Ngay sau đó, Hiên Viên Khánh đã đem tất cả những chuyện vừa xảy ra thêm mắm dặm muối mà kể lại.
Sau khi nghe xong câu chuyện, Hiên Viên Thâm đã đánh rơi điện thoại ngay tại chỗ!
Cúp điện thoại, lông mày ông ta hơi rũ xuống, giống như hai tảng núi lửa sắp sụp đổ.
Hộ Thành Bộ?
Một tên tổng phụ trách nhỏ bé như Lâm Dực cũng dám bắt người của nhà Hiên Viên, hắn ta ăn gan hùm mật gấu sao?
Ở trong thủ đô này, có ai mà không biết nhà họ Hiên Viên có thế lực lớn như thế nào, chưa nói đến gia chủ hay những người khác, chỉ riêng vai trò phụ trách ngoại giao của ông ta cũng đã có vô số người ở thủ đô này đều đổ xô vào muốn lấy lòng ông ta.
Nghĩ vậy, Hiên Viên Thâm tức giận đến nổi mất kiểm soát, con trai thì bị đánh, con dâu chưa qua cửa thì đã bị bắt, còn là ngay tại buổi tiệc của giới cậu chủ ở khách sạn Holy Sky.
Đây không phải chính là cố ý muốn gây khó dễ với nhà Hiên Viên sao?
Giây tiếp theo, chỉ thấy Hiên Viên Thâm bật điện thoại cố định và nhấn một phím.
“Tút…”
“Giám đốc Thâm, ông tìm tôi sao?”
“Lập tức vào đây đi, đem theo danh sách số điện thoại của tất cả thành viên trong Hộ Thành Bộ!”
“Vâng“.
Cũng giống như Ninh Thành, thường thì đối với những người chức vị cấp cao hay nhân vật lớn có thân phận cao quý thì cấp dưới của họ đều được dùng một nút bàn phím thay thế.
Vài phút sau, một sinh viên tốt nghiệp đại học mặc đồng phục vừa hơn 20 tuổi cầm theo danh sách điện thoại, vội vã bước vào văn phòng riêng của Hiên Viên Thâm.
“Giám đốc Thâm, ông có gì phân phó?”
Cô thư ký kia đứng trước mặt Hiên Viên Thâm một cách kính cẩn.
“Đưa danh sách điện thoại cho tôi“.
“Vâng!”
Theo lời ông ta cô thư ký đặt danh sách điện thoại lên bàn, sau đó Hiên Viên Thâm trực tiếp mở ra, lướt nhìn trang đầu tiên, tổ trưởng Hàn – Hàn Mặc, người đứng đầu bộ phận nhân sự liên quan của Hộ Thành Bộ ở thủ đô.
Theo số điện thoại có trong danh sách, Hiên Viên Thâm nhấn gọi đi.
Không bao lâu thì cuộc gọi liền được kết nối.
“Alo! Tôi là Hàn Mặc!”
“Tôi là Hiên Viên Thâm!”
Xoẹt!
Hiên Viên Thâm!
Ông hai nhà Hiên Viên, một trong những nhân vật quan trọng trong tổ chức ngoại giao.
Sắc mặt Hàn Mặc bỗng thay đổi, hắn ta nhanh chóng đứng dậy bày ra vẻ nịnh nọt, cười nói: “Giám...giám đốc Thâm“.
Người không có hậu thuẫn gì như hắn ta phải đối mặt với gia tộc hạng nhất này, còn là một nhân vật quan trọng trong đời thứ hai chi trưởng của nhà Hiên Viên.
“Giám đốc Thâm, ông...có chỉ thị gì không?”
“Chỉ thị?”
Từ Hy Viên cười lạnh một tiếng, kỳ quái nói: “Tôi có thể có chỉ thị gì chứ? Tôi đâu dám chỉ thị Hộ Thành Bộ mấy người chứ, mấy người là thị vệ của thủ đô mà, quyền cao chức trọng. Hiên Viên Thâm tôi nhỏ bé như vậy sao mà dám chỉ thị Hộ Thành Bộ. Tổ trưởng Hàn, cậu nói có đúng không?”
