Đệ Nhất Lang Vương

Chương 162: Chương 162: Sóng gió ập tới




Đưa Phương Phương và mấy cô gái rời khỏi cánh gà, quay về cổng nhà hát thì Vu Kiệt dừng lại.

Phương Phương quay đầu lại, vẻ mặt cảm kích, nói: “Chú ơi! Hôm nay cảm ơn chú nhiều lắm”.

“Đừng khách khí, sau này đừng sùng bái thần tượng lung tung như thế, dành thời gian rèn luyện sức khỏe thì hơn”, Vu Kiệt cười nói, sau đó khoát tay một cái, như kiểu cảm thấy mình không làm được gì cho họ cả.

Anh chỉ đang làm tròn trách nhiệm của bản thân.

Một ngày bảo vệ tổ quốc, cả đời bảo vệ tổ quốc.

Giống như những loại người thối nát trong giới giải trí như Chu Mặc Hàm thì nhất định phải trừng trị.

“Cháu sẽ làm như vậy! Chỉ tiếc là tâm nguyện của An Nhiễm…”, nghĩ đến bạn mình đang nằm trên giường bệnh mà mấy cô gái đều nghẹn ngào cúi đầu xuống.

“Bác sĩ nói… Thời gian của cậu ấy không còn nhiều nữa…”.

“Nếu như cậu ấy biết chuyện này thì nhất định sẽ đau lòng lắm…”, mấy cô gái đều thở dài.

Nhìn họ như vậy, Vu Kiệt không khỏi nhớ đến những tháng ngày anh và anh trai ở nông thôn. Mặc dù nói không mắc phải căn bệnh máu trắng nhưng thường xuyên đói bụng, không có ai giúp đỡ nhưng thỉnh thoảng vẫn có người bằng lòng cho họ cái ăn.

Sở dĩ con người lưu luyến cuộc sống này thật ra là vì còn những tấm lòng lương thiện khiến người ta không thể ngờ tới.

Anh khẽ cười, ngẫm nghĩ chút rồi hỏi: “Bạn của mọi người còn thích minh tinh nào khác không?”

“Minh tinh khác ư?”

“Có đó ạ”, Phương Phương đột nhiên nghĩ ra, nói: “Cậu ấy còn thích một nữ ca sĩ tên là U Cúc”.

“Được!”

Vu Kiệt lấy ra một tờ giấy, nói: “Có tiện cho chú số điện thoại liên lạc của cô ta không?”

“Chú định… Giúp bạn cháu hoàn thành tâm nguyện sao?”, Phương Phương kinh ngạc, nhìn dáng vẻ của Vu Kiệt hình như cũng không phải là người giàu có lắm.

Vu Kiệt thản nhiên nói: “Có lẽ thế! Xem duyên phận thôi”.

“Vâng! Chúng cháu tin chú!”, vì chuyện ban nãy mà mấy cô gái đều tràn đầy niềm tin với Vu Kiệt.

Không bao lâu, một số điện thoại xuất hiện trước mặt Vu Kiệt.

“Được rồi! Thời gian không còn sớm nữa, chú cũng phải vào tìm bạn gái chú rồi. Tạm biệt”, nói xong, Vu Kiệt lấy vé vào bên trong. Anh không có được chữ ký của Chu Mặc Hàm. Nhưng theo anh thấy, không cần chữ ký của loại người này cũng được.

Trong lúc anh đi đến cửa thì phía sau truyền lại giọng nói của Phương Phương.

“Chú ơi! Chú tên là gì? Hôm nay cảm ơn chú nha…”.

Vu Kiệt đứng quay lưng lại với mấy người, giơ ngón tay cái lên, đáp: “Chú là binh sĩ của Hoa Hạ”.

Anh rất hy vọng, trong mắt những người trẻ của thời đại này, những chiến sĩ bảo vệ biên cương dùng tính mạng và xương máu của mình để dựng xây lên tường thành vững chãi mới là thần tượng thật sự của họ.

