Đệ Nhất Lang Vương

Chương 156: Chương 156: Quy tắc ngầm




Mặc dù nói hiện giờ Chu Mặc Hàm là Thiên Hậu, là minh tinh được săn đón nhưng địa vị trong giới giải trí thì ngày một xuống dốc.

Phải biết rằng, những người trẻ hiện giờ nhìn minh tinh trong giới giải trí, chẳng qua cũng chỉ nhìn mặt trước rồi mới nhìn đến tài năng. Thế mới nói, những người được gọi với cái tên ‘tiểu thịt tươi’ mới được yêu thích nhất trong thời đại này.

Điểm này, Chu Mặc Hàm là người lâu trong nghề hiểu rất rõ, càng hiểu hơn những quy tắc ngầm trong đó. Một số cô gái trẻ vì muốn lên tầng cao mới nên có thể dùng bất cứ thủ đoạn nào. Bề ngoài thì có vẻ xinh đẹp mỹ miều nhưng thật ra đã là ‘đồ chơi’ của không biết bao ông chủ rồi.

Còn Chu Mặc Hàm do tuổi tác ngày càng lớn, nhan sắc cũng không được như xưa nên nếu so với các thiếu nữ mười tám mười chín tuổi thì không thể đọ được.

Vì vậy mấy năm nay, bất luận là quảng cáo hay những show diễn của cô ta đều giảm sút rất nhiều bởi các ông chủ thường ấn tượng với các cô gái có nhan sắc và trẻ trung hơn.

Thậm chí có lúc cô ta cũng muốn dùng quy tắc ngầm nhưng cũng không ai để ý đến.

Bây giờ thì tốt rồi, chị Tưởng nói có một cậu chủ hào môn vì muốn xem buổi hòa nhạc của cô ta mà nhờ một ông trùm lấy vé giúp. Vậy chẳng phải là cậu chủ đó thích mình sao?

Chu Mặc Hàm biết được đây là có ý gì nên cười xấu hổ, nói: “Chị Tưởng! Có phải chị muốn sắp xếp hàng ghế trên cùng cho cậu ta không?”

“Chắc chắn là vậy rồi! Cậu chủ đó vì em mà tận dụng đến mối quan hệ với ông trùm ở tận thủ đô kìa, thân phận và địa vị không nhỏ đâu nha. Mặc Hàm! Nếu lần này mà em nắm bắt cơ hội thì nhất định sẽ lại một lần nữa được lên đỉnh cao sự nghiệp”, Tưởng Mộng Mộng đoán mò, nói.

“Thật không ạ?”, vừa nghe thấy vậy, Chu Mặc Hàm hỏi với đôi mắt mong đợi.

“Ừm! Lát nữa chị sẽ gửi vị trí chỗ ngồi cụ thể cho em. Đến lúc đó phải làm thế nào thì trong lòng em hiểu rõ rồi đấy”.

“Vâng! Chị Tưởng! Em biết phải làm thế nào mà”.

Nói xong, cô ta liền cúp điện thoại. Nghĩ tới ngày mai được đón tiếp cậu chủ đó mà Chu Mặc Hàm không kìm được liền trang điểm cho mình thật đẹp, thay sang bộ váy sẽ biểu diễn ngày mai và bắt đầu tập luyện.

Nhưng trước nửa tiếng cô ta sắp tập luyện xong thì một máy bay từ Ninh Thành bay tới. Hai người trẻ tuổi đi sóng vai nhau, bước từ trên máy bay xuống. Tiếp đón họ chính là Hoa Nhiên, cậu chủ của nhà họ Hoa, gia tộc hạng hai ở Giang Thành.

Nếu như Lãnh Trầm không bị giam trong tù thì có lẽ lúc này, gã sẽ cùng với Hoa Nhiên đón tiếp hai cậu chủ này.

Một người là Mạnh Long, một trong bốn tài tử của nhà họ Mạnh ở khu vực Đông Lục. Một người là Lâm Phong, cậu chủ nổi tiếng trong giới con nhà giàu ở thủ đô.

“Cậu chủ Mạnh!”, vừa nhìn thấy hai người, Hoa Nhiên đã không đợi được mà lên trước giơ tay chào hỏi.

Mấy năm trước, sau khi Đổng Sinh bị tai nạn giao thông và tàn phế thì Hoa Nhiên có quen biết Mạnh Long. Dù sao thì đối với đám người này mà nói, kết giao với người có thân phận địa vị càng cao thì mối quan hệ đó mới càng có giá trị. Từ đó có thể đổi lại nhiều thứ mà người ngoài không thể tưởng tượng nổi.

Mạnh Long khẽ cười nói: “Đã lâu không gặp! Cậu sao thế, nhìn sắc mặt khó coi vậy, gần đây gặp phải chuyện gì sao?”

Hoa Nhiên thở dài một hơi nói: “Anh đừng nhắc đến nữa! Gần đây Giang Thành xảy ra nhiều chuyện quá. Tôi có một người bạn, vì một thằng khốn mà bạn tôi hết lần này đến lần khác bị ném xuống biển bị sỉ nhục thì đã đành. Nhưng giờ còn bị tống giam, bỏ ra số tiền lớn mà vẫn không thể vào đó thăm được”.

“Tôi vốn định ra mặt thay cho bạn tôi dạy dỗ tên đó nhưng không ngờ bố bạn tôi vừa mới ra tay không lâu thì ông cụ Đổng đã lên tiếng, còn nói kẻ nào dám nhằm vào tên đó thì có nghĩa là đối đầu với nhà họ Đổng”.

“Đến hôm qua tôi mới biết, thằng khốn đó là ân nhân cứu mạng của Đổng Sinh”.

