Sau khi nan đề hợp tác cuối cùng trong dự án Con đường tơ lụa chính thức hoàn thành, rốt cuộc Lý Châu cũng buông xuống được khối đá đè nặng trong tim, không bao lâu sau, tin tức tốt này sẽ được báo cáo lên cấp trên, đến lúc đó, hẳn là bà ta sẽ có được một tuần lễ để nghỉ ngơi.
Nghĩ đến đây, trong lòng Lý Châu càng thêm âu sầu.
Đi công tác suốt một thời gian dài, vì dự án này mà Lý Châu đã bận rộn hơn mười năm, ngoại trừ ngày Tết có thể về nhà một lần thì gần như bà ta không hề có thời gian dành cho con gái Mục Tiểu Vũ của mình, và cả Mục Vực – chồng bà ta, những gì đã nợ người thân khiến Lý Châu luôn cảm thấy áy náy trong lòng.
Trên xe trở về Tứ hợp viện, Lý Châu thẩn thờ ngắm nhìn cảnh sắc bên ngoài khung cửa sổ, chợt, nghĩ đến chuyện nhân chứng Lưu Hải thay đổi khẩu cung trong buổi thẩm tra vừa rồi, bà ta liền quay sang hỏi Vu Kiệt: “Tiểu Kiệt!”
“Dạ!”, Vu Kiệt ngồi ở vị trí phó lái quay đầu lại.
“Cô út!”
“Nói với cô xem nào! Lần này cháu đã giải quyết như thế nào? Nói thật, theo như suy đoán của cô, nhân chứng mà Hiên Viên Thâm đưa đến buổi thẩm tra chắc chắn sẽ đứng về phía ông ta, nhưng không ngờ là tên nhóc đó lại nói ra chân tướng vụ việc, lựa chọn phản bội Hiên Viên Thâm, nghĩ tới nghĩ lui, trừ cháu ra, cô không nghĩ ra được còn có ai có thể giải đáp được chuyện này cho cô!”
“Dù sao, trong camera giám sát, cháu đã từng nói với cô bốn chữ, chẳng lẽ cháu đã đoán được kế hoạch của bọn họ?”
Lý Châu nhíu mày, nói ra nghi hoặc trong lòng.
Vu Kiệt đáp: “Cũng không hẳn là đoán được, đại khái dựa vào chuyện đã xảy ra để suy tính tình huống bất ngờ!”
“Tình huống bất ngờ?”, Lý Châu ngẩn ra, ngay sau đó, không hiểu sao bà ta đột nhiên có cảm giác rất quen thuộc.
“Nói cho dễ hiểu là vầy, ngay khi cô út bị người ta tố cáo, cháu đã cho người của Mật Điệp Tư điều tra tất cả những động thái của Lưu Hải trong khoảng thời gian gần đây, hắn đã từng đi những đâu, tiếp xúc với những ai, cùng với tất cả các cá nhân, hoặc tổ chức có quan hệ lợi ích trong lĩnh vực của cô!”
“Cuối cùng, tuy rằng hành tung của tên Lưu Hải kia vô cùng bí mật, nhưng vẫn tra ra được đầu mối có liên quan đến những người trong ngành của cô, vài ngày trước khi Lưu Hải tố cáo, hắn cùng một người lạ đã biến mất ở vùng ngoại ô, sau khi điều tra, cháu biết được người kia chính là một quản lý đã từng tham gia vào dự án do cô phụ trách!”
“Người của chúng ta tiếp tục đi thăm dò, thì tra ra được sở dĩ người quản lý này có thể tham dự vào một phần công trình trong dự án của cô là vì được sự giới thiệu của Tập đoàn bất động sản nhà Hiên Viên. Từ manh mối này, cháu đã có thể xác định đại khái kẻ địch muốn đánh đổ cô là ai, vì vậy, trong tình huống biết rõ kẻ địch, cháu đã dựa theo những suy tính của bọn họ mà đặt một cái bẫy, dẫn dụ bọn họ nhảy xuống. Cũng may là một tháng trước, vừa khéo, cháu quen được một người đã từng làm cho Tập đoàn bất động sản nhà Hiên Viên, kế đó, cháu lợi dụng những tư liệu do người đó nắm giữ để lập ra một kế hoạch, khiến nhân chứng Lưu Hải không thể không nghe theo cháu!”
