Đệ Nhất Lang Vương

Chương 196: Chương 196: Vật đính ước




Bốn giờ chiều, sắc trời đã tối mịt. Mỗi khi mùa hè tới, buổi tối Giang Thành cũng đến sớm hơn.

Còn trong hành lang bên ngoài phòng bệnh của bệnh viện cũng đã đứng chật người.

Lưu Mặc Sinh ngồi trước giường bệnh của Vu Kiệt, thần sắc lo lắng. Từ sáng ông ta đã đưa Vu Kiệt đến bệnh viện, đến hiện giờ vẫn chưa được nghỉ ngơi.

“Ông Lưu…”.

Viện trưởng đứng ở trong phòng bệnh liên tục mấy tiếng, đầu toát hết mồ hôi, kho han một tiếng, nói: “Ông Lưu! Hay tôi dọn dẹp phòng bệnh bên cạnh để ông đi nghỉ ngơi nha. Nghe thư ký Vương nói, ông có thói quen ngủ trưa. Ngồi trông lâu như vậy thì chắc ông mệt lắm”.

Đối mặt với ông lão nắm quyền lớn trong tay, viện trưởng không dám sơ suất.

Phải biết rằng, ông Lưu hiện giờ hơn chín mươi tuổi, chỉ cần chút sơ suất là có thể xảy ra bất trắc.

Một khi xảy ra chuyện bất trắc thì áp lực trên vai vô cùng nặng nề.

Lưu Mặc Sinh khoát tay, nói: “Tôi không mệt! Tôi muốn tận mắt nhìn thấy cậu ấy tỉnh lại”, trong lúc nói câu này thì mắt ông ta vẫn nhìn chăm chú vào Vu Kiệt đang hôn mê.

Phía sau, mười mấy binh sĩ đều đưa mắt nhìn nhau rồi hít một hơi thật sâu.

“Khụ khụ….”, đúng lúc này, trong phòng vang lên tiếng ho của Vu Kiệt.

Vu Kiệt mở hai mắt, một luồng ánh sáng nhức mắt lọt vào mắt anh.

“Tỉnh rồi, tỉnh rồi…”, tất cả mọi người đều vui mừng nhìn lại.

“Vu Kiệt!”, Lưu Mặc Sinh vội đứng dậy nhìn.

Vu Kiệt ngây người ra, sau đó anh phản ứng lại là mình đã quay về. Anh cảm thấy mình đã hồi phục lại bình thường, cũng đã giảm sốt, anh đã khỏe lại rồi!

“Ông Lưu… Tôi ngủ bao lâu rồi?”

“Mười tiếng rồi”.

“Lâu vậy rồi sao?”

“Không lâu đâu! Cậu ngủ bao lâu cũng không sao”, nhìn thấy Vu Kiệt bình an tỉnh lại, hòn đá nặng trong lòng Lưu Mặc Sinh như được đặt xuống.

“Đám Hầu Tử…”, Vu Kiệt hỏi về chuyện của các chiến hữu.

Lưu Mặc Sinh đáp: “Theo phong tục, sau khi họ trở về tôi đã sai người sửa sang lại cho họ rồi trữ trong phòng băng. Cậu không cần lo lắng, ba ngày nữa sẽ tròn bảy ngày, tôi sẽ sắp xếp cho họ vào nghĩa trang liệt sĩ ở Giang Thành. Đến lúc đó cậu cũng đến tiễn biệt họ đi”.

“Vâng…”, sau khi biết tin các chiến hữu được sắp xếp ổn thỏa, Vu Kiệt cũng yên tâm hơn. Sau đó anh lại cố vùng người dậy.

“Vu Kiệt! Cậu định…”.

“Ông Lưu! Làm phiền ông quá, nhưng giờ tôi có chút việc phải làm nên đi trước, ba ngày sau chúng ta gặp”.

“Được rồi, vậy ba ngày sau tôi sẽ cho người đến đón cậu”.



