Đệ Nhất Lang Vương

Chương 97: Chương 97: Sự gặp gỡ tình cờ




Màn đêm thê lương, Triệu Lệ Lệ ngồi trên những cánh hoa hồng đỏ được xếp thành hình trái tim, nước mắt không ngừng được chảy xuống.

Công sức của bao nhiêu năm nay, đến cuối cùng chỉ nhận lại được một câu đồ tiện nhân.

Trong lòng cô ta kỳ thực hiểu rất rõ hậu quả của một cô tình nhân được bao nuôi là gì, nhưng cô ta không muốn buông tay.

Cô ta sợ nghèo!

Sự vui vẻ của tiền bạc có thể khiến trái tim cô ta có được cảm giác an toàn, không cần vì lo trả tiền thuê nhà mà mỗi ngày phải bôn ba vất vả, không cần vì mua được những món đồ xa xỉ mà phải tính toán chi li từ những thứ lặt vặt nhất, cũng không cần phải đứng trong mưa, hâm mộ người phụ nữ khác có xe ô tô đưa rước.

Cô ta thậm chí còn tưởng tượng có một ngày được gả vào trong nhà họ Hàn, như vậy, đời này của cô ta sẽ được đắm chìm trong cuộc sống vinh hoa phú quý.

Nhưng mà những điều này… đã mất hết rồi!

Mà tội đồ chính là cô chủ của nhà họ Dương kia!

Một người đẹp hơn cô ta!

Một người trẻ hơn cô ta!

Một người có bối cảnh là thiên kim của một gia tộc.

“Tôi không phục… tôi không phục…”, hốc mắt Triệu Lệ Lệ đỏ ửng: “Dựa vào cái gì mà ông trời lại đối xử bất công với tôi như vậy, tại sao lại để tôi phải sinh ra trong một gia đình nghèo khổ!”

“Cô ta không phải là có tiền hay sao? Không phải chỉ là đẹp hơn tôi sao?”

“Rầm!”

Gương mặt Triệu Lệ Lệ vặn vẹo đứng dậy gạt hết tất cả đống chai lọ trên mặt bàn xuống đất.

Nước mắt, tuôn trào như mưa.

Bên trong vườn của khu biệt thự… văng vẳng lại tiếng khóc của cô ta.





Màn đêm, trôi qua trong sự tĩnh lặng của vạn vật.

Ngày thứ hai, Vu Kiệt vẫn thức dậy theo thói quen sinh hoạt hàng ngày của mình, sau khi anh tập một bộ quyền cước xong liền đi đến võ quán.

Bởi vì chuyện hôm qua của Lưu Tam Pháo và Lý Đại Năng, những người bên trong võ quán đều không dám khinh thường Vu Kiệt nữa, thậm chí không dám tập cùng với anh nữa, Vương Thạch cũng rất vui vẻ, trong võ quán tự nhiên lại có thêm một nhân vật thâm sâu khó dò như vậy, hắn đương nhiên vui còn không hết.

Ninh Thành vốn là một thành phố nổi danh nhờ các võ quán, dường như cứ cách mấy tháng là sẽ xuất hiện một võ sĩ cấp cao, nổi danh khắp trong và ngoài nước.

Do đó, mỗi năm cũng có không ít võ sĩ từ nước ngoài đến lễ hội của Ninh Thành để thách đấu với các cao thủ của nước bản địa, mà phương thức thách đấu là xây một lôi đài ở ngay tại trung tâm của lễ hội.

Vừa hay, hôm nay chính là ngày hội đó.

Vừa mới sáng sớm thức dậy, Vương Thạch đã triệu tập hết tất cả võ sĩ của võ quán, chọn ra vài người có năng lực được coi là mạnh nhất để tham gia vào trận thách đấu lôi đài buổi tối.

Không phải là Lý Đại Năng không mạnh, mà hắn hầu như không có hứng thú với việc này, mỗi năm đều đánh cho đội bạn thua tơi tả, dù sao cũng không thể để cho họ bị thua mãi như vậy, đến lúc đó bọn họ phải ảo não trở về thì mất mặt quá.

