Ấn tượng về ông nội của Dương Kiếm đã dừng lại từ khi còn tấm bé.
Nghe bố nói nhà họ Dương nếu không có ông nội, thì chỉ sợ tốn mấy trăm năm cũng không thể đạt được đến trình độ như hiện tại.
Bên cạnh đó, cũng bởi vì có ông nội nên cho dù nhà họ Dương chỉ là gia tộc hạng hai, nhưng cũng được hưởng đãi ngộ như gia tộc hạng nhất, thậm chí mấy người đứng đầu những gia tộc hạng nhất kia cũng không dám nảy sinh xung đột trực tiếp với bố anh ta.
Mà tất cả chuyện này đều phải nhờ đến gia đình giàu có bậc nhất mà ông nội đã phục vụ ở thủ đô kia.
Khó mà tưởng tượng được rằng, chỉ một quản gia ở gia đình giàu có lại có đủ thực lực gây dựng được một gia tộc lớn mạnh ở thành phố hàng đầu thế này.
Vậy nên mỗi lần ông nội về nhà thì Dương Kiếm đều không nhịn được tò mò, hỏi thăm xem gia tộc kia là do ai lập nên, có tên là gì!
Nhưng đối với chuyện này ông nội đều im lặng không nói, trong mắt tràn ngập cảm giác vừa kính vừa sợ.
Màn đêm buông xuống, Dương Kiếm trôi qua một đêm trong sự suy đoán và bất an.
Sáng sớm hôm sau, anh ta rời giường, rửa mặt xong xuôi thì đi ăn sáng, sau đó thay một bộ quần áo sạch sẽ, đi theo Dương Sơn đến sân bay Ninh Thành.
Mười hai giờ trưa, một chiếc máy bay tư nhân chậm rãi đáp xuống. Nửa tiếng sau, một ông cụ tóc trắng xóa, cơ thể cứng rắn tràn ngập khí thế được mấy người thanh niên hộ tống đi ra ngoài từ cửa đặc biệt.
“Bố!”
“Ông nội!”
Vừa nhìn thấy ông cụ thì Dương Sơn và Dương Kiếm vội vàng dẫn người lên đón tiếp.
“Ừ“.
Dương Chấn Hoa đáp bằng lại một câu đơn giản, ông ta đứng yên tại chỗ, sau đó xoay người lại nhìn mấy người thanh niên kia, khom lưng nói cảm ơn: “Cảm ơn mọi người đã hộ tống, lúc về hưu có thể được mọi người chăm sóc, cả đời này Chấn Hoa khó có thể báo đáp được ân tình của ông chủ. Làm phiền mọi người chuyển lời đến anh Ưng, nói cho anh ấy biết, chuyện mà anh ấy và ông chủ đã giao thì Chấn Hoa nhất định sẽ dùng tính mạng nửa đời còn lại để hoàn thành!”
Tính mạng nửa đời còn lại!
Trong lòng Dương Kiếm dậy sóng.
Đây chính là chủ nhân chân chính của nhà họ Dương, Dương Chấn Hoa đó!
Mệnh lệnh như thế nào mà cần phải dùng cả quãng đời còn lại để hoàn thành.
Hơn nữa thân phận của mấy thanh niên này là gì, tư thái của ông nội khi đứng trước mặt họ không ngờ lại hèn mọn như vậy.
Một thanh niên trong nhóm người gật đầu: “Bác Dương, vậy chuyện này xin nhờ cả vào bác, cũng xin bác để tâm một chút. Một khi có tin tức thì hãy nói cho chúng tôi biết ngay lập tức“.
“Được, tôi đã hiểu, miễn là có tin tức thì già đây sẽ tận dụng hết sức lực truy tìm ngọn nguồn, quyết không từ bỏ!”
“Được, vậy là tốt rồi, chúng tôi đi trước, bác Dương, bác đã hứa rồi đấy“.
“Gặp lại sau!”
Chào từ biệt vài câu thì mấy thanh niên kia lại đi về bằng đường đặc biệt.
Dương Sơn bước lên phía trước, chủ động đỡ Dương Chấn Hoa: “Bố, lần trở về này cũng đã bảy tám năm liền không gặp rồi. Cơ thể của bố vẫn tốt chứ?”
Vẻ mặt Dương Chấn Hoa nghiêm túc: “Không cần nói mấy lời khách sáo, lần này về bố sẽ không đi nữa“.
“Thật sao?”
Dương Sơn hít sâu một hơi.
