, mắt nhìn chằm chằm vào cặp đôi đang quỳ trên sàn trong đại sảnh một cách thích thú.
Dù đã đoán được chuyện gì sẽ xảy ra tiếp theo, nhưng ánh mắt của bọn họ vẫn không khỏi phấn khích.
“Chào anh Long!”
“Chào anh Long!”
“Chào anh…!”
Tất cả các vệ sĩ trong này đều mặc vest, đeo tai nghe, sắc mặt lạnh lùng nghiêm túc, cung kính cúi đầu chào người đàn ông đầu trọc này.
Người đàn ông này tên là Hứa Long, là trùm xã hội đen ở thành phố tội lỗi này, hàng đêm hắn chính là trùm ở đây, không ai dám đụng đến hắn.
Nhưng hôm nay…
Hắn bị người khác chọc điên rồi!
Hứa Long đi đến trước mặt cặp đôi này, vệ sĩ phía sau đem đến một cái ghế.
Hắn từ từ ngồi xuống, ánh mắt vô cùng lạnh lùng.
"Anh Long, tôi sai rồi, tôi sai rồi, xin anh tha cho tôi! Cầu xin anh, ở nhà tôi còn có người già và trẻ nhỏ, tôi…tôi không muốn chết, tôi không muốn chết!"
"Đúng vậy, đúng vậy, anh Long, là do chúng tôi có mắt như mù. Xin anh đại nhân đại lượng tha cho chúng tôi đi!"
Vừa nhìn thấy Hứa Long ngồi xuống trước mặt, cặp đôi này không ngừng dập đầu nhận lỗi, sự hoảng sợ trên khuôn mặt lại càng tăng thêm, mồ hôi lạnh trên lưng thi nhau toát ra, chảy ròng ròng.
Toàn thân gần như đang run bần bật.
Hứa Long lạnh lùng nói: “Bây giờ biết sai rồi sao, trước đó bọn mày đã làm gì chứ?”
Vừa nói hắn vừa giơ tay ra túm lấy cổ áo của cô gái, tiếp tục mạnh tay xé rách lớp vải kia.
Dưới ánh đèn nhấp nháy nhiều màu sắc, trong nháy mắt cảnh tượng dưới lớp quần áo đã thu hút tiếng reo hò của mọi người.
Những người có mặt ở đó đều nhìn chằm chằm về phía cô gái, giống như mèo thấy mỡ.
“Được thôi!”
“Vậy thì cô cầm cái bình này, đánh bạn trai cô một trận, đánh đến khi máu chảy khắp người, đánh đến nỗi phải nhập viện, sau đó ở cùng tôi bảy ngày bảy đêm, tôi sẽ tha cho cô”.