Đệ Nhất Lang Vương

Chương 317: Chương 317: Siêu xe của em họ




Trong đại sảnh, ồn ào náo náo nhiệt.

Ai nấy đều đang nhìn chằm chằm vào Vu Kiệt và Dương Cẩm Tú giống như đang nhìn người chết.

Trong cửa hàng dược liệu này, hầu hết đều là khách quen thường xuyên lui tới, không ai là không biết sức mạnh của gã đàn ông lực lưỡng đó.

Gã là một tên côn đồ khét tiếng đứng đầu ở khu vực này.

Căn bản không ai dám đụng đến gã.

Mà cái tên lạ hoắc này không những đấm gã một phát, lại còn bảo gã xin lỗi, đây không phải là muốn chết?

Còn về sự xuất hiện của Đổng Sinh, càng khiến tất cả mọi người kinh ngạc hơn, không khỏi nghĩ…

“Cái tên thanh niên này…chán sống rồi sao…”

Ông chủ lớn của cửa hàng dược liệu tiếng tăm lừng lẫy ở Ninh Thành, Đổng Sinh đến rồi!

Ngay sau đó, vào giây phút ngàn cân treo sợi tóc.

Một tiếng thét lớn vang lên, ngăn gã đàn ông đó lại.

Gã lập lức thu lại ánh mắt dữ tợn kia.

Gã đàn ông đó nuốt nước bọt cái ực, đây không phải chính là cậu chủ lớn nhà họ Đổng, gia tộc đứng đầu ở Giang Thành, ông chủ của cửa hàng dược liệu này sao?

“Cậu…cậu…cậu Đổng? Sao cậu lại ở đây?”

Chân của cậu Đổng không phải đã lành rồi sao?

Sao cậu ấy lại ở đây!

Cậu ấy…đến đây làm gì…

Không đợi gã suy nghĩ thêm, đúng lúc đó, chỉ thấy Đổng Sinh bước nhanh đến chỗ gã đàn ông kia…

“Bốp!”

Một cái tát vang dội dứt khoát giáng mạnh vào mặt gã đàn ông đó, khiến gã lảo đảo lùi về sau mấy bước!

“Chuyện này…cậu…cậu Đổng…”

Gã đàn ông đó không thể tin được, trợn tròn hai mắt, khuôn mặt đỏ bừng, siết chặt hai tay, lắp bắp nói.

Cậu ấy sao lại đích thân quản mấy chuyện không đâu này.

Sau đó, nhìn thấy sắc mặt của Đổng Sinh, gã hoảng sợ sải bước về phía Vu Kiệt.

Hừ! Thằng nhóc khốn nạn gây sự này chờ chết đi, còn dám ngang ngược trên địa bàn của cậu Đổng.

Trong lòng gã nghĩ vậy!

Không chỉ mỗi bản thân mình, mà thằng nhóc đã đấm mình một phát kết cục chắc chắn càng thảm hại hơn!

Đám đông bàn tán xôn xao, ai nấy đều đợi xem kịch hay, thì thầm to nhỏ.

“Ai dà, thằng nhóc này chết chắc rồi! Ra tay đánh người là chuyện xấu, lần này không còn gì để nói nữa rồi”.

“Đúng vậy, đánh người ta rồi thì có thể nói lý lẽ gì nữa chứ”.

“Vậy cũng không thể nói như thế được, gã đàn ông đó bắt nạt bạn gái của người ta, vậy thì ai mà nhịn cho được!”

“…”

Giây tiếp theo.

Chuyện mà Đổng Sinh làm khiến cho tất cả mọi người có mặt ở đó đều trố mắt đứng nhìn, giật mình hoảng sợ.

Chỉ thấy anh ta đi đến trước mặt Vu Kiệt, dùng tư thế cúi người chín mươi độ tiêu chuẩn, cung kính nói lớn với Vu Kiệt.

“Rất xin lỗi anh Vu, khiến anh và cô Dương đã có những trải nghiệm tồi tệ trong cửa hàng của tôi”.

“Một mình tôi sẽ gánh vác tất cả những chuyện này, rất mong anh Vu có thể tha thứ!”

Xoẹt!

Lời này vừa dứt!

Tất cả mọi người kể cả gã đàn ông kia đều trợn tròn hai mắt, há hốc mồm nhìn Vu Kiệt với vẻ không thể tin được.

“Đây…đây…tôi gặp phải quỷ rồi sao?”

“Trời ơi, cậu chủ nhà họ Đổng cúi người xin lỗi một thằng đầu đường xó chợ?”

“Người thanh niên này có lai lịch như thế nào vậy, đó là…cậu chủ nhà họ Đổng đấy!”

“Ai dà! Xem ra gã đàn ông kia xong đời rồi, nhìn xem gã đang run cầm cập kìa!”

“…”

Gã đàn ông kia cả người run rẩy, miệng há hốc, hai chân cũng đang run như cầy sấy, hoàn toàn không khống chế được.

