Khí kình mạnh mẽ dâng trào ra từ trong người lão hòa thượng, thuật ấn từ hai tay ông ta nhắm về phía Diệp Lâm.
Trong khoảng không, dường như có một bàn tay vô hình đã đến gần người ông ta sau khi Diệp Lâm tung ra cú đấm đó.
Phược Tự Ấn… Triền!
Đó là thuật pháp của Mặc Bạch.
Nó khác với những thuật pháp khác trên đời, có người dùng thuật ấn để thôi thúc khí kình trong người để tạo thành thuật pháp, có người lấy cú chưởng từ tay mình làm trung gian, có người dùng linh khí làm trung gian, chẳng hạn như Đại Trận Hộ Sơn của chùa Hàn Sơn, đó chính là một thuật pháp các Phong Thánh Giả dùng chuông đồng làm trung gian để trấn Gò Trấn Yêu.
Nhưng nếu xét đến người mạnh nhất trong số những thuật sĩ, thì không ai qua được Mặc Bạch!
Không cần linh khí!
Không cần hết cả tứ chi!
Chỉ cần mười ngón tay đã tạo thành ấn!
Phương pháp này đã có từ thời thượng cổ, chỉ là chưa một người nào nghiên cứu nó thấu đáo, mỗi một hoa văn trong thuật ấn đều chất chứa đại đạo của đất trời, dù có là những tiền bối Phong Vương cũng không hiểu được hết, quốc gia nhỏ bên cạnh có nghiên cứu đến thuật ấn đó cũng cũng chỉ học được những thứ bên lề, nên có mới có Nhẫn Thuật.
Thế nhưng…
Nhẫn Thuật không thể bằng được cả Không Thuật Ấn, chỉ được cái vẻ ngoài.
Nhưng lưu truyền đến nay, cũng không hẳn là chẳng có ai nghiên cứu được thứ thuật pháp này đến cùng.
Có một người!
Người đó tên là Mặc Bạch!
Hành y cứu người, tìm hiểu thiên cơ, tìm hiểu bảy mươi hai thuật ấn, tự nghĩ ra Sát, Triền, Bạo… Các loại ấn, được cả võ giới công nhận là thuật sĩ giỏi nhất.
Thế nhưng bây giờ…
Lão hòa thương lại dùng tự ấn của Mặc Bạch để đối phó với anh em ông ta.
Diệp Lâm!
Nổi giận rồi!
Giữa khoảng không, một đôi tay với tốc đồ cực nhanh, trong một hơi thở đã tập trung bao vây lấy người Diệp Lâm, tạo thành chướng ngại vật lớn nhất.
Diệp Lâm cố gắng giữ bình tĩnh, ánh mắt sắc bén như lưỡi dao, có thể giết được người: “Ông… Muốn chết!”
“Từ đầu bần tăng đã chuẩn bị sẵn tinh thần hy sinh vì chúng sanh rồi, dù là hai mươi lăm năm trước, hay hai mươi lăm năm sau, mạng già này còn sống cũng chỉ vì chúng sinh”.
“Ông Diệp là Võ Thánh, cận chiến là vô địch thiên hạ, ưu thế là tốc độ cực nhanh, nhưng đó cũng là điểm yếu, một khi hạn chế được tốc độ và những đòn tấn công của ông thù có tốc độ và sức mạnh lớn cách mấy cũng không thể làm gì được”.
“Bần tăng bất tài, đã bỏ thêm Phật ấn vài trong Phược Tự Ấn của ông Mặc, dù không thể dung hòa Phược Âm và Sát Tự Ấn để tạo thành tuyệt sát, nhưng từng đó chắc cũng lọt vào mắt xanh của ông Diệp rồi chứ nhỉ?”
Mời ông thưởng thức.
Lọt vào mắt xanh.
Những lời đó chính là sự mỉa mai và kích thích Diệp Lâm trong vô hình.
Sắc mặt bình tĩnh, nói những lời hống hách kiêu ngạo.
Diệp Lâm hừ lạnh: “Ông có biết hòa thượng các người hay có đặc điểm gì không?”
