Đệ Nhất Lang Vương

Chương 164: Chương 164: Tự rước lấy tai họa




“Anh... anh ơi...”

Khi ánh sáng chiếu vào Vu Kiệt, Dương Cẩm Tú không thể tin rằng đây là sự thật, đối mặt với những ánh mắt gian ác như bầy sói kia, lông mày cô không khỏi nhíu chặt.

Cô hiểu rất rõ Vu Kiệt là người như thế nào, đừng nói đến việc trộm quà của Chu Mặc Hàm tặng cho bệnh nhân máu trắng, cho dù bắt anh nhặt ví tiền rơi trên đất nhét vào túi mình cũng không thể nào.

Đây chắc chắn là một sự hiểu lầm.

Nhưng mà...

Tại sao anh lại không hề động đậy, thậm chí còn không thèm giải thích, cứ im lặng không nói một lời

Anh đang nghĩ gì...

“Anh... anh à!”

“Giải thích, anh mau giải thích đi chứ, đây không phải do anh làm, em biết mà, Vu Kiệt, anh nói gì đó đi!”

Bị ánh mắt của mọi người vây quanh, Dương Cẩm Tú lo lắng hét lên.

Nhưng Vu Kiệt không hề nghe thấy tiếng của cô, anh đang chìm đắm trong tin tức mười đồng đội của mình bị người ta đóng đinh vào cột, không thể thoát thân.

Dường như là sự tình cờ của số phận, cứ để mọi thứ cùng xảy ra một lúc.

Thấy vậy, Dương Cẩm Tú lập tức đứng lên, bảo vệ trước mặt Vu Kiệt và phản bác lại Chu Mặc Hàm đang đứng trên sân khẩu: “Đây là một sự hiểu lầm, chắc chắn là hiểu lầm, bạn trai tôi không phải là người như vậy, các người nhầm rồi!”

“Hiểu lầm?”

Vẻ mặt của Vu Kiệt vậy mà vẫn gọi là hiểu lầm sao?

Chu Mặc Hàm giả vờ bày ra vẻ mặt buồn bã mà nói: “Thực xin lỗi cô gái này, hậu trường chúng tôi có camera giám sát, lập tức sẽ có nhân viên đến dẫn hai người đi điều tra, còn về việc giải thích, miễn đi!”

Vừa nói, cánh cửa lớn đang đóng chặt của nhà hát đột nhiên mở ra, theo đó là ánh sáng chói lòa, Hoa Nhiên cầm đầu một đám bảo vệ của buổi biễu diễn sải bước về phía khu vực VIP.

Lúc này, những người từ các khu vực khác cũng nhao nhao hướng mắt về phía này.

“Haiz, đây không phải là mỹ nữ chúng ta vừa nhìn thấy ở cửa sao? Không ngờ bạn trai cô ấy lại có vấn đề về nhân phẩm như vậy!”

“Ai nói trước được chứ, theo tôi thấy á, đây là một đôi cấu kết với nhau làm việc xấu, người phụ nữ này cũng chả phải loại tốt đẹp gì, vừa rồi anh nhìn chằm chằm vào cô ta như vậy, e rằng mắt anh cũng sắp mù đến nơi rồi!”

Đồng thời, những khán giả bỏ ra hàng chục ngàn tệ mua vé vào xem cũng bắt đầu chỉ trỏ bàn tán.

“Bề ngoài thì hào hoa đẹp đẽ, nhưng thực tế lại thối rữa mục nát, thật không hiểu tại sao loại người này lại có thể mua được vé vào, còn ngồi ở vị trí VIP và có người bạn gái xinh đẹp như vậy nữa!”

“Ầy!”

“Đến quà tặng của bệnh nhân ung thư máu cũng cướp, thật đúng là loài cầm thú không phải con người!”

“...”

Tiếng bàn luận xôn xao vang lên, cả hội trường bỗng trở nên hỗn loạn, hết đám này đến đám khác, những lời lăng mạ như thiên binh vạn mã, vây chặt lấy Vu Kiệt và Dương Cẩm Tú.

