Thôn Vu Gia.
Sân nhà Vu Hải.
“Aiz! Chú à, uống thêm đi!”
“Thím, ăn nhiều một chút!”
“Hôm nay là ngày tốt, mọi người chớ có khách sáo!”
“…”
Hôm nay, nhà của chú Hải vô cùng náo nhiệt, trong sân bày hơn mười bàn tiệc, tổ chức liên hoan đã được một ngày một đêm.
Trong ngoài nhà Vu Hải đầy ắp tiếng cười nói, tất cả mọi người đang ăn mừng vì số tiền quyên góp 20 triệu kia rốt cuộc cũng được trả về cho thôn.
Thêm vào đó là hai tên ác bá Vu Quý và Vu Bưu đã sa lưới pháp luật.
Từ nay về sau, không còn kẻ nào dám ra oai, làm nhục thôn dân ở thôn Vu Gia nữa.
Mặt ai nấy đều nở nụ cười tươi rói, uất ức bấy lâu, rốt cuộc hôm nay dân làng cũng đã tìm lại được niềm vui, bọn họ ồn ào bàn tán chuyện trong nhà ngoài ngõ.
“Thím này, con của thím đỗ đại học rồi đúng không, hãnh diện thật! Ai chà, có phúc rồi, sau này chỉ ngồi chờ hưởng phúc thôi!”
“Chậc, nhà chú không phải cũng có tin mừng à? Mới có mấy năm mà đã ôm hai đứa cháu!”
“Đúng rồi, bố đứa nhỏ bệnh sao rồi? Có nặng lắm không?”
“Không sao, không sao, đợi có tiền, có thể lập tức phẫu thuật!”
“…”
Vu Sơn mỉm cười, đứng trong sân, nhìn mọi người ra ra vào vào, vui vẻ thăm hỏi lẫn nhau.
Anh ta hít sâu một hơi, hương vị củi lửa cùng mùi đồ ăn thơm lừng xộc vào mũi.
Vu Sơn nhắm mắt lại, tận hưởng thứ hương vị này.
Có lẽ đây chính mùi của quê hương.
Anh ta cong môi, nở một nụ cười từ tận đáy lòng.
Ngay lúc này, tại nhà thờ tổ của thôn Vu Gia, chuông lớn đột nhiên kêu vang.
Nghe tiếng chuông cổ, toàn bộ người dân trong thôn đều hiểu sắp có chuyện gì đó xảy ra.
Theo như tập tục lâu đời ở thôn Vu Gia, nhà thờ tổ chính là nơi trang nghiêm nhất, suốt một khoảng thời gian dài, chỉ khi trong thôn xảy ra chuyện lớn, hoặc là có vấn đề gì cần họp mặt thảo luận, lúc đó, chuông cổ mới được gõ vang, để tụ tập mọi người lại. Ai cũng ngầm hiểu điều này.
Trong phút chốc, bất kể là nam nữ, già trẻ, tất cả đều lục tục thay đồ chỉnh tề, lập tức chạy đến nhà thờ tổ.
Vu Hải và Vu Sơn cũng không ngoại lệ, nghe được tiếng chuông, bọn họ vội vàng ăn cho xong điểm tâm, sau đó, Vu Sơn lập tức đẩy chú Hải của mình đến nhà thờ tổ.
Trên đường đi.
“Tiểu Sơn, cháu nói xem lần này là vì chuyện gì, dù sao thì cũng đã lâu lắm rồi, chuông ở nhà thờ tổ chưa từng được gõ vang!”
Vu Hải nghiêm mặt, hỏi.
“Đừng lo lắng, chú Hải, hiện tại, thôn Vu Gia vốn là do người của chúng ta làm chủ!”
Thấy Vu Hải lo lắng, Vu Sơn cúi người an ủi, bước chân anh ta cũng nhanh hơn vài phần.
Mấy phút sau, hai người đã đi đến nhà thờ tổ Vu Gia.