“Đúng vậy, ông chủ thấy bố tuổi tác đã cao, nên cho bố về nhà an dưỡng. Tiểu Sơn, con nhớ kỹ cho bố, sau này nếu gia tộc ở thủ đô kia xảy ra chuyện gì, mặc kệ người khác có thấy chết không cứu thì nhà họ Dương chúng ta cũng không thể khoanh tay đứng nhìn. Kể cả phải bỏ tính mạng toàn gia tộc cũng không tiếc. Bố muốn con hiểu rõ, nhà họ Dương có được như ngày hôm nay là ai cho, Dương Sơn con có thể hưởng vinh hoa phú quý này là ai cho, hiểu chưa?”
Dương Chấn Hoa dùng sức đập cây ba-toong xuống đất mấy lần, giọng nói vô cùng nghiêm túc.
“Hiểu rõ, hiểu rõ ạ!”, Dương Sơn liên tục gật đầu, thân là người đứng đầu trong nhà, nhưng khi đứng trước mặt Dương Chấn Hoa thì ông ta cũng chỉ là con cháu mà thôi. Núi cao còn có núi khác cao hơn, ở Ninh Thành này ông ta có thể làm việc không trở ngại, thì ông ta cũng tự hiểu rõ là nhờ gia tộc ở thủ đô kia.
Nói xong thì Dương Chấn Hoa nhìn về phía Dương Kiếm, ánh mắt nghiêm túc cuối cùng cũng toát nên vẻ hiền từ.
“Nhiều năm rồi không gặp Tiểu Kiếm, đã lớn thế này rồi à!”
Dương Sơn trừng mắt nhìn con trai: “Thất thần cái gì đó?”
“A à!”
Dương Kiếm hơi bất ngờ, lập tức hỏi thăm: “Chào ông nội ạ“.
“Con...bố, tên nhóc này con không dạy bảo tốt, khiến bố chê cười rồi”, Dương Sơn lúng túng nói.
“Ài, tên nhóc con lúc bằng tuổi Tiểu Kiểm còn không hiểu chuyện bằng một nửa nó đâu! À còn Cẩm Tú, đứa cháu gái bảo bối đáng yêu của bố đâu? Mấy năm trước bố sắp xếp một cuộc hôn nhân cho nó, tính toán thời gian một chút, là nên kết hôn rồi đấy!”
Dương Chấn Hoa hỏi.
Chuyện thông gia với nhà họ Hàn là do ông ta chủ động mở miệng quyết định. Lúc ở nhà họ Lý, khi còn là quản lý công ty mật thám của nhà họ Lý, ông ta có thể biết trước rất nhiều chuyện lớn ở mọi nơi. Có một lần ông ta ngẫu nhiên nghe được người trong công ty mật thám khen ngợi nhà họ Hàn ở Ninh Thành, vậy nên đã tranh thủ thời gian gọi điện thoại cho Dương Sơn, sắp xếp cháu gái Dương Cẩm Tú liên hôn với nhà họ Hàn.
Nghe xong mấy lời này thì khuôn mặt Dương Sơn dài ra: “Bố, mấy năm trước lúc tuyên bố kết làm thông gia thì Cẩm Tú đã chạy trốn, mấy năm nay sống ở Giang Thành, tối hôm trước mới bị con bắt về!”
Giang Thành!
Trong nháy mắt, đôi mắt Dương Chấn Hoa hơi co rút.
Cháu trai duy nhất của nhà họ Lý đang ở Giang Thành!
Thời gian!
Có vẻ như vừa khéo.
Ngày Dương Cẩm Tú bị bắt về.
Cũng là ngày cậu chủ mất tung tích.
Chẳng lẽ...ông cụ khẽ lẩm bẩm trong miệng, người cậu chủ muốn tìm chính là…
“Bốp!”
Dương Chấn Hoa đưa tay đập vào gáy mình.
Dám cả gan nghĩ vớ vẩn, đây chính là không tôn trọng cấp trên!
Sao có thể như vậy chứ?
Thực chất Dương Chấn Hoa cho rằng, ông ta chỉ là người làm của nhà họ Lý. Nhà họ Dương cũng chỉ là gia tộc tôi tớ mà nhà họ Lý chẳng thèm để ý tới mà thôi, còn thân phận của cậu chủ là gì chứ, cậu chủ chính là người dưới một người trên vạn người, là thái tử cao quý trong thế hệ trẻ!
