Vu Kiệt!
Người vừa nghe máy là Vu Kiệt.
Với tư cách là thư ký của cậu Trần, một trong ba mươi hội viên cao cấp của câu lạc bộ Đồ Long, Lưu Thanh chịu trách nhiệm đối với hầu hết các thế lực muốn kết thân cùng cậu Trần.
Hắn ta đóng vai trò chủ chốt trong việc điều phối đám người này làm việc cho cậu Trần, thế nên, Lưu Thanh rất rõ tính cách của Lang Gia.
Tên thật của Lang Gia là Chu Tam, trước kia hắn ta chỉ là một tên côn đồ có biệt danh là sói con, không có học thức, xuất thân nông thôn. Tên này rất nhẫn tâm, lại có lòng tham không đáy, sau đó, hắn ta được cậu Trần coi trọng, âm thầm giúp hắn ta xây dựng thế lực, thống trị giới xã hội đen tại Ninh Thành.
Kết quả cũng không khiến cậu Trần thất vọng. Vốn dĩ, từ nhỏ Chu Tam đã sống trong nghèo khó, thiếu trước hụt sau, nên khi có thể bám vào cây đại thụ như cậu Trần, hắn ta đã dốc hết sức mà làm việc, gần như là bán mạng.
Cuối cùng, hắn ta cũng đã thật sự nắm được tất cả các tụ điểm ăn chơi tại Ninh Thành.
Thế nên, đối với hắn ta, cậu Trần chính là ông trời.
Là thần trong lòng hắn ta.
Nhưng hiện tại…
Điện thoại di động của hắn ta rơi vào tay một kẻ xa lạ.
Mà kẻ nọ tự xưng là… Vu Kiệt!
Mấu chốt không phải là Vu Kiệt, mà là điện thoại.
Vẻ mặt Lưu Thanh đanh lại, người khác không biết, nhưng hắn ta thì biết rất rõ trong điện thoại của Chu Tam chứa những gì.
Đó chính là những đoạn ghi âm các cuộc nói chuyện có thể gây bất lợi cho cậu Trần. Nếu như việc cậu Trần cấu kết cùng đại ca xã hội đen ở Ninh Thành, hoặc việc cậu ấy chính là kẻ đứng sau điều khiển băng nhóm này bị lộ ra ngoài, e rằng sẽ ảnh hưởng rất lớn đến tiền đồ của cậu ấy, thậm chí có thể sẽ trở thành vết nhơ cả đời.
“Lần này… lần này rắc rối to rồi…”, Lưu Thanh cầm điện thoại đứng ngẩn ra tại chỗ, hắn ta gấp đến độ suýt dậm chân.
“Cái tên Chu Tam này, làm việc không đáng tin chút nào, lúc trước, giao cho hắn ta đi đánh người, đập quán, chẳng phải làm rất gọn gàng, dứt khoát sao? Giờ chỉ bảo hắn ta dạy dỗ một thằng oắt con, vậy mà lại khiến chuyện thành ra thế này!”
“Lỡ như tên Vu Kiệt kia nhìn thấy những thứ lưu trong di động, sau đó đem công bố ra ngoài thì phải làm sao bây giờ?”
Lưu Thanh tự hỏi, rồi lại phân vân nghĩ cách, mồ hôi lạnh sau lưng hắn ta không ngừng túa ra.
Càng nghĩ hắn ta càng thấy sợ!
Tuy nói cậu Trần có vai trò cực kỳ quan trọng ở câu lạc bộ Đồ Long, nhưng so với cậu chủ nhà họ Lâm và nhà họ Long ở Thiên Thành, hai người đồng sáng lập câu lạc bộ Đồ Long, cùng vị “thần đồng” đến từ thủ đô kia, cậu ấy chẳng là gì cả.
Đối với những chuyện như thế này, ba người kia vốn không cần đích thân ra tay, sẽ có gia tộc ra mặt xử lý, xóa sạch những ảnh hưởng tiêu cực.