Không ngờ bọn họ đã tới chậm, lúc này, trong sảnh đã chật cứng người, Vu Sơn đành phải đứng gần cửa.
Tuy nhiên, chỉ trong chốc lát, tiếng thước gõ đột nhiên vang trong sảnh.
“Cộp! Cộp! Cộp!”
Thoáng chốc, mọi người an tĩnh lại.
Nhất thời, đám đông trở nên im lặng, tất cả cùng chờ đợi, không ai dám phát ra bất kỳ âm thanh nào.
Trong sảnh, một ông cụ lưng đã còng nhưng tinh thần vẫn còn rất minh mẫn đang ngồi ngay ngắn trước một cái bàn vuông.
“Khụ khụ”, ông cụ hắng giọng, sau đó lên tiếng nói: “Các thôn dân, hôm nay, tôi tập hợp mọi người đến nhà thờ tổ là vì có một chuyện quan trọng muốn thông báo!”
“Bởi vì phạm phải nhiều tội ác, thế nên trưởng thôn tiền nhiệm… đã bị người của cục cảnh sát mang đi, tuy nhiên…”
“Trong thôn không thể một ngày không có trưởng thôn!”
“Cho nên hôm nay, tôi mời mọi người đến đây, chính là muốn bàn về việc đề cử trưởng thôn mới!”
Soạt!
Vừa nghe thấy muốn chọn trưởng thôn mới, mọi người lập tức quay sang nhìn Vu Sơn.
Trong phút chốc, hàng trăm ánh mắt nhìn về phía mình khiến Vu Sơn bất giác nuốt một ngụm nước bọt.
Ngay sau đó, mọi người xôn xao bàn tán.
“Tôi thấy nên để Tiểu Sơn là trưởng thôn đi, lần này chính cậu ta đã giúp chúng ta đòi lại tiền quyên góp, chưa kể, năm đó Tiểu Sơn còn là sinh viên đầu tiên của thôn nữa đấy!”
“Đúng vậy đó, tôi cũng đồng ý! Tuổi tác cũng phù hợp, thôn bên cạnh cũng là do sinh viên làm đấy, lãnh đạo cả thôn làm giàu, mấy người trẻ tuổi có học thức này đúng là có khác!”
“Đúng vậy! Tiểu Sơn còn là tổng giám đốc một tập đoàn trong thành phố đấy! Rất là tài giỏi!”
“Đúng rồi! Hơn nữa, lần này cậu ta đã hết lòng cống hiến, cùng em trai của mình là Vu Kiệt lấy lại 20 triệu tệ cho thôn chúng ta, hai anh em bọn họ đúng thật là tuổi trẻ tài cao!”
“Tôi tin tưởng để Tiểu Sơn làm trưởng thôn, không có ý kiến!”
“…”
Mọi người tranh nhau thảo luận, hai chú cháu Vu Sơn đứng bên cạnh nghe được không ít.
Thoáng chốc, tai Vu Sơn đỏ bừng, anh ta xấu hổ gãi gãi đầu.
Đây là lần đầu tiên anh ta nghe thấy người trong thôn nói về mình như vậy!
“Aiz! Tiểu Sơn! Tất cả mọi người đều muốn cháu là trưởng thôn, có thể thấy được các thôn dân đều rất tín nhiệm cháu!”
Chú Hải ngồi trên xe lăn, nghe mọi người không ngớt lời khen Vu Sơn, ông ta thầm mừng rỡ.
“Ôi, chú à, chú đừng nói nữa, sao cháu có thể làm…trưởng thôn được!”
“Cháu còn quá trẻ, sao có tư cách làm…trưởng thôn chứ!”
“Hơn nữa, có thể lấy lại 20 triệu cho thôn chúng ta, công lao của Tiểu Kiệt là lớn nhất!”
“Còn nữa, Tiểu Kiệt còn chưa trở về, cậu ấy vẫn còn đang giải quyết vấn đề của thôn chúng ta đấy…”
Vu Sơn xấu hổ gãi đầu, ngượng ngùng cười, nói.