Anh hy vọng, ý chí quật cường của những người anh hùng đi trước có thể được vô số người trẻ tuổi kế thừa.

Anh hy vọng rất nhiều…

…..

“Mặc Hàm, cô… Cô làm sao thế?”, ở sau cánh gà, Hoa Nhiên dẫn theo Mạnh Long và Lâm Phong vội vã đi vào. Vừa nhìn thấy Chu Mặc Hàm đờ đẫn như khúc gỗ còn vệ sĩ nằm la liệt kêu gào trên đất thì đám người Hoa Nhiên sắc mặt khó coi hơn hẳn.

Buổi hòa nhạc này Hoa Nhiên đã đầu tư biết bao nhiêu tiền.

Cũng chính lần đầu tư này mà Hoa Nhiên và Chu Mặc Hàm kết giao với nhau, từ đó giới thiệu cho Lâm Phong làm quen để móc nối mối quan hệ. Nhưng gã không ngờ vừa đến đây đã nhìn thấy cảnh này.

Kẻ nào? Kẻ nào dám làm chuyện này trong buổi hòa nhạc mà nhà họ Hoa đã đầu tư?

“Cậu chủ Hoa! Xem ra có người đã ra tay ở đây”, Lâm Phong nói.

“Cậu chủ Lâm yên tâm! Tôi sẽ điều tra rõ chuyện này”.

Nói xong, Hoa Nhiên đi đến trước mặt người quản lý của Chu Mặc Hàm, chất vấn: “Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Lẽ nào cô không biết hôm nay tôi đưa đến cậu chủ ở thủ đô sao? Tối qua Chu Mặc Hàm không nói với cô sao? Cô quản lý an ninh kiểu gì thế?”

“Cậu chủ… Thủ đô ư?”, ngay lập tức Tưởng Mộng Mộng kinh hãi. Cô ta có cùng suy nghĩ với Chu Mặc Hàm, cô ta nghĩ rằng cậu chủ này chính là người nhờ ông trùm của giới giải trí mua vé giúp.

“Xin… Xin lỗi, chuyện là như này…”, Tưởng Mộng Mộng vốn không coi Hoa Nhiên ra gì.

Một cậu chủ của gia tộc hạng hai ở Giang Thành thì không có sức nặng đến vậy. Nhưng giờ thì khác, gã có quan hệ với cậu chủ thủ đô nên thân phận và địa vị cũng tăng lên hẳn.

Cô ta không dám dây vào nên nói ra chuyện xảy ra ban nãy. Mấy phút sau, biết được tất cả mọi chuyện, Hoa Nhiên phẫn nộ, đập mạnh ghế xuống đất.

“Mẹ kiếp!”

“Thằng ranh ăn gan hùm đó, đầu bị cửa đập rồi chăng”, Hoa Nhiên quát mắng.

Lâm Phong và Mạnh Long chầm chậm bước tới. Mạnh Long hỏi: “Cậu em! Xảy ra chuyện gì vậy?”

Hoa Nhiên vẫn mắng: “Có một thằng khốn ban nãy ép Mặc Hàm xin lỗi mấy fan giả mạo, còn sỉ nhục cô ta nữa. Mẹ kiếp! Để tôi đi xem camera, tôi muốn nhìn xem thằng khốn nào lại dám hống hách thế”, nói xong Hoa Nhiên đứng dậy đi về phía phòng giám sát.

Lúc này, Mạnh Long cũng đi theo. Còn Lâm Phong thì đờ đẫn nhìn Chu Mặc Hàm, trong lòng thấy thổn thức. Nữ thần của những ca khúc tình yêu thời sinh viên, năm đó nổi như cồn. Mặc dù mấy năm nay danh tiếng có chút giảm sút, cũng không còn vẻ thuần khiết như năm đó nhưng vẫn là tuyệt sắc giai nhân. Chỉ đứng ở đó thôi đã khiến Lâm Phong không thể kìm chế được mình.