Ánh mắt Vu Kiệt lạnh như băng, sau khi thấy người đi đến là Đổng Sinh thì mới hòa hoãn lại một chút, nói với Đổng Sinh.

“Gã này chen lấn không chịu xếp hàng, ra tay khiến bạn gái tôi bị thương”.

Vẻ mặt Vu Kiệt hờ hững, ánh mắt lạnh lùng liếc về phía gã đàn ông kia.

Trong lòng Đổng Sinh luôn xem Vu Kiệt như thượng khách mà tiếp đãi, lần này vội vàng chạy đến, không ngờ lại có người dám ra tay với Vu Kiệt ở cửa hàng dược liệu.

Tim anh ta như muốn nhảy ra ngoài!

Không cần nhắc đến chuyện Vu Kiệt chính là ân nhân cứu mạng của mình, đối với thân phận thật sự đằng sau của Vu Kiệt cũng khiến ông nội phải vô cùng sợ hãi, thì chuyện này anh ta nhất định phải giải quyết hoàn hảo tốt đẹp.

“Anh Vu, chuyện này tôi nhất định sẽ chịu trách nhiệm đến cùng…”

“Phịch!”

Một âm thanh nặng nề vang lên thu hút sự chú ý của mọi người, chỉ thấy gã đàn ông kia đang vô cùng sợ hãi, quỳ trên mặt đất.

Chân gã đã run rẩy đến mức không đứng vững được nữa, lúc bắt đầu gã cứ nghĩ đơn giản chỉ là gây chút chuyện mà thôi, xong chuyện thì đuổi bọn họ ra ngoài.

Nhưng mà, gã sai rồi.

Thân phận cậu chủ nhà họ Đổng cao quý đến như vậy mà lại dùng thái độ vô cùng cung kính đối với người thanh niên trông vô cùng bình thường này.

Gã nhìn thấy thái độ của cậu chủ nhà họ Đổng đối với Vu Kiệt, liền nhận ra bản thân đã gây phiền phức lớn rồi!

Gã đàn ông đó hoảng sợ, lắp ba lắp bắp nói với Đổng Sinh.

“Cậu…cậu Đổng…tôi…tôi…”

Gã thở hổn hển vì quá căng thẳng, tim đập vừa nhanh vừa mạnh.

“Tôi…tôi không dám nữa…không dám nữa đâu…”

“Tha cho tôi đi…cậu Đổng…”

Gã vừa nói vừa liên tục đập đầu xuống đất, hy vọng cậu Đổng có thể tha thứ cho mình.

Đổng Sinh ngẩng đầu lên, nhìn thấy Vu Kiệt vẫn lãnh đạm như cũ không có biểu cảm gì.

Tâm trạng anh ta bỗng chùng xuống.

Để tôi!

Đổng Sinh quay người lại, anh ta siết chặt nắm đấm, cả người khẽ run lên, lửa giận cháy bừng bừng lên tận trời mây.

Lỡ như bởi vì tên này Mà Vu Kiệt nghĩ mình…

Chết tiệt!

Đúng lúc gã đàn ông kia sắp bị một tát nữa…

Gã nhắm chặt hai mắt, yên tĩnh chờ đợi sóng gió ập đến…

“Bộp!”

“Hả!”, tất cả mọi người hô lên.

Ấy? Gã đàn ông tự hỏi sao lại không cảm thấy đau, gã từ từ mở mắt ra.

Nhìn thấy tay của cậu Đổng dừng giữa không trung, là người thanh niên đó ngăn cậu Đổng lại.

Ánh mắt Đổng Sinh khó hiểu, nghi ngờ nhìn Vu Kiệt, hỏi.

“Anh…anh Vu…”

Chỉ thấy Vu Kiệt mỉm cười với Đổng Sinh, bảo anh ta từ từ bỏ tay xuống.

Giây tiếp theo, anh nghiêm túc nói.

“Cậu Đổng, theo quy trình mà nói, tôi chỉ muốn gã xin lỗi bạn gái tôi vì những hành vi lúc nãy, rồi ăn năn hối cải sau này sẽ không chen hàng nữa là được rồi”.

Xoẹt!

Lời này vừa nói ra!

Lại một lần nữa khiến tất cả mọi người có mặt ở đó đều trố mắt đứng nhìn.

“Òa, người thanh niên này!”

“Ừm, đúng là một chàng trai tốt!”

“…”

“Cái gì…cái gì!”

Gã đàn ông đó hoàn toàn sững sờ, trợn tròn hai mắt ngạc nhiên.

“Chuyện…chuyện này là thật sao?”

“Tôi chỉ cần…xin lỗi là được rồi sao…”

Gã đàn ông cứ tưởng hôm nay mình sẽ phải bỏ mạng lại đây, sợ đến nỗi mồ hôi lạnh ướt đẫm cả sống lưng.

