Trên xe màu trắng, tên mặt sẹo ngồi ở vị trí lái, một tay nắm chặt vô lăng, một tay khác đặt trên cửa sổ xe, mặc cho mưa lớn đập lên cánh tay mình.
Những ngày tháng mưa gió như này dường như khiến gã quay về lúc làm lính đánh thuê trước đây.
“Lão Nhị! Dường như đã lâu chúng ta không chơi như này rồi”, Lưu Tam chầm chậm nói rồi hít một hơi thật sâu, sau đó nhả ra khói thuốc.
Lý Tứ ngồi ở ghế phụ lau súng bắn tỉa. Gã vừa bắn xong phát súng mà thần sắc có chút khó coi.
Gã được mệnh danh là top 10 lính bắn tỉa trong lính đánh thuê nhưng lần này lại bắn hụt.
Gã nheo mắt, nói: “Đúng là rất lâu chưa chơi trò này rồi. Từ lúc chúng ta rời khỏi đội lính đánh thuê, sau khi đến đây chưa gặp phải đối thủ. Nhưng tối nay tên khốn kia cũng giỏi đấy. Phát súng đầu tiên của tôi mà hắn có thể tránh được”.
“Tránh được ư?”, Lưu Tam thấy kinh ngạc, cười lạnh một tiếng nói: “May mắn thôi! Theo như đại ca điều tra thì hắn là em trai của một tên ở rể, vô dụng không thể vô dụng hơn nữa, căn bản chưa qua đào tạo nào. Tôi đoán, chắc là do trời tối quá nên mới bắn hụt.
“Thật vậy sao?”, Lý Tứ lại không nghĩ như vậy. Gã nhìn qua kính bắn tỉa để nổ súng thì lúc đó Vu Kiệt đã nghiêng người tránh trước rồi. Đó không phải chỉ dựa vào may mắn để làm được. Đó phải là chiến sĩ trải qua nhiều trận đánh mới có được điều đó.
Gã bắt đầu hoài nghi, không biết tài liệu mà Vương Ninh điều tra được đã đúng chưa?
“Vẫn nên thận trọng chút thì hơn. Tăng tốc đi! Trước tiên đến tập hợp với đại ca, sau đó từ từ xử lý tên kia. Có cô chủ nhà họ Dương trong tay thì lo gì không đánh lại với hắn”.
“Được”, ngẫm nghĩ chút Lưu Tam gật đầu, bày tỏ sự tán đồng.
Đây dù sao cũng là đường cao tốc ở ngoại ô, còn mưa to, bất cứ ai không tập trung đều có khả năng trượt xe mà gây nên tai nạn.
Chơi thì được nhưng chơi đến mức mất mạng thì không được.
Gã giẫm chân ga, khống chế vô lăng với ý định cắt đuôi Vu Kiệt. Nhưng không ngờ một giây sau, nhìn qua kính chiếu hậu thì một chiếc xe Audi màu trắng như hồn ma xuất hiện trong tầm mắt Lưu Tam.
“Không xong rồi”.
“Hắn đuổi theo rồi sao?”, Lý Tứ chau mày, sau đó thò đầu ra nhìn về phía sau. Trong màn mưa, chiếc xe Audi màu trắng không ngừng thu ngắn khoảng cách lại.
“Mẹ kiếp, thằng điên này! Tăng tốc tầm này cũng phải đến 120 rồi, mưa to mà lái nhanh như vậy, hắn muốn chết sao?”, Lý Tứ sắc mặt biến đổi, cảm giác bất an dấy lên trong lòng gã.
“Mau! Mau cắt đuôi hắn đi”, Lưu Tam mặt mày co quắp: “Không cắt được, thằng này điên rồi. Nếu chúng ta như lái xe tốc độ 120 mà bánh xe trơn thì toi đời luôn. Có bắn hắn một phát súng mà hắn liều mạng đến thế sao?”
Mặc dù gã xuất thân là lính đánh thuê nhưng lúc này lại cảm thấy áp lực nặng nề.
Hung dữ thì sợ nham hiểm, nham hiểm sợ ngang ngược, ngang ngược thì sợ kẻ bất cần muốn chết. Và Vu Kiệt hiện giờ đang là kẻ bất cần muốn chết?
“Hắn đuổi kịp rồi”, Lý Tứ hét lớn.
Không kịp nữa rồi…
Phía trước xe của Vu Kiệt đã áp sát cốp xe của xe van, khoảng cách giữa hai xe chưa đến vài cm.
Chỉ cần giậm chân ga thì chắc chắn hai xe sẽ có va chạm.
Trong màn mưa mà hai xe va vào nhau thì…
Kết cục chắc chắn là xe hỏng người chết.
“Mau! Nổ súng đi”, Lưu Tam vội quát.
Lý Tứ bóp cò, nâng súng bắn tỉa lên cao đặt bên trên cửa sổ xe, nhắm chuẩn vào Vu Kiệt ở cự ly gần. .
||||| Truyện đề cử: Chàng Rể Quyền Thế |||||
Trước mặt chúng chỉ có một lựa chọn, đó là bắn chết Vu Kiệt.