“Cái gì?”, ánh mắt Mạnh Long lạnh lùng hẳn đi. Tất nhiên hắn ta biết Đổng Sinh là ai, một trong bốn tài tử, tuổi trẻ học vị tiến sĩ mà đã được một trường top của nước ngoài đặc cách đãi ngộ của giáo sư, còn được coi là người tài giỏi nhất trong lứa tuổi thanh niên cả nước, uy danh lúc đó còn vượt mặt Mạnh Long nữa.

Nếu không phải vì trận tai nạn xe đó thì không biết năm nay Đổng Sinh đã vươn đến địa vị kinh khủng đến mức nào.

“Ân nhân cứu mạng ư?”

Hoa Nhiên nói tiếp: “Đúng vậy! Cậu chủ Mạnh không biết à, hai chân của Đổng Sinh hồi phục rồi, chính là được tên Vu Kiệt đó chữa khỏi đấy”.

“Cái gì? Hai chân của Đổng Sinh khỏi rồi?”, lúc này sắc mặt Mạnh Long biến đổi. Là kẻ gây ra vụ tai nạn đó vào ba năm trước nên lúc này hắn ta thấy hoảng loạn.

“Ý cậu nói là, hai chân của Đổng Sinh đã được một người tên là Vu Kiệt chữa khỏi. Còn Vu Kiệt là người đã đẩy bạn của cậu vào tù?”, Mạnh Long lại hỏi, cố ý chuyển chủ đề.

“Đúng vậy! Đừng nhắc đến tên Vu Kiệt đó nữa. Nếu như hắn không được nhà họ Đổng bảo vệ thì không biết chết bao nhiêu lần rồi”, Hoa Nhiên nói với vẻ mặt không phục.

Nghĩ đến chuyện xảy ra ở bữa tiệc tại biệt thự Cảnh Biển dưới danh nghĩa tập đoàn Hoa Mỹ, gã liền cảm thấy tôn nghiêm của mình như bị chà đạp.

“Nhà họ Đổng?”, Mạnh Long nhếch mép cười khinh bỉ, nói: “Chẳng qua cũng chỉ là nhà họ Đổng thôi mà? Có là cái méo gì đâu. Cậu em! Tôi giới thiệu với cậu, vị này là cậu chủ nhà họ Lâm đến từ thủ đô. Bố cậu ấy làm kinh doanh khoáng sản, giá trị tài sản lên đến năm mươi tỷ. Hơn nữa nhà họ Lâm còn là hào môn hạng hai ở thủ đô. Chỉ là nhà họ Đổng nhỏ bé thôi, không đáng sợ”, nói xong, Mạnh Long giơ ngón tay út lên để so sánh, thần sắc có vẻ khinh bỉ.

Vốn là cậu chủ nhà họ Mạnh ở khu vực Đông Lục, hắn ta cũng được coi là có bối cảnh đáng nể. Hiện giờ còn có bạn là cậu chủ nhà họ Lâm nên tất nhiên càng không coi nhà họ Đổng ra gì.

“Nhà họ Lâm…”, Hoa Nhiên có chút kinh ngạc.

“Anh Mạnh đề cao tôi rồi”, Lâm Phong chắp tay, khiêm tốn nói.

“Ôi dào! Đây đâu phải là đề cao. Cậu chủ thủ đô vốn đã có những ưu thế trời cho rồi, chứ đâu như nhà họ Mạnh chúng tôi. Mấy ngày trước vì giúp nhà họ Hàn mà dây vào gia tộc nào đó ở thủ đô, khiến bố tôi phải đưa tôi đi suốt đêm đến Ninh Thành để xin lỗi người ta đấy”.

“Cuối cùng không ngờ đứng ở hành lang hơn một tiếng, không gặp được mặt cậu chủ nhà đó mà còn bị đuổi về. Đúng là tức chết đi được”.

“Ngày nào đó mà tôi biết tên đó là kẻ nào, anh Lâm lúc đó phải trút giận giúp tôi nhé”, Mạnh Long cười nói.

“Tất nhiên rồi! Chỉ cần không phải là nhà họ Lý thì tôi sẽ giúp anh Mạnh bóp chết hắn. À phải rồi! Cậu Hoa! Lần này đến Giang Thành cũng nhờ cậu sắp xếp giúp chúng tôi một chuyến. Còn để báo đáp lại, tôi sẽ giúp cậu dạy dỗ tên Vu Kiệt kia”.

“Đánh gãy tay hay chân hắn, tùy cậu chọn”.

“Cậu thấy sao?”

“Ôi! Vậy thì xin cảm ơn cậu chủ Lâm trước! Anh yên tâm, ngày mai tôi sẽ chuẩn bị cho các anh một món quà lớn, hihi”, Hoa Nhiên cười với nụ cười xấu xa.

“Món quà lớn ư?”, Mạnh Long nhếch môi, hỏi lại: “Không phải là minh tinh nào đó chứ?”

“Cậu chủ Mạnh! Xuỵt! Bí mật”, hình như làm tư thế tay, sau đó dẫn hai người lên xe.

Sau khi lên xe, Hoa Nhiên gửi tin nhắn cho Chu Mặc Hàm. Dự định là hẹn cô ta sáng sớm ngày mai gặp mặt hai cậu chủ đây.

Đồng thời, sau khi được Lâm Phong bảo đảm, gã bắt đầu sai người đi tìm tung tích của Vu Kiệt, quyết định sau ngày mai sẽ dạy dỗ Vu Kiệt một trận.

Chỉ có điều, gã không biết rằng, ngày mai cũng chính là ngày cuối cùng của gã rồi…

- ---------------------------

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.