Cho nên hắn từ chối.

Nhưng, ngay sau khi Vương Thạch vừa tuyên bố giải tán thì bên ngoài võ quán có bóng người mặc chiếc váy liền màu trắng, trang điểm sặc sỡ từ từ bước vào.

“Nhìn đi nhìn đi nhìn đi, đó không phải là Triệu Lệ Lệ sao?”

“Ố? Sao lại chỉ có một mình Triệu Lệ Lệ, cậu chủ Hàn đâu?”

“Không biết!”

“…”.

Đám võ sĩ xôn xao bàn tán, Lý Đại Năng bên cạnh nghe thấy, ánh mắt vươn thẳng về phía cửa chính.

Trái tim nhỏ bé, đập thình thịch thình thịch như muốn vọt cả ra ngoài.

Triệu Lệ Lệ!

Đó chính là nữ thần mà hắn đã yêu thầm từ lâu.

Vương Thạch bày ra bộ mặt tươi cười đi ra đón tiếp rồi nói: “Cô Lệ Lệ, hôm nay sao lại rảnh rỗi đến võ quán thế, cậu chủ Hàn đâu?”

Mặt Triệu Lệ Lệ khẽ cứng lại, vệt nước mắt rõ ràng nơi khoé mắt, tạm thời cô ta chưa muốn để cho ai biết việc mình đã bị đá, cho nên cười nói: “Anh ấy hơi bận, nói tối nay không có thời gian để đi cùng tôi đến lễ hội nên để tôi tự đến đây tìm hai vệ sĩ”.

“Ồ, tìm vệ sĩ đúng không!”

Vương Thạch hiểu ý, gật đầu rồi xoay người sang nhìn Lý Đại Năng hét lên: “Đại Năng ơi, qua đây qua đây!”

Lý Đại Năng nghe lời vội vàng chạy đến.

“Giám đốc?”

“Ừ!”, Vương Thạch nói: “Là thế này, tối hôm nay có một cái lễ hội, cô Lệ Lệ muốn tìm một vệ sĩ đi dạo phố cùng cô ấy, vừa hay cậu rảnh rồi, vậy thì cậu đi đi! Cậu chủ Hàn thường xuyên đến võ quán của chúng ta, là khách hàng siêu Vip, cậu phải bảo vệ cô Lệ Lệ thật tốt đó, nghe rõ chưa?”

“Vâng, đảm bảo hoàn thành nhiệm vụ”.

Lý Đại Năng đứng nghiêm hai chân, còn cố ý làm tư thế của một quân nhân.

“Cô Lệ Lệ, cô yên tâm, có Lý Đại Năng tôi ở đây, không ai có thể bắt nạt cô”.

Hắn vốn yêu thầm Triệu Lệ Lệ từ lâu, bây giờ cuối cùng cũng có được cơ hội để tiếp cận nên vui mừng còn chẳng kịp, sao lại nỡ để cho cô ta bị thương chứ.

“Cảm ơn!”

Triệu Lệ Lệ gật đầu, nhưng tầm mắt vẫn không ngừng tìm bốn phía xung quanh.

“Cô Lệ Lệ, cô đang tìm ai? Có phải một người vẫn chưa đủ? Cô yên tâm, một mình Lý Đại Năng đã bằng được hai người rồi!”

Triệu Lệ Lệ hơi ngẩn ra, rồi khẽ mỉm cười: “Cũng không có ai, hôm trước không phải tôi có giới thiệu một người bạn học cũ sao? Anh ấy một mình ở Ninh Thành rất đáng thương, anh ấy đâu rồi?”

“Ồ? Anh Vu à! Anh ấy đang đi dạo trong vườn sau!”

“Anh Vu?”, ánh mắt Triệu Lệ Lệ khẽ đổi, Lý Đại Năng thì cô ta đã từng nghe qua tên, là một nhân vật có tiếng tăm trong võ quán, nhưng Vu Kiệt là cái thá gì mà cũng có tư cách được gọi một tiếng anh?

