Trong khách sạn Holy Sky, không khí vẫn vô cùng im ắng. Tất cả mọi người đều đờ đẫn nhìn Lâm Dực. Không ai có thể ngờ, một Lâm Dực phụ trách Hộ Thành Bộ nhỏ bé mà lại nói với một người trong điện thoại bằng giọng điệu đó, thậm chí còn cúp điện thoại trước đối phương.
Có thể đến tham dự bữa tiệc này đều không phải là nhân vật đơn giản và cũng không phải kẻ ngốc. Người có thể lập tức gọi điện thoại cho Lâm Dực ngay sau khi cậu chủ ba nhà Hiên Viên gọi xong thì có thể là nhân vật tép riu không?
Sự yên tĩnh này duy trì một hồi lâu, không có ai lên tiếng mà đều nín thở.
Mười phút sau, Hiên Viên Khánh nuốt nước bọt rồi lên tiếng trước.
“Lâm Dực… Mày… Mày…”, Hiên Viên Khánh không thể ngờ thái độ của Lâm Dực lại như vậy, không hề nể mặt hắn ta chút nào. Hoàn toàn không coi nhà Hiên Viên ra gì.
“Mày cái gì mà mày?”, Lâm Dực trừng mắt nhìn: “Triệu Như Tuyết vi phạm pháp luật thì nên chịu phạt, lẽ nào có vấn đề gì sao?”
“Vì vậy cậu chủ Hiên Viên! Cậu bớt lo chuyện này đi”.
“Chúng ta đi!”, nói xong Lâm Dực dẫn Triệu Như Tuyết bị còng tay rời đi.
Thấy tình hình không ổn, Triệu Như Tuyết đờ người ra, vội trừng mắt hét lớn: “Chồng ơi… Chồng ơi… Cứu em!”
“Lâm Dực! Mày ức hiếp người quá đáng rồi đấy. Bây giờ quay đầu vẫn còn kịp đấy”, Hiên Viên Khánh trừng mắt quát.
“Ức hiếp người quá đáng ư?”, Vu Kiệt ở bên cạnh lạnh lùng nói: “Rốt cuộc là ai ức hiếp người quá đáng vậy?”
“Mộ tám năm bị cô ta sai người đến đập nát, lẽ nào không phải là ức hiếp người quá đáng sao?”
“Hay là nói, chỉ cho phép quan phóng hỏa chứ không cho dân đốt đèn?”
“Mày…”.
Những lời mà Vu Kiệt nói, trong mắt Hiên Viên Khánh chẳng khác nào sỉ nhục hắn ta. Tất cả những người ở đây đều thấy khinh bỉ Vu Kiệt, bởi sau khi Vương Huệ nói ra những lời đó, họ đều biết xuất thân thật sự của Vu Kiệt. Một người có bối cảnh nông thôn… Mà cũng có tư cách nói những lời này sao?
Nhưng… Họ chỉ dám lẩm bẩm trong lòng, không dám nói ra ngoài. Còn thân thủ của Vu Kiệt ban nãy tất cả mọi người đều nhìn thấy rồi. Họ không muốn vì một chuyện nhất thời không liên quan đến mình mà làm liên lụy đến bản thân, như vậy thì ăn đòn oan mất.
Hiên Viên Khánh nắm chặt nắm đấm, phẫn nộ nhưng không nói nên lời: “Mày… Mày… Ai dám khẳng định là mày nói thật?”
“Được rồi cậu chủ Hiên Viên! Chứng cứ ở chỗ tôi đây! Sự thật là sự thật chứ đâu thể dựa vào câu nói của cậu. Hôm nay tôi sẽ không thả người này đâu. Chào!”
“Lâm Dực! Mày…!”
Lời nói vừa dứt, Lâm Dực quay đầu đi luôn.
Nhưng đúng lúc này, cửa khách sạn Holy Sky có giọng nói lạnh lùng truyền lại.
“Hôm nay cậu thả người này thì coi như xong, coi như giảm nghiệp chướng cho cậu. Còn nếu không thả thì cứ thử xem?”
Lời nói vừa dứt thì vô số ánh mắt nhìn về phía đó.