Chỉ với mấy câu ngắn gọn, Vu Kiệt đã thuật lại toàn bộ những gì mà anh sắp xếp.
Tuy nói đó là “suy tính tình huống bất ngờ”, nhưng thật ra, cần phải có khả năng tư duy logic của Vu Kiệt cùng với năng lực tình báo mạnh mẽ của Mật Điệp Tư, tập trung điều tra, cuối cùng, mới tìm ra được đầu mối.
Biết người biết ta, trăm trận trăm thắng!
Đây là kế sách!
Cũng là dương mưu… không chê vào đâu được từ xưa đến nay.
Nghe anh nói xong, Lý Châu mỉm cười: “Xem ra, ông nội giao quyền quản lý Mật Điệp Tư cho cháu là một lựa chọn chính xác!”
“Cô út…”
“Hửm?”, Lý Châu nhíu mày: “Sao vậy?”
“Cô có trách em họ không?”
Vu Kiệt lo lắng hỏi.
Khi anh nói đến vấn đề này, bầu không khí thoáng chốc trở nên nặng nề.
Khi ở Giang Thành, vừa biết chuyện cô út gặp chuyện không may, Vu Kiệt đã lập tức quay về thủ đô, khi đến nhà cô, nhìn thấy em họ Mục Tiểu Vũ bị dượng dạy dỗ cho một trận, phản ứng đầu tiên của anh không phải trách cô bé không hiểu chuyện, mà là thấu hiểu.
Anh không trách Mục Tiểu Vũ, chỉ tự trách mình quá vô tâm.
Đứng ở góc độ của Mục Tiểu Vũ, thật ra, cô bé không có gì đáng trách cả, một cô nhóc thuộc thế hệ thứ ba của một gia tộc giàu có, sinh ra trong một gia đình có truyền thống cách mạng, vậy mà từ nhỏ lại phải trải qua cuộc sống bình thường như bao cô bé khác.
Tuy rằng, gia tộc bên ngoại có thể xem là giàu có nhất thủ đô, có được tài sản trị giá ngàn tỷ, nhưng lại vì sự trong sạch của mẹ mà không thể nhận bất cứ nguồn tài chính nào từ bên ngoại, chỉ có thời điểm năm mới, đến nhà ông ngoại chúc tết mới có thể thể nghiệm được sự giàu có, xa hoa.
Tuy rằng mẹ ngày càng nổi danh trong giới kinh tế, có thể xem như là thiên tài chạm đến bỏng tay, thậm chí, tương lai có khả năng tiến vào tầng lớp chủ chốt, nhưng với tư cách là con của Lý Châu, Mục Tiểu Vũ lại không thể nói với người ngoài rằng mình là con gái của bà ta, mà còn phải luôn luôn lánh mặt, ít xuất hiện trước công chúng, tránh làm ảnh hưởng đến danh tiếng của mẹ mình.
Vừa có được thân phận khiến biết bao người hằng mơ ước, lại vừa phải nhẫn nhịn, chịu đựng nghèo khó, cực khổ, trải qua cuộc sống của người bình thường, nếu như cô bé không có khúc mắc trong lòng… thì có lẽ đó là Thánh Nhân.
Đáng tiếc…
Mục Tiểu Vũ không phải Thánh Nhân, cô bé chỉ là một sinh viên vừa đậu vào Đại học Bắc Kinh, dù là tâm trí hay trải nghiệm cũng đều còn ở mức độ không mấy thành thục.
Cô bé không thể nào giống như người trưởng thành đã trải qua mưa gió, có thể suy xét được nhiều khía cạnh của vấn đề, càng không thể đoán được việc mình lén giấu một chiếc xe sang trọng lại gây ra tai họa lớn như vậy.
Vu Kiệt có thể hiểu được.
Nhưng anh sợ cô út Lý Châu không hiểu.
Phút chốc, trong xe trở nên yên tĩnh. Dường như tài xế cũng cảm giác được bầu không khí nặng nề, anh ta bèn mở radio lên.