Bản thân anh ta cũng rất kinh ngạc, sao mình lại được đề cử làm…trưởng thôn.
Cậu út vẫn chưa về, nếu như có cậu ấy ở đây, người có tư cách làm…trưởng thôn nhất phải là cậu ấy mới đúng!
Soạt!
Anh ta vừa dứt lời, mấy vị già làng đứng trước sảnh liếc mắt nhìn nhau, sau đó vuốt râu cười hài lòng.
Quả nhiên là đứa trẻ tốt mà mọi người xem trọng, không chỉ còn trẻ tuổi, tương lai đầy hứa hẹn, mà còn khiêm tốt, tử tế.
Không tệ! Không tệ!
“Bởi vì tuổi còn trẻ nên mới phải làm trưởng thôn đấy, thôn bên cạnh còn để sinh viên làm kia kìa, tương lai cũng rất tươi sáng! Nếu cậu không làm trưởng thôn, vậy thì ai có tư cách làm?”
“Đúng vậy, cậu đừng nên nói thế! Nếu không phải may mắn có các cậu, người trong thôn không biết còn phải chịu khổ đến khi nào!”
“Cậu là anh của Tiểu Kiệt! Nếu cậu ta biết, chắc chắn sẽ chúc mừng cậu!”
“Nếu cậu không làm, lỡ như trong thôn lại xuất hiện một tên như Vu Quý, chẳng phải thôn dân sẽ chịu khổ sao? Tiểu Sơn, cậu nhẫn tâm để mọi người bị bắt nạt vậy à?”
“…”
Phản ứng của dân làng khiến Vu Sơn không khỏi kinh ngạc, tất cả mọi người đều thể hiện rõ quyết tâm, chân thành muốn anh ta làm trưởng thôn.
“Được rồi, được rồi! Mọi người yên lặng một chút! Yên lặng một chút!”
Vu Sơn đứng ra, khoát tay ra hiệu mọi người im lặng.
“Mặc dù được mọi người tín nhiệm, nhưng tôi tự biết bản thân không có năng lực để đảm nhiệm vị trí kia”.
“Tuy nhiên…”
Vu Sơn nhìn mọi người, nói một cách chậm rãi.
“Vì không phụ lòng tin của mọi người, cũng vì có thể tìm được một trưởng thôn phù hợp, tôi quyết định…”
“Sẽ tạm giữ chức trưởng thôn của thôn Vu Gia! Hi vọng mọi người có thể đồng ý!”
Dứt lời, Vu Sơn khom người, cúi chào.
Ngay sau đó, anh ta đứng thẳng dậy, nói với mọi người:
“Tuy chỉ tạm thời giữ chức trưởng thôn, thế nhưng tôi nhất định sẽ không để mọi người thiệt thòi!”
“Trong khoảng thời gian làm trưởng thôn, tôi sẽ cố gắng hết sức vì lợi ích của mọi người!”
“Hiện tại, nhân dịp tất cả mọi người đều có mặt ở đây, lúc trước, đã thỏa thuận mỗi người sẽ được 50 ngàn tệ tiền quyên góp, giờ tôi sẽ chia luôn cho mọi người”.
Anh ta vừa dứt lời, tất cả mọi người đồng loạt vỗ tay khen hay.
Thoáng cái, trong sảnh ồn ào hẳn lên.
Vu Sơn vui mừng nhìn các thôn dân, anh bước vào trong, sau khi nghe mấy vị già làng căn dặn, liền lấy điện thoại ra, chuẩn bị phát tiền quyên góp cho mọi người.
Đột nhiên, anh ta nhìn thấy có tin nhắn mới gửi đến.
Ngay lập tức…
Nụ cười trên mặt Vu Sơn cứng lại.
Tin nhắn kia là:
“Tài khoản đã bị đóng băng!”