“È…”, Vương Thạch vội vàng giải thích: “Là như vậy, biểu hiện của Vu Kiệt rất khá, còn giúp đỡ Đại Năng rất nhiều, cho nên Đại Năng gọi cậu ta là anh”.

Nói xong, Vương Thạch đổ mồ hôi lạnh dọc sống lưng, hắn không muốn để chuyện mất mặt ngày hôm qua truyền ra ngoài, nếu như để người ngoài nghe được thì bọn họ sẽ trở thành trò cười.

“Ồ, như vậy à, vậy anh có thể để anh ấy cùng đến bảo vệ cho tôi?”

“Cái này…”, Vương Thạch hơi ngẩn ra, người mà có thể khiến cho Lưu Tam Pháo phải cung kính thì hắn làm sao mà dám đi sai bảo chứ?

Ai mà ngờ được Lý Đại Năng lại nói: “Không vấn đề gì, giờ tôi sẽ đi gọi anh Vu!”

“Cậu!”

“Cảm ơn nha!”, không đợi Vương Thạch kịp nói gì, Triệu Lệ Lệ đã cười nói cảm ơn.

Giờ thì hết cách rồi, Vương Thạch không thể từ chối được nữa, nhưng mà nghĩ đến mối quan hệ giữa Triệu Lệ Lệ và Vu Kiệt là bạn học cũ, hẳn sẽ không có ý kiến gì đâu!

Trời ngả về chiều, Hàn Lưu cố ý thay một bộ đồ vest cách điệu mà hắn ta tự cho là đẹp trai vô đối, lái chiếc xe Ferari màu đỏ đến trước cổng nhà họ Dương.

Lúc này, Dương Cẩm Tú đang mặc một chiếc váy liền đơn giản mộc mạc, cũng không trang điểm, đứng chung với Dương Kiếm ở ngoài cửa.

“Cẩm Tú, anh Kiếm!”

Hàn Lưu chủ động hạ thấp mình, cười nhìn về phía Dương Kiếm, vươn tay ra.

“À, chào buổi tối”.

“Cẩm Tú, nếu như Hàn Lưu đã tới rồi thì anh không đi cùng em nữa!”, Dương Kiếm vỗ vỗ vai Dương Cẩm Tú, rồi sau đó ghé miệng mình vào tai cô nói nhỏ: “Anh biết em không thích hắn ta, nhưng vì chú của em, em cứ giả bộ một chút đã! Nếu không Hàn Lưu mà mách với ông nội thì cẩn thận ông nội điều tra em đó”.

“…”, Dương Cẩm Tú túm chặt mép váy, cho dù trong lòng vô cùng không tình nguyện nhưng nghĩ đến chú đang còn ở thành phố này, cô vẫn phải nhịn lại.

Nhưng trong lòng lại nhảy ra một suy đoán.

Nếu như chú nhìn thấy mình và Hàn Lưu đi chung với nhau, có khi nào sẽ hiểu lầm không?

Sẽ không đâu!

Chú sẽ không như thế!

Chú chắc chắn là hiểu được tình cảm của mình.

“Hàn Lưu à, tối hôm nay tôi giao Cẩm Tú cho anh, nếu mà anh không đưa nó đi chơi cho thật vui vẻ thì cẩn thận tôi sẽ đập anh đó, nhớ kỹ, trước mười giờ, phải có mặt ở nhà!”

Dương Kiếm nghiêm túc nói.

Hàn Lưu vội vàng gật đầu cười nói: “Anh Kiếm, anh cứ yên tâm đi! Tôi chắc chắn sẽ chăm sóc cho Cẩm Tú thật tốt!”

Tiếp đó, hắn ta nhanh chóng đi đến bên cửa ghế lái phụ, ga lăng mở cửa xe ra.

“Cô Cẩm Tú, mời lên xe!”

- ---------------------------

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.