Một giây sau, hơn ba mươi người mặc vũ trang của tổ giám định, dẫn đầu là vài người đàn ông trung niên mặc vest từ mười mấy chiếc xe Jeep màu đen nhảy xuống rồi lớn bước vào trong khách sạn.
Đến rồi! Tổ giám định đến rồi!
Người tinh mắt trong đám đông lập tức nhận ra ký hiệu trên vai của những chiến sĩ này.
Địa vị của họ còn cao hơn Hộ Thành Bộ, chuyên phụ trách giám định tính thật giả của sự vật sự việc và có quyền bắt giữ bất cứ kẻ tình nghi nào.
Một tổ chức thoạt nhìn bình thường nhưng những lúc quan trọng lại có tác dụng quan trọng.
“Tổ giám định? Sao người của tổ giám định lại đến đây?”
“Lẽ nào là nhà Hiên Viên gọi đến sao?”
“Rốt cuộc là chuyện gì? Sao người của tổ giám định lại đến đây…?”
“…”, trong lòng ai nấy ngoài sự nghi ngờ thì còn cảm thấy tò mò về mục đích mà tổ giám định đến đây.
Phản ứng tương tự cũng xuất hiện ở Lâm Dực.
Anh ta sắc mặt căng thẳng, nhìn chằm chằm vào người đàn ông trung niên ở trên cùng đang đi về phía mình: “Phó tổng Hoa”.
Đây chính là Hoa Hàm, người có địa vị cao nhất chỉ dưới Vương Thất Thăng trong tổ giám định.
“Phó tổng Hoa, ông đến đây là…”.
Không đợi Lâm Dực lên tiếng hỏi hết câu, người đàn ông trung niên này nhận được mệnh lệnh của người phụ trách cao nhất trong tổ giám định, nói: “Lâm Dực! Chức vị phụ trách trong Hộ Thành Bộ của cậu bị bãi bỏ. Do cậu vi phạm kỷ cương, coi thường pháp luật. Tổ giám định chúng tôi sau khi biết được sự việc đã quyết định điều tra về cậu. Cậu hãy đi cùng chúng tôi một chuyến”.
Lời nói vừa dứt, sắc mặt Lâm Dực lập tức trở nên ngưng trọng.
Đến rồi! Nhà Hiên Viên đã dùng đến thủ đoạn của mình! Lần này đến là tổ giám định…
Trong lòng Lâm Dực thầm hít một hơi lạnh, bên tai đang vọng lại tiếng cười châm biếm của Hiên Viên Khánh: “Lâm Dực! Mày toi đời rồi! Tao cho mày cơ hội nhưng mày lại không biết quý trọng”.
Thấy người của tổ giám định vừa đến thì Hiên Viên Khánh hiểu rõ, bố của hắn ta đã ra tay rồi. Vì vậy, hắn ta cũng không kiêng kị gì nữa.
“Mau bắt cái tên làm bại hoại kỷ cương này đi cho tôi”, Hiên Viên Khánh hét về phía Hoa Hàm.
Hoa Hàm ánh mắt phẫn nộ, có chút không vui nhưng nghĩ đến thế lực nhà Hiên Viên nên ông ta vẫn nhẫn nhịn, nói với Lâm Dực: “Thả cô Triệu ra, đi cùng chúng tôi”.
“Đi ư?”, Lâm Dực không sợ, nói: “Tôi nói này! Ngày thường tôi chả làm gì vi phạm pháp luật cả, thử nói chứng cứ ra xem”.
“Cậu cần chứng cứ?”, Hoa Hàm cười rồi từ trong ngực lấy ra một tài liệu rồi ném trước mặt Lâm Dực: “Đây là tin vừa mới nhận được, Trương Thế Đào ở Giang Thành truyền về thủ đô chứng cứ tố cáo cô Triệu đập mộ là giả tạo, bây giờ đã bị tổ giám định Giang Thành khống chế rồi. Đồng thời, chúng tôi cũng điều tra được cậu và Trương Thế Đào vu khống người khác, lẽ nào đây không được coi là chứng cứ sao?”
“…”, Lâm Dực ngây người ra.
Giả mạo chứng cứ?
Không thể nào!