“Ấy, giám...giám đốc Thâm, ông nói gì vậy chứ, ông là người công việc bận rộn, lo lắng cho đất nước và nhân dân, có vô số những thành tích xuất sắc. Hộ Thành Bộ chúng tôi...nào dám gọi là quyền cao đức trọng chứ!”
“Không phải sao?”
Hiên Viên Thâm cười thâm thúy.
Nụ cười này xen lẫn chút mỉa mai, đột nhiên khiến trái tim Hàn Mặc đập thình thịch như muốn nhảy ra ngoài.
Lẽ nào đã xảy ra chuyện gì rồi sao?
Có người gây chuyện đến tận nhà Hiên Viên rồi?
Không đợi hắn ta hiểu ra thì thanh âm chất vấn của Hiên Viên Thâm đã vang lên bên tai: “Còn nói không phải, cậu cho rằng tôi là đồ ngu à? Tổ trưởng Hàn, tôi vừa nhận được tin nhắn nói rằng Lâm Dực người của Hộ Thành Bộ các cậu, dẫn hơn mười người đi đến khách sạn Holy Sky!”
“Vừa vào cửa, không có chứng cứ liền lên tiếng vu khống con dâu tôi đập phá phần mộ của người khác rồi bắt nó lại. Con trai tôi phản bác tại chỗ, muốn nói lý lẽ. Không ngờ lại bị một thằng nhóc do Lâm Dực người của các cậu dẫn theo, chỉ là một kẻ bình thường không có thân phận gì cả lại dám ra tay đánh con trai tôi, ngay cả mười hai vệ sĩ của nhà Hiên Viên tôi cũng đều bị đánh!”
“Cậu nói xem, đây không phải là quyền cao chức trọng thì là gì? Từ khi nào mà Hộ Thành Bộ các cậu bắt người lại không cần có chứng cứ vậy? Còn để cho người ngoài bạo lực ngay trước mặt, thậm chí cũng không thèm ngăn cản!”
“Tổ trưởng Hàn, xin nói cho tôi biết Hộ Thành Bộ thực sự là có ý gì? Lẽ nào sáng sớm ngày mai các người còn định đến bắt tôi sao?”
“Gì ạ?”
Những lời này vừa nói ra, Hàn Mặc lập tức rợn cả sống lưng.
Đi bắt Hiên Viên Khánh?
Đây không phải là muốn chết sao?
Nghiêm trọng hơn, hắn ta có thể sẽ bị buộc tội với vô số tội danh, hủy hoại hết tiền đồ nửa đời sau của hắn ta.
Còn có...
Tên Lâm Dực này...không ngờ lại dám làm chuyện như vậy!
“Giám đốc Thâm...ông...ông đừng tức giận. Tôi lập tức đi xử lý chuyện này. Ông yên tâm, tôi sẽ đưa ra một lời giải thích thỏa đáng!”
“Trong vòng ba phút, tôi muốn có một kết quả, tổ trưởng Hàn, tôi là người đích thân tiến cử cậu vào Hộ Thành Bộ. Trong lòng cậu nên hiểu rõ nếu không có nhà họ Hiên Viên thì bây giờ cậu sẽ chẳng là cái thá gì cả. Cho nên cậu hiểu không?”, nói đến đây giọng điệu của Hiên Viên Thâm bỗng trở nên lạnh lùng.
“Vâng, tôi hiểu...tôi hiểu”
“Hiểu rồi thì nhanh xử lý chuyện đó đi! Nếu không đạt được kết quả như tôi mong muốn, tôi thấy vị trí này của cậu, có làm tiếp nữa cũng chỉ lãng phí thời gian mà thôi!”
“Vâng...vâng...”
Nói xong ông ta liền cúp máy.
Hàn Mặc lau mồ hôi lạnh trên trán, tim gần như muốn nhảy lên cổ họng.
Tiền đồ của hắn ta...đang bị lung lay!
Tên Lâm Dực này thực sự là tự rước phiền phức!
Chỉ biết gây chuyện cho hắn ta!
Nét mặt hắn ta bỗng trở nên nghiêm túc, ngay lập tức bấm quay số của Lâm Dực.
“Tút tút tút...”
Vào lúc đó, tiếng điện thoại vang lên như sấm trong đại sảnh tầng một của khách sạn Holy Sky, phá tan bầu không khí yên tĩnh.