Sao cậu chủ có thể vì một người con gái trong gia tộc tôi tớ không đáng chú ý mà mạo hiểm tính mạng được.
Duyên phận chắc chắn sẽ không tình cờ như vậy!
“Bố... sao vậy ạ?”
Dương Sơn hốt hoảng hỏi lại, ông ta nghĩ rằng Dương Chấn Hoa vì chuyện này mà tức giận.
“Không có gì, bố đã trở về, vậy thì tiếp tục chuẩn bị cho chuyện liên hôn kia đi! Trong những người trẻ tuổi thì cậu hai nhà họ Hàn, Hàn Lưu cũng là một người không tệ, bố thấy cậu ta rất thích hợp với Cẩm Tú“.
“Đúng vậy, con đã sắp xếp xong xuôi rồi, không lâu nữa sẽ quyết định thời gian gặp mặt”, Dương Sơn cười đáp lại.
“Được rồi! Về nhà ăn cơm thôi!”
Nói xong thì Dương Chấn Hoa bước nhanh ra ngoài.
Về đến nhà họ Dương, sau khi ăn cơm trưa xong thì Dương Chấn Hoa trở về phòng mình, sau đó bí mật tìm những người vệ sĩ do chính ông ta bồi dưỡng, chính là Lý Vân và mười vệ sĩ có năng lực nhất trong nhà họ Dương!
“Ông chủ!”
Cả người Lý Vân mặc bộ quần áo đen sì, hắn ta lạnh lùng quỳ gối trước mặt Dương Chấn Hoa.
Ngay lúc đó Dương Kiếm cũng đi đến cửa, muốn tìm ông nội hỏi chút chuyện.
Sau khi nhìn thấy cảnh tượng trong phòng thì anh ta vội vàng trốn đi, đứng bên ngoài nghe lén.
Dương Chấn Hoa lấy một tấm ảnh từ trong ngực ra: “Không nói nhiều với cậu nữa, đây là nhiệm vụ tuyệt mật, việc này có quan hệ mật thiết với lợi ích của nhà họ Dương. Tìm người trên tấm ảnh này, có tin tức thì lập tức quay về báo cáo, không cho phép tự ý hành động, cũng không cho phép nói với bất cứ ai, tuyệt đối không thể đánh rắn động cỏ!”
“Vậy thưa ông chủ!”
“Đi đi!”
Ông nói xong thì một đoàn người đứng dậy đi về phía cửa.
Dương Kiếm nhìn thấy lập tức chạy đi, giả vờ như người đi ngang qua, anh ta lặng lẽ đi theo một tên vệ sĩ đến một vườn hoa không người. Sau đó nhanh chân đuổi theo đến trước mắt hắn ta.
“Cậu chủ!”, tên vệ sĩ kia sững sờ.
“Ông nội muốn mấy người đi tìm ai?”, Dương Kiếm thấp giọng hỏi.
“Chuyện này...cậu chủ, cậu đừng làm khó chúng tôi, ông chủ đã hạ lệnh không thể nói!”, vẻ mặt vệ sĩ vô cùng đau khổ.
Dương Kiếm cười ha ha: “Được thôi, cậu không nói cũng được. Lát nữa tôi sẽ đi nói cho vợ cậu nghe chuyện giữa cậu và cô bé bán đậu phụ ở nhà bên!”
“Ối ối, đừng đừng, cậu chủ, đừng, cậu tuyệt đối đừng nói ra!”, vệ sĩ không suy nghĩ nữa, không hề do dự mà rút tấm ảnh chụp kia ra.
Dương Kiếm tò mò nhận lấy. Việc này có quan hệ mật thiết đến lợi ích của nhà họ Dương, anh ta muốn xem thử là ai có địa vị lớn như thế?
Lúc anh ta nhìn thấy người trên tấm ảnh chụp thì con ngươi đột nhiên co rụt lại!
Kinh ngạc đứng nguyên tại chỗ!
Trong lòng anh ta dậy sóng, tự nói thầm: Vậy mà là...Vu Kiệt!
Sao lại là Vu Kiệt chứ?
Người mà ông nội bí mật điều tra lại là cậu ta?
Chẳng lẽ..
Ông nội...đã biết chuyện giữa em gái và Vu Kiệt rồi?
Việc có quan hệ mật thiết với lợi ích của nhà họ Dương, chính là chuyện thông gia giữa nhà họ Dương và nhà họ Hàn!
Ông nội muốn...
Trừ khử Vu Kiệt!
Không được rồi!
- ---------------------------