Thấy gã vẫn đứng sững người không có phản ứng gì, Đổng Sinh liền bước tới đập vào đầu gã một cái, thấp giọng quát.

“Anh Vu đã bỏ qua chuyện này rồi, còn không mau đi xin lỗi!”

Lúc này gã mới bừng tỉnh, há hốc mồm, kinh ngạc vui mừng nói.

“À, à, vâng! Tôi...tôi...tôi...tôi đi ngay đây”.

Gã loạng choạng đi đến phía Dương Cẩm Tú, lại quỳ cái phịch xuống trước mặt cô, khóc lóc thảm thiết.

“Thật sự rất xin lỗi cô, là lỗi của tôi, tại tôi lười biếng xếp hàng nên mới...”

“Nhưng xin cô hãy tin tôi, sau này tôi sẽ không làm như vậy nữa!”

Dương Cẩm Tú nhất thời cũng không biết phải làm thế nào, cô ngẩng đầu nhìn sang Vu Kiệt.

Vu Kiệt đi về phía cô, dịu dàng nói.

“Giao cho em toàn quyền xử lý đấy, nếu như em tha thứ, chuyện này coi như xong!”

“Còn nếu như em vẫn thấy chưa hả giận thì hôm nay, đôi chân này của gã sẽ để lại ở đây!”

“Cẩm Tú, em quyết định đi!”

Dương Cẩm Tú đi ra phía sau lưng Vu Kiệt, lúc đầu cô hơi giật mình, nhưng sau đó lại mỉm cười gật đầu.

“Thôi bỏ đi! Anh ơi, chúng ta đến đây là để mua thuốc!”

Vu Kiệt mỉm cười xoa đầu Dương Cẩm Tú, nói với Đổng Sinh và gã đàn ông kia.

“Bạn gái tôi đã tha thứ cho gã rồi”.

“Bảo gã cút đi!”

Sau đó anh nhìn Dương Cẩm Tú.

“Cẩm Tú, chúng ta đi mua thuốc thôi”.

Gì cơ?

Như vậy là đã bỏ qua cho mình rồi sao?

Chuyện này thật bất ngờ khiến gã đàn ông không khỏi bối rối.

Đổng Sinh thấy vậy vội vàng giơ tay gọi người đến dọn dẹp, còn anh ta thì chạy về phía Vu Kiệt.

“Anh Vu! Anh Vu!”

Đổng Sinh sải bước đuổi theo Vu Kiệt, xem ra chân của anh ta đã lành rồi.

“Anh Vu muốn mua thuốc gì vậy, có phải là liên quan đến dược liệu điều trị ở chân không?”

Vu Kiệt nghe thấy người gọi mình liền quay người lại, có chút kinh ngạc, gật đầu.

“Đúng vậy, tôi cần một củ sâm Cao Ly trên ngàn năm tuổi, dược liệu này rất hiếm, tôi cũng không chắc mình có mua được hay không”.

Đổng Sinh nghe xong, mỉm cười nói với Vu Kiệt.

“Anh Vu, tôi có này, nhưng mà không có ở trong cửa hàng, để tôi sai người đi lấy rồi đưa đến nhà họ Dương là được”.

Thì ra trước đây lúc bị bệnh ở chân, Đổng Sinh đã thu thập được không ít dược liệu quý để có thể chữa trị.

Vu Kiệt gật đầu, lịch sự đáp: “Cám ơn”.

Trong lòng Đổng Sinh thở phào nhẹ nhõm, cười nói với Vu Kiệt.

“Anh Vu, anh nói cám ơn thì khách sáo quá, haha, nếu như anh thật sự muốn cám ơn, vậy thì anh đồng ý cùng tôi ăn bữa cơm đi”.

Nghe vậy Vu Kiệt cũng cười theo, quay đầu lại nhìn Dương Cẩm Tú, thấy cô không phản đối liền gật đầu đồng ý.

Nghĩ đến thời gian lúc trước ở Giang Thành, Đổng Sinh vẫn luôn khách sáo với mình, sâm Cao Ly lần này cũng là một nhân tình.

Không thể từ chối mãi được.

“Được!”

Dứt lời, cả ba người cùng đi đến nhà hàng.

Lúc này, một hồi chuông điện thoại bỗng vang lên.

“Ting ting ting”.

Vu Kiệt lấy điện thoại ra xem, nhìn thấy số điện thoại của em họ Mục Tiểu Vũ, liền bấm nghe máy.

“Anh họ, cậu Lưu ở câu lạc bộ kia đột nhiên tặng em một chiếc xe cực kỳ đắt tiền”.

“Anh ta nói muốn gặp anh một lần, anh, chiếc xe đó em có thể nhận không?”

Chiếc xe cậu Lưu tặng…đến rồi!

Mắt Vu Kiệt…híp lại!

Cậu Lưu!

Cậu chủ nhà họ Lưu kia sao?

Là hắn?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.