“Điểm gì?”
Lão hòa thượng nhíu mày hỏi.
Diệp Lâm: “Các người luôn cảm thấy bản thân mình tài trí hơn người, là người ở trên cao, cúi đầu không nhìn thấy nhân gian, thế nhưng ông không phải là người bề trên, lại cứ thích bắt chước theo cái điệu bộ khiến con người ta buồn nôn ấy, ông cảm thấy mình bỏ thêm lời Phật vào thì có thể cản được tôi ư?”
“Chẳng lẽ không à?”
“Ông nghĩ là… Có được không?”
Lời vừa dứt!
Diệp Lâm lại siết nắm đấm, giơ lên tại thành áp lực, dường như trong làn sóng lớn đó có vô số đôi mắt mở ra, sau đó cái cái miệng mưa tầm tã lao về phía Phược Tự Ấn thêm Phật Ấn đó.
“Rầm!”
Trong sân, lặng im không một tiếng động.
Giữa không trung lại đinh tai nhức óc!
Nơi xảy ra va chạm tạo thành sự rung động của cả không gian!
Áp lực đại đạo không ngừng đánh vào Phược Tự Ấn.
Lão hòa thượng lại càng nhíu mày chặt hơn, vẻ lo lắng và giật mình phủ khí mặt ông ta.
Áp lực thật mạnh mẽ.
Mạnh hơn chiêu thức trong lần giao đấu đầu tiên rất nhiều.
“Răng rắc!”
Bỗng nhiên có tiếng vỡ vụn vang lên trong không gian.
Ánh mắt lão hòa thượng đại ra, áp lực của Diệp Lâm đã đánh mạnh vào đó, thuật pháp được hóa thành trên cơ sở Phược Tự Ấn của Mặc Bạch đã xuất hiện một khe nứt.
Ông ta không tin đến tận bây giờ Diệp Lâm vẫn còn lực mạnh đến thế, hoàn toàn không thể!
“Răng rắc!”
Lại thêm một tiếng.
Tiếng vỡ vụn vang lên ngày một nhiều, cả mặt đất của chùa Hàn Sơn cũng bắt đầu xuất hiện những vết nứt khác nhau.
Bấy giờ, Mạc Vãn Phong trông thấy cảnh đó qua máy bay không người lái, sắc mặt ông ta trở nên nặng nề!
Trên lầu một của tòa nhà công ty, mỗi một nhân viên đều ngừng thở, tập trung sự chú ý.
Dù họ không phải là võ giả, nhưng bản thân họ là những người chuyên nghiên cứu về võ giả, nên bọn họ cực kỳ tò mò về trận chiến của những Phong Thánh Giả!
Đồng thời họ cũng là người hiểu biết rõ nhất!
Những người mới bước vào võ giới thôi đã có thế đánh hổ bằng tay không!
Võ giả ám kình, cầm mỗi thanh đao ra chiến trường cũng không chịu bất kì một tổn thương nào!
Võ giả hóa kình, được họi là tông sư, có thể tự lập môn phái, có thể dễ dàng né tránh mưa bom bão đạn.
Còn Phong Thánh giả, đó là một người bắc ngang cả “thế kỷ”, một khi đã là Phong Thánh giả, hiểu được thiên địa đại đạo, nhấc tay thôi cũng có thể giết chết một người, khiến khuôn viên trong vòng bán kính một trăm mét rung lên cũng không có gì kỳ lạ.
Tất nhiên, số liệu về Phong Thánh giả cũng là thứ không trọn vẹn nhất.
Không ai biết được cuộc chiến của Phong Thánh Giả có thể phát triển đến mức độ nào.
“Tít tít tít…”
Bấy giờ, một nghiên cứu viên chịu trách nhiệm ghi số liệu đổ mồ hôi lạnh thấm ướt hết cả lưng áo.
Người đó liên tục ho khan nhìn màn hình máy tính trước mặt, thiết bị cảnh báo bỗng vang lên.
Âm thanh lo lắng vang lên dồn dập, phá vỡ bầu không khí ở nơi này.