Đối mặt với tất cả những điều này, Dương Cẩm Tú cũng không hề lùi lại nửa bước, càng không nghĩ đến cách bảo toàn danh tiếng của mình mà gạt bỏ quan hệ với Vu Kiệt.

Từ lúc quyết định ở bên Vu Kiệt cả đời, cô đã xác định sẽ không vì một chút khó khăn mà lùi bước.

Đã cùng nhau vượt qua sinh tử, còn sợ những điều này sao?

Vài phút sau, Hoa Nhiên hung hãn bước đến với 20 nhân viên bảo vệ.

“Là anh!”, Dương Cẩm Tú vừa nhìn đã nhận ra người trước mặt.

Gã ta không phải là người đã giúp Mạnh Như bắt nạt cô trong bữa tiệc ở biệt thự Hải Cảnh do tập đoàn Hoa Mỹ tổ chức sao?

Vẻ mặt Hoa Nhiên dữ tợn nói: “Lại là 2 người các người, thật ngại quá, các người tự đi hay phải chờ tôi động thủ!”

Mỗi người bảo vệ đứng sau lưng gã ta không đơn giản chỉ là cầm một cây gậy sắt nữa mà là dùi cui điện.

Đây là muốn đẩy Vu Kiệt vào chỗ chết sao!

“Phí lời với hắn làm gì, đánh hắn ta tàn phế trước mặt chúng tôi luôn đi, loại cặn bã xã hội này, sống trên đời chỉ lãng phí tài nguyên mà thôi!”

“Đúng vậy, dám vào hậu trường ăn trộm quà Chu Mặc Hàm đáng yêu của chúng tôi tặng fans bị bệnh, loại người này nên dạy cho hắn một bài học, chúng tôi làm chứng cho các người!”

“Đúng đó, chị Chu Mặc Hàm của chúng ta hiền lành lương thiện, còn hắn ta không có lương tâm, đánh chết đi, đánh chết hắn!”

“...”

Trong một lúc, cả khán phòng la hét yêu cầu nhân viên bảo vệ phải xử lý Vu Kiệt, cho anh một bài học nhớ đời.

Đặc biệt là với sự đồng tình của hàng ngàn người, loại người luôn đứng trên đỉnh cao đạo đức để thảo mãn sự chính nghĩa trong lòng, dễ dàng giành được sự tán dương của hầu hết mọi người.

Toàn bộ người ở trong hội trường đều chỉ trích Vu Kiệt.

Nếu đổi thành người thường, loại áp lực quá lớn này e rằng đã làm người đó sợ hãi bỏ chạy, nhưng Dương Cẩm Tú lại không hề có ý định rút lui.

Cô tin tưởng Vu Kiệt.

Đúng như cô tin tưởng, Vu Kiệt sẽ tìm lại chính mình.

“Không được, các người không thể dùng vũ lực để đưa chúng tôi đi, trong chuyện này nhất định có hiểu lầm, tôi muốn báo cảnh sát!”, Dương Cẩm Tú bình tĩnh nói.

“Ha ha!”

Hoa Nhiên cười chế giễu, chò trơi này do hắn ta bày ra, nếu báo cảnh sát, chẳng phải sẽ để con rùa trong hũ bò mất sao?

Nếu nhà họ Đổng biết được chuyện này, gã ta còn có thể dạy dỗ Vu Kiệt như mong muốn nữa không?

“Không đơn giản như vậy đâu! Cô tên là Dương Cẩm Tú đúng không? Tôi đã điều tra qua, cô là một người thất nghiệp mới nghỉ việc ở tập đoàn Cao Thị không bao lâu, này, tôi có chút tò mò, một người thất nghiệp như cô thì lấy đâu ra nhiều tiền mua vé vào cửa như vậy, không lẽ nào là...ăn cắp đấy chứ?”

“Anh!”

“Được rồi, đừng nhiều lời nữa, là các người ép tôi ra tay đấy!”

“Anh đừng có mơ, không được qua đây!”

“Vậy sao? Thế nên, các người là rượu mời không uống uống rượu phạt, đừng trách tôi không khách khí!”

Nói xong!

Hoa Nhiên đột nhiên rút dui cui điện ở eo ra, ấn nút công tắc đèn, những tiếng ‘xèo xèo’ như sấm vọng bên tai vang lên.

