Đệ Nhất Lang Vương

Chương 342: Chương 342: Sự việc có chuyển biến




Thủ đô là trung tâm tài chính và quyền lực hàng đầu của Hoa Hạ.

Những gia tộc lớn trong thủ đô có khả năng tiếp cận về quyền lực và tài chính cao nhất, thậm chí những gia tộc hạng ba, xếp cuối ở thủ đô cũng có quyền lực hơn hẳn những gia tộc hạng nhất ở các thành phố khác.

Một thủ đô đều là ngọa hổ tàng long như thế này, mạng lưới các mối quan hệ tự nhiên sẽ rất phức tạp.

Ngay cả những thế lực hùng mạnh và giàu có trong bốn gia tộc gia tộc lớn là nhà Hiên Viên, sau khi chọc phải nhân vật lớn cũng chỉ có thể thoi thóp mà sống tiếp.

Trong đó.

Một trong bốn gia tộc lớn là gia tộc Thượng Quan, trước đây từng có mối quan hệ phức tạp với nhà họ Mạnh ở khu vực Đông Lục.

Thượng Quan Bắc chắp tay sau lưng đứng trước cửa sổ, sắc mặt u ám, một hồi lâu sau vẫn như cũ không chút thay đổi.

Hắn nhìn về phía mặt hồ phẳng lặng cách đó không xa, tâm tư dần dần nghĩ đến những chuyện mấy ngày nay.

Hôm đó như thường lệ, hắn ta đang ngắm hoa và chim muông trong trang viên, nhưng không ngờ lại nhận được tin dữ từ quản gia.

Mạnh Long, cậu chủ nhà họ Mạnh đứng đầu khu vực Đông Lục, một trong tứ đại tài tử của khu vực Đông Lục.

Cũng là bạn thân từ nhỏ của Thượng Quan Bắc.

Nhà họ Mạnh tan hoang rồi!

Mạnh Long cũng bị tàn phế rồi!

Những chuyện đó xảy ra nhanh đến không ngờ, khiến người ta không kịp phản ứng.

Rõ ràng ngày trước vẫn còn là anh em thân thiết tôn kính lẫn nhau, vừa tỉnh giấc thì người anh em đã bị tàn phế rồi!

Sau khi biết tin, Thượng Quan Bắc không khỏi bàng hoàng khi nghe chuyện gia tộc của người anh em thân thiết nhất của mình đã thất thế, hắn ta đứng sững vài phút.

Thượng Quan Bắc không dám tin rằng, nhà họ Mạnh đường đường là gia tộc đứng đầu khu vực Đông Lục, vậy mà chỉ trong một đêm…

Gia chủ nhà Thượng Quan ở thủ đô và gia chủ nhà họ Mạnh ở Giang Thành đều là bạn thân từ nhỏ, chỉ là một người ở thủ đô, một người ở Giang Thành

Từ sau khi khu vực Đông Lục được thiết lập, nhà họ Mạnh đã có thể ngồi vào vị trí cao nhất, đều là nhờ vào công sức của gia tộc Thượng Quan ở phía sau nâng đỡ thêm.

Cho nên Thượng Quan Bắc và Mạnh Long tự nhiên cũng trở thành bạn thân của nhau, cộng thêm hai người này còn cùng nhau đi du học ở nước ngoài, tình cảm càng thêm thắm thiết.

Sau khi biết tin, Thượng Quan Bắc rất nóng lòng muốn biết đêm hôm đó rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.

Rốt cuộc là ai?

Đã đụng đến người anh em của hắn ta?

Kết quả điều tra được ghi rõ, kẻ đó tên Vu Kiệt là một thằng thôn dân quê mùa, lai lịch bình thường, là một kẻ thoái ngũ từ đội hậu cần, anh trai đi ở rể nhà người ta.

Kẻ này đánh nhau rất lợi hại, những ai đã từng gặp hắn cũng đều rất kinh sợ.

Nhưng mà cho dù như thế, Thượng Quan Bắc cũng không tin, đường đường là nhà họ Mạnh làm sao có thể bị một kẻ thôn dân quê mùa không chút danh tiếng đánh bại chứ. Vì vậy hắn ta đã phái người đến Hương Thành tiếp tục tiến hành điều tra bí mật.

Hắn ta phải báo thù cho người anh em của mình!

Kết quả cuối cùng tìm được là nhà họ Dương ở Ninh Thành đã gián tiếp tham gia, còn có thế lực phía sau Vu Kiệt là nhà họ Đổng.