Nhưng cậu Trần thì không được như vậy.
Với tư cách là con trai của cô chủ nhà họ Lưu, một gia tộc hạng hai ở Thiên Thành, cùng cậu chủ nhà họ Trần, một gia tộc hạng hai ở thủ đô, cậu Trần phải gánh vác toàn bộ áp lực đến từ hai gia tộc bậc trung. Lại nói, trong hai gia tộc này có rất nhiều đối thủ cạnh tranh.
Tài sản của gia tộc bày ra đó, một chén thịt chỉ có bấy nhiêu, ai có bản lĩnh thì giành lấy, nếu lỡ phạm phải sai lầm, ngại quá, mày cũng chỉ xứng húp canh mà thôi.
Lúc này đây, tình huống mà cậu Trần phải đối mặt chính là như vậy.
“Phải làm sao bây giờ?”
Lưu Thanh lộ vẻ lo lắng, hắn ta không dám nghĩ tiếp, bởi càng nghĩ càng cảm thấy sợ.
“Không được, phải mau chóng nói cho cậu Trần biết chuyện này, không thể chậm trễ được!”
Hiện tại là buổi tối, nếu không tranh thủ thời gian xử lý việc này, nhanh chóng đưa ra phương pháp ứng phó, một khi trời sáng, đối phương chủ động công bố tất cả, đến lúc đó, cậu Trần sẽ rơi vào thế yếu.
Nghĩ đến đây, Lưu Thanh lập tức chạy vội đến phòng VIP của cậu Trần tại câu lạc bộ.
Hiện tại, trong phòng, trên ghế sofa bằng da thật, sau một hồi rung lắc dữ dội, một cô gái trẻ xinh đẹp từ từ ngồi thẳng dậy.
Gương mặt của cô có hơi ửng hồng, trên ghế sofa vẫn còn lưu lại không ít mồ hôi.
Bầu không khí trong phòng tràn ngập hương vị ân ái.
Lần vận động này mất khoảng một tiếng đồng hồ, cũng đủ để thỏa mãn rồi.
Trần Dung hài lòng tựa người trên sofa, để mặc cô người mẫu mà hắn ta đã bỏ rất nhiều tiền ra mua về này mặc đồ cho mình.
Mấy phút sau, cô gái kia đứng lên, bước đến cạnh bàn, rót một ly rượu vang đỏ năm mươi năm tuổi, ngoan ngoãn đem đến trước mặt Trần Dung, cúi xuống…
“Cậu Trần, mời cậu!”
“Ừm!”
Trần Dung nhận lấy, thuận thế kéo cô ta vào lòng.
“Cưng à, vừa nãy có hài lòng không?”
Hắn ta cười, khóe môi cong lên, mang theo ý trêu chọc.
“Ghét quá đi!”
Cô người mẫu xinh đẹp đấm nhẹ vào ngực Trần Dung: “Không phải anh biết rõ lắm à, còn hỏi?”
“Ha ha!”, hắn bật cười khoái chí, giơ ly rượu lên, uống cạn.
Sảng khoái!
Ngâm mình trong câu lạc bộ.
Thưởng thức rượu ngon.
Đua xe.
Tận hưởng cuộc sống.
Đây chính là cuộc sống mà hắn ta có được từ sau khi gia nhập câu lạc bộ Đồ Long.
Trần Dung cảm thấy đây có lẽ chính là ý nghĩa thật sự của đời người.
Hắn ta đặt ly rượu xuống, liếc nhìn mặt bàn.
Không biết trong một tiếng đồng hồ vừa qua, có ai gửi tin cho hắn ta không.
Nghĩ đến ông bà già lúc nào cũng muốn hắn ta có được thành tựu, nhưng lại chẳng chút quan tâm hắn ta, Trần Dung cười lạnh.