Dương Cẩm Tú mở to mắt.

“Anh... anh muốn làm gì?”

Hoa Nhiên đi về phía trước, từng bước từng bước đến bên cạnh Vu Kiệt: “Họ Vu kia, chẳng phải mày rất giỏi sao? Sao bây giờ lại chột dạ ngồi đó như con rùa rụt đầu vậy, còn trốn sau lưng một người phụ nữ? Mày còn là đàn ông không?”

Sắc mặt Dương Cẩm Tú căng thẳng, đứng chặn ở phía trước, nghĩ tới thân phận của Vu Kiệt, cô lập tức nói: “Tôi cảnh cáo anh, không được tiến lên nữa, cẩn thận tự chuốc lấy tai họa!”

“Gặp rắc rối, tai họa!”

Hoa Nhiên nhún vai: “Tai họa gì? Nhà họ Đổng sao? Dương Cẩm Tú, cô tưởng rằng nhà họ Đổng thiên hạ vô địch, quyền lực ngất trời à? Thôi đi! Đó chỉ là ở Giang Thành mà thôi, trên đời này có nhiều gia tộc lợi hại hơn nhà họ Đổng nhiều, tên Vu Kiệt này hôm nay phải nhận lấy một bài học đích đáng!”

“Tôi nể tình cô là phụ nữ, cút ra chỗ khác ngay, không thì tôi đánh luôn cả cô đấy!”

“Anh dám!”, Dương Cẩm Tú lớn tiếng nói.

“Cô xem tôi có dám hay không!”, lúc này, nghĩ đến cậu chủ Lâm Phong đứng phía sau, còn có Mạnh Long của khu Đông Lục, Mạnh Nhiên tự tin đến mức giơ chiếc dùi cui điện lên đưa về phía Dương Cẩm Tú.

Sắc mặt Dương Cẩm Tú đại biến, đối diện với chiếc dùi cui điện trước mặt, cô vô cùng tức giận, đây rõ ràng là một cái bẫy, ngay từ ánh mắt đầu tiên nhìn thấy Hoa Nhiên cô đã nhận ra có điều gì đó không ổn.

Chỉ là cô không ngờ rằng, thần tượng Chu Mặc Hàm của mình lại giúp một đám công tử ăn chơi đi hãm hại vu cáo người khác.

Nếu đã là cái bẫy thì cô càng không để những người này đạt được mục đích.

Cô xông lên phía trước, hai tay giơ ra đón, không ngờ rằng Hoa Nhiên giây tiếp theo lại giơ chân lên, dùng sức đạp mạnh vào bụng Dương Cẩm Tú.

“Bụp!”

Dương Cẩm Tú bị đạp ngã xuống đất, cô ôm bụng, vẻ mặt đau đớn.

Hoa Nhiên cười lạnh, không định dễ dàng bỏ qua cho Dương Cẩm Tú như vậy, nhưng sợ ảnh hưởng đến mạng người nên đành đắt điện của dùi cui đi, cầm cây gậy đập vào đầu Dương Cẩm Tú.

“Bịch!”

Một âm thanh trầm đục vang lên, cây dùi cui đập thẳng vào trán Dương Cẩm Tú.

Trên trán cô lập tức xuất hiện một vết thương.

Một dòng máu chảy dài trên trán cô, rơi xuống mặt đất.

Dưới sự kích thích của máu tươi, tất cả mọi người như được thỏa mãn cảm giác công lý chính nghĩa, bắt đầu trở nên điên cuồng.

“Tốt, tốt lắm, đá chết loại tiện nhân này đi, dám đi quyến rũ bạn trai tôi!”

“Xinh đẹp thì có ích gì? Vẫn không phải là một con tiện nhân sao, đánh tốt lắm!”

“Đánh tiếp, đánh tiếp nữa đi!”

Trong đám đông, tiếng la hét cay độc và hằn học liên tục vang lên.

Dường như, dù hai người có bị đánh chết thì bọn họ cũng không cảm thấy áy náy hay có lỗi gì.

Lúc này, đồng tử Vu Kiệt co rút lại, lập tức tỉnh lại.

- ---------------------------

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.