Trong một phòng bệnh khác ở bệnh viện số một Giang Thành, Dương Cẩm Tú đã thu dọn xong quần áo, ngồi bên cửa sổ chờ đợi.

Hôm nay nhận được thông báo của bệnh viện là cô có thể xuất viện rồi.

Hôm ở rạp chiếu phim cô bị thương nhưng không quá nặng!

“Cô Dương! Chúng ta có thể đi rồi”, Trịnh Long làm xong thủ tục xuất viện rồi đi vào cửa.

“Nhưng anh ấy vẫn chưa quay về…”, Dương Cẩm Tú chau mày nói.

“Cậu chủ…”, Trịnh Long ngây người, trong lúc anh ta chuẩn bị nói ra tin buổi sáng, bên ngoài cửa đột nhiên xuất hiện một bóng hình.

“Cẩm Tú…”.

Vu Kiệt đã quay về rồi!

“Vu Kiệt!”, nghe thấy giọng nói quen thuộc mà trầm bổng đó, sắc mặt u sầu của Dương Cẩm Tú lập tức tan biến, cô vui mừng khôn xiết, đứng dậy rồi chạy ra.

Như chú thỏ thoát khỏi lồng!

Như ánh trăng khó thấy!

Như hoa rơi gặp đất!

Hai người ôm chặt nhau, nước mắt vô hình rơi xuống từ khóe mắt Dương Cẩm Tú.

“Đừng khóc! Chẳng phải anh đã bình an quay về rồi sao?”, Vu Kiệt khẽ vỗ nhẹ lên lưng rồi an ủi cô.

Nhìn thấy cảnh này, trong lòng Trịnh Long lại bộn bề cảm xúc. Nhớ lại người bạn gái cũ và ngày giỗ sắp tới mà anh ta cúi đầu xuống, lén lau nước mắt rồi đi ra ngoài, còn tâm lý đóng cửa lại.

Trong phòng tràn đầy hương vị ngọt ngào của tình yêu. Hai người ôm chặt nhau, một hồi lâu mới buông ra.

“Xin lỗi em! Mấy ngày nay nhiều việc quá nên không quay về kịp”.

“Không sao đâu ạ! Anh về là tốt rồi. Trịnh Long nói anh đi làm một việc rất nguy hiểm, có đúng vậy không?”, hai mắt Dương Cẩm Tú lo lắng, hỏi.

“Ừm! Đúng là rất nguy hiểm nhưng đó là việc anh nhất định phải làm”, nói xong lời này, trong mắt Vu Kiệt lộ ra vẻ kiên quyết.

Nghe thấy vậy, Dương Cẩm Tú không trách cứ mà nói: “Sau này anh phải hứa với em là nhất định phải nghĩ đến an toàn của mình”.

“Được! Anh hứa”, Vu Kiệt nói.

Quay về bên Dương Cẩm Tú, anh không còn là Lang Vương nữa. Anh chỉ là một người đàn ông bình thường, một người bạn trai yêu thương bạn gái hết mực.

Tiếp đó, anh nắm chặt tay Dương Cẩm Tú rồi khẽ hôn lên môi cô, sau đó nói: “Có một số chuyện anh không tiện nói với em. Nhưng anh hứa, từ nay về sau sẽ luôn ở bên cạnh em”.

Sau đó, anh từ trong ngực lấy ra một dây chuyền vỏ sò nói: “Đây là quà anh tặng cho em”.

“Dây chuyền vỏ sò”, Dương Cẩm Tú ôm miệng, không dám tin, nói: “Anh Vu Kiệt, anh…”.

“Đây có được coi là vật đính ước không…?”

“Hả?”, Vu Kiệt có chút ngây ngô.

“Cái gì mà vật đính ước, đây là quà anh tặng em đó, là một…”, nói được một nửa, trong đầu Vu Kiệt lập tức nghĩ tới bóng dáng ông Hoàng. Anh cười nói: “Là vật kỷ niệm mà một ông lão tôn kính tặng anh, giờ anh tặng nó cho em”.