Hắn ta chỉ vào cái di động đặt trên mặt bàn: “Lấy điện thoại cho tôi!”
“Vâng, cậu Trần!”
Cô gái gật đầu, đứng dậy đi lấy điện thoại cho Trần Dung.
Hắn ta nhận lấy điện thoại.
Hẳn là không có ai gửi tin nhắn cho hắn ta giữa đêm hôm khuya khoắt như vậy đâu.
Trần Dung cầm điện thoại trên tay, nghĩ nghĩ, đột nhiên, hắn ta có cảm giác không chắc.
Không hiểu sao trong lòng lại có cảm giác bất an.
Do dự vài giây, cuối cùng, Trần Dung quyết định mở điện thoại.
Ngay khi màn hình di động sáng lên, trong phút chốc…
Trần Dung… hoảng sợ!
Một tin nhắn được gửi đến, mà nội dung của nó dường như khắc sâu vào mắt hắn ta.
Tin nhắn: “Báo với con một tin, nhà họ Lý ở thủ đô vừa mới tuyên bố tôn thái tử duy nhất thuộc thế hệ thứ ba, hắn tên là Vu Kiệt, là đứa bé đã mất tích hai mươi năm trước. Vì bí mật của gia tộc hai mươi năm trước, tốt nhất con chớ có xung đột với nhà họ Lý. Bố đã gửi ảnh chụp của hắn ta cho con, nhớ kỹ, chôn bí mật kia vào bụng, vợ của Lý Nam chết không liên quan gì đến chúng ta!”
“Cạch!”
Điện thoại rơi xuống sàn.
Phía dưới tin nhắn có kèm theo một tấm hình.
Trần Dung đứng bật dậy, ánh mắt đờ đẫn, cùng kinh ngạc.
“Cậu Trần, cậu… cậu sao vậy…”
Cô gái kia hoảng hốt, vội hỏi.
Trần Dung: “Vu… Vu… Vu Kiệt?”
“Vu Kiệt?”
Cô gái ngẩn ra: “Cậu Trần, Vu Kiệt nào, không phải cậu đã cho người đi giết chết tên Vu Kiệt kia rồi sao?”
“Cái gì?”
Ánh mắt Trần Dung tối sầm: “Tôi cho người đi giết hắn?”
“Đúng… đúng vậy!”
Cô gái: “Cậu quên rồi sao? Là do cậu đích thân ra lệnh!”
“…”, Trần Dung thoáng cái mất hết sức lực, ngã ngồi xuống ghế sofa: “Tiêu… tiêu rồi…”
“Sao… sao có thể như vậy?”
“Sao lại là hắn? Sao hắn lại là Vu Kiệt? Sao lại là Vu Kiệt? Hắn… hắn sao có thể là Vu Kiệt? Tại sao lại là hắn… hắn… hắn…”
Trần Dung lẩm bẩm hệt như một tên điên.
Nhà họ Lý…
Là gia tộc bậc nhất ở thủ đô, không, phải nói bọn họ là con quái vật khổng lồ trong giới thượng lưu khắp cả nước.
Tôn thái tử duy nhất của nhà họ Lý.
Vu Kiệt?
Hắn ta…
Một tiếng trước, hắn ta vậy mà lại phái người đi giết tôn thái tử nhà họ Lý?
Vậy có khác nào đâm đầu vào chỗ chết?
“Tiêu rồi!”
Ngay khi Trần Dung còn đang hoảng loạn vì tin nhắn vừa nhận được thì…
“Cộc cộc cộc!”
Ngoài cửa vang lên âm thanh sốt ruột của Lưu Thanh.
“Cậu Trần… không… không xong rồi…”
“Tên Vu Kiệt kia…”
“Hắn giết chết Chu Tam… còn giữ điện thoại của hắn ta, hiện tại, tất cả những chứng cứ gây bất lợi cho cậu đều nằm trong tay Vu Kiệt!”
“Cậu Trần…”
- ---------------------------