Hai mắt Thượng Quan Bắc híp lại, nhà họ Đổng…

Theo báo cáo của các điệp viên, Vu Kiệt từng là ân nhân cứu mạng của nhà họ Đổng.

Thú vị đấy.

Một nụ cười nham hiểm hiện trên khuôn mặt của Thượng Quan Bắc.

Một kẻ thôn dân quê mùa vậy mà lại là ân nhân cứu mạng của nhà họ Đổng, cậu chủ nhà họ Đổng, Đổng Sinh là một trong tứ đại tài tử của khu vực Đông Lục, giống như người anh em Mạnh Long của hắn ta.

Thượng Quan Bắc biết Đổng Sinh, cũng biết chuyện trước đây hai chân của Đổng Sinh bị tật.

Bây giờ người ta đồn đại rằng Vu Kiệt đã chữa khỏi bệnh ở chân cho Đổng Sinh trong những năm qua chỉ với một lọ thuốc.

Thật là thú vị!

Hóa ra nhà họ Đổng chính là chỗ dựa của Vu Kiệt, chính là vốn liếng để Vu Kiệt có thể diễu võ dương oai.

Nhưng mà đó lại là một kẻ thôn dân quê mùa đến đại học còn không đi học, dựa vào cái gì.

Muốn bắt trộm thì trước hết phải bắt vua.

Vì vậy sau khi biết những chuyện này, Thượng Quan Bắc đã trực tiếp liên hệ với một quân cờ mà hắn ta đã bố trí sẵn ở Giang Thành năm năm trước.

Chính là một trong những Hội thương nghiệp lớn nhất ở Giang Thành, Hội thương nghiệp Vạn Hải.

Dã tâm của Thượng Quan Bắc rất lớn, hắn ta đã ngấm ngầm dùng quyền lực của mình để đẩy một tên dân thường như Lý Giang Đào từng bước từng bước lên vị trí hội trưởng, lợi dụng chức vụ này, Thượng Quan Bắc đã kiếm được rất nhiều lợi nhuận.

Đến nỗi người ta thường truyền miệng rằng, Giang Thành có Hội thương nghiệp Vạn Hải, hội trưởng Lý chỉ cần giậm chân một cái, thị trường chứng khoán Giang Thành liền chấn động.

Vì vậy, hắn ta đã sắp xếp để Lý Giang Đào lợi dụng chức vị của mình, nhằm tạo điều kiện trực tiếp khiến thị trường chứng khoán của nhà họ Đổng sụp đổ.

Nếu như nhà họ Đổng mất đi sản nghiệp, mất đi tiền tài thì tự nhiên cũng sẽ mất đi quyền thế.

Vu Kiệt tự nhiên vẫn sẽ là một kẻ thôn dân quê mùa.

Thôn dân thì mãi mãi cũng chỉ là thôn dân, không bao giờ có thể bay lên trời làm phượng hoàng được.

Thượng Quan Bắc xuất thân trong một gia tộc thượng lưu, sự khinh bỉ đối với dân thường đã ăn sâu vào tận xương tủy.

Chỉ là hắn ta không ngờ, tên Lý Giang Đào này…

“Ting ting! Ting ting! Ting ting!”

Đột nhiên!

Điện thoại của Thượng Quan Bắc liên tục đổ chuông, đồng thời cũng nhận được vài tin tức kinh tế quan trọng.

Thượng Quan Bắc vừa mở điện thoại ra xem, hắn ta đột nhiên biến sắc.

“Chấn động! Hội thương nghiệp Vạn Hải lớn nhất Giang Thành hôm nay đột nhiên đóng cửa kinh doanh, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì!”

“Tin nóng! Hội trưởng Hội thương nghiệp Vạn Hải đã tham nhũng tiền quyên góp của thôn Vu Gia lên đến hai mươi triệu!”

“Cổ phiếu nhà họ Đổng có biến đổi lớn!”

Cũng chính lúc này, quản gia vội vã bước đến.

Trong vòng nửa tiếng ngắn ngủi, khi Thương Quan Bắc còn đang suy nghĩ, các điệp viên tình báo hàng đầu của gia tộc Thượng Quan, gia tộc đứng đầu ở thủ đô đã tra ra những tin tức mà Thượng Quan Bắc muốn!

Quản gia bước vào, cung kính cúi người nói.

“Cậu chủ Thượng Quan! Điệp viên đã điều tra rõ tất cả những chuyện xảy ra tối qua ở Giang Thành, mời cậu xem!”