“Vậy ạ…”, không phải là vật đính ước nên trong lòng Dương Cẩm Tú có chút thất vọng.

Quả nhiên Vu Kiệt vẫn là ông chú trong lòng cô, đầu óc có chút ngây ngô không hiểu được tâm lý con gái. Thoáng chốc, trong niềm vui đó lại có chút cảm giác hụt hẫng đan xen.

Phải biết rằng, đối với con gái mà nói thì vật đính ước và quà là hai khái niệm có ý nghĩa khác nhau một trời một vực.

Thôi không sao! Anh ấy cũng về rồi, đây đã là món quà lớn nhất rồi!

Cô giơ tay nhận lấy, nói: “Được rồi, em nhận nhưng để trừng phạt anh mất tích mấy ngày nay nên tối nay chúng ta sẽ đi ăn BBQ nhé”.

“BBQ?”

“Chính là thịt nướng đó!”

“À, không vấn đề, hì hì”.



Vu Kiệt và Dương Cẩm Tú nói chuyện trong phòng một lúc rồi cùng nhau rời khỏi bệnh viện.

Sau khi quay về khách sạn, thu dọn đồ đạc xong nhân tiện anh đặt vé máy bay đi thủ đô ba ngày tới.

Đến giờ ăn cơm tối, Trịnh Long đến phòng của Vu Kiệt.

“Cốc, cốc, cốc…”, cùng với tiếng gõ cửa, giọng nói của Trịnh Long vang lên.

“Cậu chủ! Tôi muốn nói với cậu một chuyện!”

Không bao lâu, Vu Kiệt đi ra đóng cửa lại, để không làm phiền Dương Cẩm Tú ngủ nên anh đưa Trịnh Long đến một góc.

“Hôm đó từ Ninh Thành quay về bận quá nên không kịp nói gì với anh. Trịnh Long! Anh có giận tôi không?”

Trịnh Long vội lắc đầu nói: “Cậu chủ nói đùa rồi, thân phận cậu cao quý, tôi chỉ là thuộc hạ của cậu”.

“Không!”, Trịnh Long vẫn chưa nói dứt lời thì đã bị Vu Kiệt ngắt lời.

“Trịnh Long! Anh phải nhớ, trong thế giới của Vu Kiệt tôi chỉ có người thân, bạn bè và anh em chứ không có cách nói thuộc hạ. Cách phân tầng giai cấp tôi không tán thành đâu. Chỉ có những kẻ muốn thể hiện địa vị của mình để đàn áp những người bình thường mới thế thôi”.

“Mọi người trên thế giới đều bình đẳng, không có ai sinh ra đã phải quỵ lụy cả. Trịnh Long, anh hiểu không?”

“Cậu chủ…”, lúc đó trong lòng Trịnh Long như chịu đả kích lớn.

Trong lòng anh ta thấy xúc động. Thật không ngờ cậu chủ được nhà họ Lý tìm về lại khác hoàn toàn với các cậu chủ ở thủ đô.

Còn Vu Kiệt lại không coi Trịnh Long là thuộc hạ…

Tiếp đó, một giây sau Vu Kiệt khoác tay lên vai Trịnh Long, nói: “Nhìn xương cốt và vết chai trên ngón cái của anh, chắc từng nhập ngũ à?”

“Vâng!”

“Vậy thì tốt rồi! Sau này cứ gọi tôi là anh Kiệt! Cách gọi cậu chủ, tôi thấy khó nghe lắm”.

“Anh… Anh Kiệt….”.

“Ha…”, Vu Kiệt khẽ cười, tỏ vẻ đồng ý.

Một cảm giác quen thuộc dấy lên trong lòng.

Nhớ lại đám nhóc trong đội Lang Nha năm năm trước cũng gọi mình là anh Kiệt anh Kiệt, khi hoàng hôn xuống thì cùng nhau ăn cá nướng cùng ngắm gái đẹp, cùng nhau vác súng rồi lái xe tăng rồi ngồi máy bay trực thăng nhảy bungee.

Các anh em của tôi….

- ---------------------------

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.