Anh ta nghiêng người nhìn về phía Vu Kiệt.
“Được rồi! Cậu không cần nhìn hắn nữa”, Hoa Hàm lạnh lùng nói một câu rồi bước về phía Vu Kiệt, giọng nói sắc bén: “Cậu tên là Vu Kiệt đúng không? Bây giờ tôi sẽ chính thức thông báo cho cậu biết. Do cậu bị nghi ngờ có hành vi bạo lực ẩu đả người khác, gây tổn hại nghiêm trọng đến sức khỏe của người khác nên cậu cũng phải đi cùng chúng tôi”.
“Còn nữa… Cả cô gái bên cạnh hắn ta cướp bộ lễ phục của tôi… Họ còn cướp đồ của tôi nữa”, Vương Huệ ở trong phòng thay đồ cũng thêm dầu vào lửa rồi bịa chuyện.
“Không phải vậy, không phải như vậy…”, Từ Yến đang định lên tiếng giải thích thì một giây sau, Vu Kiệt liếc mắt một cái ý là cô ta đừng nói thêm gì.
Vu Kiệt đứng thẳng ưỡn ngực, giơ tay lên phẫn nộ chỉ vào Hiên Viên Khánh: “Trước khi các người bắt tôi thì tôi khuyên các người hãy làm rõ, rốt cuộc là ai ra tay trước, đừng gây phiền phức cho mình”.
“…”.
Uây! Bá đạo quá nhỉ?
“Thằng nhóc nhà quê này… Hắn… Hắn lại dám nói năng như vậy với người của tổ giám định?”
“Hắn ăn gan hùm sao?”
“Hắn không muốn sống nữa sao?”
Lúc đầu Hoa Hàm ngây người ra, sau đó cười lạnh trong lòng, thầm nghĩ ‘tự chuốc phiền phức ư?’
Một thằng nhóc xuất thân nông thôn mà tưởng mặc bộ vest trên người là con nhà giàu rồi sao?
Chẳng phải bám vào nhà họ Đổng ở Giang Thành sao? Giả bộ gì nữa? Không phải là hắn không biết?
Nhà họ Đổng có oai hùng đến đâu thì có thể so với nhà Hiên Viên không?
Hoa Hàm nhún vai, nói: “Xin lỗi! Chân tướng sự việc tôi hiểu hết nên cậu nhất định phải đi cùng chúng tôi một chuyến”.
“Nếu như tôi không đi thì sao?”, Vu Kiệt vặn cổ một cái, nói.
“Rắc rắc, rắc rắc…”.
Hiên Viên Khánh lùi về sau một bước, cái tát trên mặt dường như giờ mới phản ứng lại và bắt đầu thấy đau.
“Ting, ting, ting…”, đột nhiên điện thoại của hắn ta vang lên.
Hiên Viên Khánh vội nhận điện thoại, nói: “Bố… Bố…”.
Ở đầu dây bên kia, Hiên Viên Thâm sau khi gọi đi mấy cuộc điện thoại, lúc này sắc mặt sầm lại, hỏi: “Người của tổ giám định đến rồi chứ?”
“Đến… Đến rồi ạ”.
“Hiện giờ tình hình thế nào rồi?”, Hiên Viên Thâm hỏi.
“Lâm Dực và thằng ranh kia đang phản kháng, không cho bắt ạ”.
“Cái gì? Đưa điện thoại cho người phụ trách của tổ giám định”.
“Vâng, vâng…”, rất nhanh Hiên Viên Khánh đưa điện thoại cho Hoa Hàm.
Tất nhiên Hoa Hàm biết người đó có thân phận như thế nào nên cung kính nói: “Giám đốc Thâm! Ông có chỉ thị gì ạ?”
Hiên Viên Thâm lạnh lùng nói: “Đối phương không cho bắt sao?”
“Vâng thưa giám đốc Thâm! Hiện giờ thấy, thằng nhóc này không phối hợp lắm”. . Truyện Dị Giới
“Không phối hợp?”, Hiên Viên Thâm chau mày, lạnh lùng nói: “Vậy thì còn đợi gì nữa? Không phối hợp thì ra tay cho tôi”.
- ---------------------------