“Sao lại thế này?”
Mặc Vãn Phong tức giận quay sang nhìn.
Nhân viên nghiên cứu nuốt một ngụm nước bọt: “Không… Không ổn… Số liệu của Võ Thánh đang tăng mạnh, tăng với tốc độ chóng mặt, vượt qua tất cả số liệu của đại trận hộ sơn trên chùa Hàn Sơn.
“Cái gì?”
Mạc Vãn Phong hít thật sâu: “Vượt qua ư… Tất cả số liệu trên chùa Hàn Sơn á?”
Nghiên cứu viên đó gật đầu: “Phải”.
“Nói cách khác?” . ngôn tình sủng
Nghiên cứu viên đáp: “Nói cách khác, bây giờ Võ Thánh của chúng ta đã vượt qua số liệu chiến đấu trước đó của cả năm Phong Vương Giả, hơn nữa vẫn còn tiếp tục tăng, máy tính của chúng ta sắp không chịu nổi số liệu từ Võ Thánh, rất có thể hệ thống… Sẽ…”
“Nói đi!”
Mạc Vãn Phong nóng hết cả ruột với cái kiểu lắp ba lắm bắp của nghiên cứu viên này, sắc mặt ông ta trở nên khó chịu.
Mặt tối đen, tức giận bảo: “Nói!”
Nghiên cứu viên sợ đến nỗi giật mình, lập tức đứng lên: “Báo cáo, nếu số liệu của Võ Thánh tiếp tục tăng lên thì có thể hệ thống sẽ bị tê liệt, mất đi hết tất cả mọi số liệu đã nghiên cứu trước đó về võ giả, nên tôi đề nghị lập tức ngừng việc ghi nhận số liệu và nghiên cứu về trận chiến này, nếu không… Nếu không…”
“Nếu không chúng ta sẽ có cùng một kết quả với sự cố gắng của Quốc Phái vào mười lăm năm trước, tan thành mây khói”.
Câu cuối cùng mới là những lời quan trọng.
Nghiên cứu viên này có thân phận và cấp bậc rất cao, kiến thức và những kinh nghiệm tích lũy được hoàn toàn có thể cân nổi cả một nhóm, vì thế, lời người này nói…
Bấy giờ, đã khiến tất cả mọi người có mặt ở đó cảm thấy khiếp sợ, mở mang tầm mắt, sắc mặt lại ghi mấy chữ không thể tin được!
Tất cả mọi người đều không thể tin được!
Không thể tin được sự thật này!
Một người!
Một người!
Chỉ là một người thường, lại có thể đạt tới trình độ đó ư?
Nghiên cứu ông ta lại có thể khiến sự cố gắng nghiên cứu của cả cộng động Quốc Phái, hệ thống dành riêng cho võ giả… Hỏng hết ư?
Đó là… Phong Thánh giả ư?
Đồng tử Mặc Vãn Phong co rụt lại, lập tức đưa ra quyết định: “Tất cả nghe lệnh, lập tức ngừng hết hệ thống, dừng nghiên cứu số liệu, máy bay không người lái mở tính năng ghi hình lên, ghi lại hết trận chiến này”.
“Rõ!”
“Báo cáo!”
Đúng lức này, một nhân viên lại chạy vào trong sảnh.
“Nói!”
Giọng Mạc Vãn Phong hết sức khó chịu.
Nhân viên đó chỉ ra ngoài cửa lớn, hướng chùa Hàn Sơn: “Không ổn rồi thủ lĩnh, tôn thái tử nhà họ Lý vừa mới đánh bất tỉnh hơn mười người, cướp đi khẩu súng với một trăm viên đạn, cướp xe lao ra khỏi căn cứ, anh ta… Anh ta…”
“Hướng đó, anh ta muốn đến… Chùa Hàn Sơn!”
“Kiệt!” Lý Nam hoảng hốt.
“…” Mạc Vãn Phong:!!!!!!!
“Thằng ranh con này, tính như hổ báo, đúng là giỏi gây chuyện!”
- ---------------------------