Đột nhiên, ánh mắt của mọi người tập trung hết vào Lâm Dực, người tổng phụ trách Hộ Thành Bộ.
Ngay lúc đó, Hiên Viên Khánh trầm giọng cười: “Anh Lâm, nhanh nhận điện thoại đi chứ!”
Hắn ta không thèm nghĩ cũng biết rằng bố mình đã ra tay rồi.
Ánh mắt Vu Kiệt trầm xuống, vẻ mặt lạnh lùng, những gì nên làm thì anh đã làm rồi!
Như đã nói trong tứ hợp viện tối hôm qua, bên cạnh Triệu Như Tuyết và Hiên Viên Khánh chắc chắn có một nhóm người rắc rối vây quanh, anh đã giải quyết hết, vì vậy bây giờ đã đến lúc bọn chúng phải hành động rồi.
“Anh...”, Dương Cẩm Tú có chút lo lắng.
“Không sao đâu, đừng lo!”, Vu Kiệt an ủi.
“Anh Kiệt...”, Trịnh Long do dự một chút, nhưng vẫn không nói ra.
“Trịnh Long, chờ mà xem! Kịch hay vào tối nay chỉ vừa mới bắt đầu. Tôi đã hứa với cậu thì nhất định sẽ làm được“.
“Cảm ơn anh Kiệt...”
Do dự một chút, Lâm Dực nhẹ giọng nói: “Nghe thì nghe!”
Nói xong, anh ta lấy điện thoại ra đặt lên tai mình: “Alo, tôi là Lâm Dực, có chuyện gì thì nói nhanh“.
“Lâm Dực, cậu to gan thật đấy“.
Hàn Mặc?
Người đứng đầu phụ trách việc triển khai toàn bộ nhân sự trong Hộ Thành Bộ.
Lâm Dực giật mình nhìn chằm chằm Hiên Viên Khánh, thật không ngờ nhà Hiên Viên vừa ra tay liền trực tiếp khiến Hàn Mặc gọi điện thoại đến.
“Tổ trưởng Hàn...”
“Đừng gọi tôi là tổ trưởng, tôi hỏi cậu, là ai bảo cậu đến khách sạn Holy Sky bắt người? Cậu có chứng cứ không?”, Hàn Mặc tức giận hỏi, chuyện này liên quan đến tiền đồ của hắn ta cho nên hắn ta không thể làm bậy.
“Có chứng cứ. Buổi sáng Trương Thế Đào ở Giang Thành đã giao chứng cứ liên quan đến tội danh của Triệu Như Tuyết. Tôi còn có một tấm lệnh bắt giữ. Mọi quá trình đều không có vấn đề gì!”, Lâm Dực thành thật nói.
“Câm miệng!”
Hàn Mặc tức giận nói: “Lệnh bắt giữ gì chứ, sao tôi không biết? Lâm Dực, cậu có biết là cậu đang làm gì không, cậu có biết là cậu đang bắt ai không? Hiện tại tôi không muốn nghe cậu nói nhiều như vậy, cho cậu thời gian ba phút, lập tức rút ngay cho tôi. Ngoài ra, những tên côn đồ đã ra tay ẩu đả cùng với kẻ đã đánh Hiên Viên Khánh ở khách sạn Holy Sky đều bắt lại hết cho tôi. Nếu không ngày mai tôi sẽ lột sạch bộ đồng phục trên người cậu rồi cút khỏi thủ đô cho tôi!”
“Xin lỗi, tổ trưởng Hàn, tôi không làm được!”
“...”, Hàn Mặc!
“...”, Hiên Viên Khánh!
“Mày...mày dám nói chuyện với sếp của mình như thế sao? Lâm Dực? Mày to gan thật đấy!”, Hiên Viên Khánh chỉ về phía anh ta chửi bới.
Lâm Dực không hề quan tâm đến những lời này.
Sau đó anh ta không khách khí liền tắt điện thoại, cuối cùng nhìn về phía Vu Kiệt.
Ý nghĩa rất rõ ràng.
Vu Kiệt gật đầu, sau đó lấy điện thoại di động ra gọi.
“Ông ơi, nhà Hiên Viên bắt đầu rồi!”
“Người thay thế của ông ở đâu?”
...
...
- ---------------------------