Quản gia đưa cho Thượng Quan Bắc một xấp tài liệu, bên trong đầy đủ đến từng chi tiết.

Hắn ta vội vàng mở ra xem, sau khi đọc lướt qua chợt cười lạnh một tiếng.

Cái gọi là sự thật trước mặt quyền lực tuyệt đối, chẳng qua chỉ là một vở kịch bi hài!

Sự thật!

Lật qua mặt bên kia cũng là sự thật!

“Nếu như người của tôi nói nhà họ Đổng là vu oan giáng họa thì nhà họ Đổng chính là vu oan giáng họa!”

Sau đó, ánh mắt của Thượng Quan Bắc lạnh băng, một âm mưu lớn hơn đang được ấp ủ trong đầu hắn ta.

“Lập tức liên hệ với tổ tác chiến kinh tế, tôi cần một người sống!”

“Ngoài ra”.

“Còn một chuyện nữa, trong ngày hôm nay, tôi cần một lời giải thích hoàn hảo!”



Phòng thẩm vấn Giang Thành.

“A! Đồ khốn kiếp, con mẹ nó mày tưởng mày là cái thá gì mà dám đến cười nhạo tao!”

“Con mẹ nó, tao nhìn thấy mày rồi, trốn sau tấm kính đó thì mày có bản lĩnh gì chứ!”

“Hừ! Tao nói cho mày biết, cho dù hiện tại tao có chết ở đây, mày cũng đừng hòng biết được người đằng sau tao là ai!”

Từng tiếng gào thét vang lên từ phòng thẩm vấn, cách một tấm kính, Đổng Sinh nhìn ông ta với ánh mắt lạnh lùng, ông ta đã lợi dụng chức vụ của mình để bí mật thao túng khiến nhà họ Đổng rơi vào một cuộc khủng hoảng tài chính.

Anh ta cười lạnh một tiếng, sau đó đi vào phòng thẩm vấn.

Dưới ánh đèn mờ ảo, Đổng Sinh và Lý Giang Đào ngồi đối diện nhau.

Bầu không khí nồng nặc mùi thuốc súng, vô cùng căng thẳng.

Sau đó, Đổng Sinh, khinh thường cười chế nhạo, chầm chậm hướng đầu về phía trước, đôi mắt lạnh lùng không chút biểu cảm.

“Ông nói thì đã sao, không nói thì thế nào? Ông nhất định sẽ phải chết!”

Không ngờ.

Vừa nghe vậy Lý Giang Đào liền cười lớn, vô cùng điên cuồng, ông ta cũng rướn người lên mà gào.

“Mày nói ai? Tên Vu Kiệt đó? Dựa vào hắn? Mày có biết người đằng sau tao là ai không? Nói ra mày sợ chết khiếp! Hahaha!”

Lý Giang Đào cười như một tên điên.

Mặc dù những người mà Vu Kiệt đã gọi đến hôm nay khiến ông ta rất bất ngờ, nhưng khi nghĩ đến vị kia ở thủ đô, ông ta căn bản không xem Vu Kiệt ra gì.

Thậm chí là ông cụ nhà họ Đổng, Trương Thế Đào…

Đều là một đám vô dụng!

“Chẳng qua chỉ là kế khích tướng mà thôi, tao không thèm nói cho mày biết đâu! Đồ khốn nạn, nhà họ Đổng bọn mày chết chắc rồi!”

Chết đến nơi rồi mà vẫn còn cứng miệng!

“Rầm!”

Đổng Sinh đập bàn đứng dậy, hét lớn.

“Ông không hề biết bản thân đã chọc phải người nào đâu!”

“Cạch!”

Đổng Sinh vừa dứt lời, cửa phòng thẩm vấn chợt mở ra, một thanh niên mặc đồng phục, mặt không cảm xúc, bỗng nhiên xuất hiện ở cửa.

Hắn ta đi thẳng vào phòng, vừa nghịch chùm chìa khóa trên tay vừa đi về phía Lý Giang Đào.

Đổng Sinh tưởng rằng thời gian đã đến, lập tức bắt giam.

Không ngờ động thái tiếp theo của thanh niên này khiến Đổng Sinh vô cùng bất ngờ.

Chỉ thấy hắn ta tiến về phía trước mở còng cho Lý Giang Đào, sau đó không hề thực hiện thêm bất kỳ hành động nào.

“…”, Đổng Sinh!

Ý gì đây?

Cứ như vậy…mở khóa rồi?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.