Hắn ta bước lại, cười nói: “Cô Mặc Hàm! Cô yên tâm, chuyện hôm nay tôi sẽ cho cô câu trả lời vừa ý”.

“Anh chính là cậu chủ Lâm mà cậu chủ Hoa nói sao? Đúng là khí chất phi phàm! Cảm ơn cậu chủ Lâm…”.

“Cô khách sáo rồi”, nghe thấy lời nói của Chu Mặc Hàm, Lâm Phong nheo mắt lại, trong lòng có dự định của riêng mình. Hắn ta chủ động lên trước nắm chặt tay của Chu Mặc Hàm, nói: “Cô Mặc Hàm! Ban nãy chắc cô sợ lắm nhỉ?”

“Vâng… Cậu chủ Lâm! Lát nữa tôi không biết sẽ hát kiểu gì đây…”.

Hai người cứ người nói người đáp, một người tưởng đây là cậu chủ tối qua, còn một người tưởng tượng đến minh tinh xinh đẹp nên dường như rất hợp ý.

Tưởng Mộng Mộng ở bên cạnh thấy thế thì biết điều định rời đi. Nhưng không ngờ lúc này trong phòng giám sát vọng ra tiếng quát.

“Mẹ kiếp! Lại là mày à?”, Hoa Nhiên dùng sức đập bàn, âm thanh truyền hẳn ra ngoài.

Trong lòng Lâm Phong giật mình, nói: “Đi thôi, qua đó xem sao”.

Nói xong, hắn ta vội đi về phía phòng giám sát. Vừa vào trong thì nhìn thấy mặt Hoa Nhiên đỏ bừng, gân xanh trên tay nổi cuồn cuộn, nhìn chằm chằm vào màn hình máy tính.

Đó là một người đàn ông, mặc áo phông màu đen, kết hợp với quần dài màu xanh và dày da đen, trông khá bình thường.

“Hắn là ai vậy?”, Lâm Phong hỏi.

Hoa Nhiên chau mày, đầy phẫn nộ nói: “Cậu chủ Lâm! Còn nhớ tên Vu Kiệt tôi nói với anh ngày hôm qua không? Chính nó đó”.

“Cái gì?”, lời nói vừa dứt sắc mặt mấy người liền trở nên khó coi.

Hắn… Chính là Vu Kiệt ư?

Đồng thời lúc này, Mạnh Long chỉ vào một camera khác, nói: “Mọi người nhìn kìa, thằng ranh đó còn vào nhà hát để xem nữa, chẳng phải nó đang tìm cái chết sao?”

Hoa Nhiên đập bàn, nói: “Giờ tôi sẽ đi gọi người”.

“Thằng ranh đó tự chui đầu vào rọ rồi! Trước là hại người anh em của tôi vào tù, sau là khiến tôi mất thể diện ở biệt thự Cảnh Biển. Giờ lại làm càn ở buổi hòa nhạc mà nhà họ Hoa đầu tư. Hôm nay tôi phải bắt nó chết”.

Cũng trong lúc Hoa Nhiên gọi điện thoại gọi người chuẩn bị xử lý Vu Kiệt theo kiểu ‘bắt rùa trong lọ’ thì một tin chấn động toàn thế giới được Eisen, tộc trưởng của gia tộc Rothschild công bố ra.

Mười thi thể máu chảy đầm đìa bị đóng đinh trên mười cây thánh giá. Họ bị lột trần hết quần áo trên người. Toàn thân đều hằn rõ những vết roi quất. Máu tươi nhuốm đầy mặt họ, bức ảnh vô cùng rõ nét, dường như đâm sâu vào tim người ta.

Và tối hôm qua họ vẫn còn hô vang một tiếng: “Lang Vương!”

- ---------------------------

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.