Vu Kiệt không chết thì bọn chúng sẽ phải chết. Nhưng chúng nghĩ rằng mình đang đối mặt với ai?
Một tên nhà quê?
Một tên vô dụng?
Hay là một kẻ điên bất cần?
Không, chúng nhầm rồi.
Một giây sau, Vu Kiệt nheo mắt lại, hai mắt nhìn gắt gao vào đầu của Lý Tứ, một tay từ trong ngực kẹp chặt một chiếc kim bạc rồi dùng sức ném ra.
Tốc độ ném kim bạc nhanh hơn tốc độ súng bắn tỉa gấp nhiều lần.
Chỉ thấy trong màn mưa, nếu nhìn kỹ thì kim bạc bay với tốc độ cực đại đâm xuyên kính bắn tỉa rồi đâm vào hai mắt của gã.
Xoẹt! Máu tươi phụt ra.
Một kẻ đã chết…
Nhìn thấy đồng bọn máu tươi phun trào nhuốm đầy đất, Lưu Tam thầm mắng một câu.
Ban nãy vẫn còn bộ mặt khinh bỉ không coi Vu Kiệt ra gì, hiện giờ gã bắt đầu hối hận rồi.
Đây đâu phải là thằng nhóc nhà quê nữa?
Chẳng trách mà top đầu tiên được phái đến bắt Dương Cẩm Tú lại bị một mình Vu Kiệt treo lên mà đánh.
Tên này… Đúng là tên ác ma. Trong tay gã không có khẩu súng nào mà tiêu diệt được đồng bọn của mình.
Đáng chết…
Gã giậm chân ga, thầm nói: “Mặc kệ đi! Cứ chạy trước rồi tính, đồ chó chết đó, ông mày đợi sau này giết chết mày sau”.
Gã muốn chạy, nhưng có thể chạy đi đâu được? Đường lớn như này, ai nhanh thì người đó thoát trước.
Tiếp đó là tiếng động cơ rít lên như mãnh hổ, Vu Kiệt đã tăng tốc.
Tốc độ trên bảng đồng hồ đã vượt quá 130. Anh nắm chặt vô lăng, sắc mặt lạnh lùng, dường như người và xe hợp làm một, có thể cảm nhận được cả xe và người đang phẫn nộ vô cùng.
Đúng thế… Anh đang vô cùng phẫn nộ.
Phẫn nộ trong một giây ngắn ngủi, Vu Kiệt bẻ mạnh tay lái sang trái sau đó vào đường ngoặt rồi đi sóng vai với xe của Lưu Tam.
Khoảnh khắc đó, hai người nhìn chằm chằm vào nhau, cảm giác như ánh mắt tóe lửa.
Trong xe, tia chớp trên không trung như soi sáng khuôn mặt lạnh lùng của Vu Kiệt. Trong tay anh không biết từ lúc nào đã kẹp một chiếc kim bạc.
“Mày…”, thân người Lưu Tam như bị rút hết sức lực, nhất thời gã quên mất phản kháng. Tiếp đó là tiếng kêu bi thảm vang lên.
Kim bạc lại bắn ra rồi. Chỉ một động tác đơn giản mà không biết anh đã phải luyện bao nhiêu năm.
Kể cả là không còn tu luyện trước đây nhưng thể lực và sức bùng nổ mà Vu Kiệt luyện tập trong Lang Nha vẫn thuộc đẳng cấp thế giới.
Máu tươi từ vết thương trên trán Lưu Tam chảy xuống. Xe gã mất đi khống chế, dần dần lái chậm lại, cuối cùng đâm vào lan can bên đường.
“Bùm”, khói bắn ra, dưới màn mưa thì càng nhanh chóng bị dập tắt.
Trên đường vắng vẻ, Vu Kiệt dừng xe ở bên đường rồi đi xuống.
Anh đi đến trước xe rồi mở cửa ra, kéo hai xác chết sang bên đường. Anh nắm chặt súng đang đầy đạn và một con dao găm sắc nhọn. Khi cầm súng trong tay anh lại cảm thấy ký ức năm đó ùa về.
“Ting, ting, ting…”, lúc này, bộ đàm trong xe lại một lần vang lên giọng nói của Vương Ninh.
“Chúng tao đến công xưởng bỏ hoang rồi, tất cả vị trí đều bố trí hết rồi. Chúng mày đến chưa? Sao chậm vậy? Thằng Vu Kiệt đã chết chưa?”
Vu Kiệt lúc đó lấy bộ đàm ra, đặt ở bên tai.
“Này! Đang hỏi chúng mày đấy. Vu Kiệt chết chưa? Nhất định đừng làm bừa, đừng vì một lúc sướng nhất thời mà bỏ mạng, nghe rõ chưa?”
Tiếp đó truyền lại giọng nói: “Bọn chúng… Chết hết rồi”.
“Sẽ đến lượt mày thôi, chuẩn bị nói những lời cuối đi, Vu Kiệt tao sẽ đến tiễn mày… Lên đường”.
“…”, Vương Ninh.
- ---------------------------