Chẳng mấy chốc, độ khoảng 20 phút, chiếc Rolls-Royce đã nhanh chóng tiến vào khu Tứ hợp viện của nhà họ Lý, Trịnh Long bước xuống xe trước, vòng sang bên cạnh mở cửa cho Lý Châu.
Đồng thời, Vu Kiệt cũng bước xuống xe.
Ngay khi bọn họ vừa mở cửa, mọi người đã sớm đứng chờ trước cổng Tứ hợp viện nhà họ Lý đều không khỏi rung động, cùng thở phào nhẹ nhõm.
“Em gái!”
Lý Mãnh lớn tiếng chào hỏi.
“Về rồi, thật sự đã về rồi!”
“Đúng đó!”
Lý Nam cùng Lý Hòa lên tiếng.
“Anh cả, anh hai, anh ba, chị hai”.
Nhìn thấy anh chị của mình đều đứng chờ trước cổng, Lý Châu vô cùng cảm động, không nói nên lời, có cảm giác dường như có một dòng nước ấm đang chảy qua tim, tràn vào mọi ngóc ngách trong cơ thể.
“Tiểu Châu!”
Ngay sau đó, Mục Vực vội bước đến, vẻ mặt ông ta trông rất tiều tụy, cẩn thận quan sát cả người Lý Châu.
Nhìn dáng vẻ mệt mỏi của chồng mình, Lý Châu cảm thấy rất áy náy: “Xin lỗi, đã khiến anh lo lắng!”
“Không có gì phải xin lỗi cả, trở về là tốt rồi, em không sao, mọi chuyện đều tốt!”
Nói xong, rốt cuộc, Mục Vực cũng không kiềm chế được những nhớ nhung trong lòng, ông ta bước lên, ôm Lý Châu vào ngực.
Ôm một lúc lâu, sau đó, hai người mới từ từ tách ra, cuối cùng, ánh mắt Lý Châu rơi trên người Mục Tiểu Vũ.
Dương Cẩm Tú đang đứng cạnh cô bé, hai mắt Mục Tiểu Vũ đỏ hoe.
Cô bé nắm chặt góc áo, không dám ngẩng đầu nhìn tất cả mọi người, chỉ biết cúi đầu nhìn dưới chân, vẻ mặt lộ rõ sự bất an.
Vu Kiệt thúc giục: “Tiểu Vũ, mẹ của em đã về rồi, em không có điều gì muốn nói sao?”
“Em…”
Mục Tiểu Vũ càng cúi đầu thấp hơn.
Cô bé cảm thấy áy náy.
Vô cùng áy náy.
Cô bé đang đấu tranh nội tâm, không dám đối mặt với Lý Châu.
Những đứa trẻ phạm phải sai lầm đều có biểu hiện như vậy.
Nhưng ngay khi Mục Tiểu Vũ cảm thấy vô cùng lo lắng, không biết từ lúc nào, Lý Châu đã bước đến trước mặt cô bé.
Bóng của bà ta lồng vào chân Mục Tiểu Vũ, cô bé bất giác run lên, vội ngẩng đầu, khi nhìn thấy rõ những nếp nhăn nơi khóe mắt Lý Châu, rốt cuộc, nước mắt cũng không kìm chế được, trào ra khỏi hốc mắt, chảy xuống.
“Mẹ… mẹ… con…”
“Đứa bé ngốc!”, nhưng không đợi Mục Tiểu Vũ nói xong, Lý Châu đột nhiên kề sát vào mặt cô bé, khẽ cụng đầu một cái, ngắt lời.
“Mẹ không trách con, nếu phải xin lỗi, thì mẹ mới là người nói tiếng xin lỗi, là mẹ không cho con được một cuộc sống tốt, bởi vì mẹ mà con phải chịu khổ!”
“Được rồi, chúng ta ăn cơm trước đi đã, cơm nước xong xuôi, bảo cậu của con đi mua cho con mấy chiếc xe sang trọng, từ hôm nay, con không cần phải bận tâm đến thân phận của mẹ nữa, con là con của mẹ, là tiểu công chúa nhà họ Mục, cũng là cô chủ… của nhà họ Lý!”
“Con có quyền được hưởng… sự giàu có mà con xứng đáng được hưởng!”
“Đây