Đệ Nhất Lang Vương

Chương 124: Chương 124: Về Giang Thành




Hiệp hội quyền anh được chào đón sự gột rửa lớn nhất trong lịch sử. Sau chuyện ngày hôm nay, tất cả những người đã đầu tư vào hiệp hội đều bị điều tra kỹ càng.

Lưu Khánh Phong và mười mấy thành viên chủ chốt trong hiệp hội bị cách chức điều tra.

Ngoài ra, vào tám giờ sáng, bệnh viện số một Ninh Thành cũng được tiếp đón không ít ông lão có thân phận cao quý. Bọn họ tới từ các gia tộc trong khu vực Đông Lục, đều là những nhân vật tai to mặt lớn có địa vị cao, nhưng khi biết chàng trai mà nhà họ Hàn định xử lý hôm qua tới từ thủ đô, ai nấy cũng đều sợ hãi.

Bọn họ tới đây chỉ vì một mục đích, đó là để xin lỗi.

Ngoài phòng bệnh, Mật Điệp Tư để lại ba mươi vệ sĩ canh gác hai bên hành lang. Bởi vì Vu Kiệt nằm viện ở tầng này, vậy nên những phòng bệnh khác cũng không có một bóng người. Mấy chục vị gia chủ của các gia tộc ở khu vực Đông Lục đang cúi đầu đứng ở cửa, vẻ mặt vô cùng nặng nề.

Sau lưng bọn họ là đám con cháu trẻ tuổi trong gia tộc.

“Bố, vì sao bọn con phải tới xin lỗi? Thằng nào dám hống hách trên địa bàn của chúng ta thì cứ làm thịt nó thôi!”, Mạnh Long, người thừa kế nhà họ Mạnh, từng là một trong bốn tài tử, đang hỏi bố mình mà không hề cố kỵ điều gì.

Theo hắn ta, trong cái thành phố bậc nhất của khu vực Đông Lục này, địa vị của nhà họ Mạnh chẳng khác nào đỉnh núi Thái Sơn, mà Thái Sơn thì không cần cúi đầu trước mặt người khác. Thân là người thừa kế của nhà họ Mạnh, hắn ta chưa bao giờ phải đứng ở cửa như một người hầu, chờ người ta gọi vào, chỉ vì xin lỗi một thằng nhóc con như thế.

Chuyện này khiến hắn ta cảm thấy vô cùng khó chịu.

“Mày câm miệng lại cho tao!”, Mạnh Nham nhỏ giọng cảnh cáo.

“Bố…”

“Đừng chuốc thêm rắc rối cho cả gia tộc nữa, chúng ta đã gây họa đủ lớn rồi!”

Nghe vậy, Mạnh Long biết bố mình không nói đùa, đây là lần thứ ba hắn ta thấy bố mình căng thẳng như vậy.

“Vâng…”, hắn ta vội vàng im lặng, không dám nói gì nữa.

Mà sau khi quay đầu lại, Mạnh Nham cũng lẳng lặng cảm thán trong lòng, đường đường là nhà họ Mạnh, bọn họ đã bao giờ phải cúi đầu trước mặt người khác?

Nhưng lần này, ông ta nhất định phải cúi đầu!

Bởi vì ông cụ ấy họ Lý!

Ba người con trai và hai cô con gái của ông cụ đều là những nhân vật có máu mặt mà ông ta không thể chọc vào được, chỉ cần một người đứng ra nói một câu là đủ để nhà họ Mạnh điêu đứng rồi, ông ta không dám đánh cược.

Lúc này, trong phòng bệnh, bác sĩ vừa kiểm tra sức khỏe tổng quát cho Vu Kiệt xong. Ông ấy tháo ống nghe xuống, nói với ông cụ Lý: “Sức khỏe của cậu chủ ổn rồi, dưỡng bệnh thêm một thời gian nữa là có thể xuất viện, xin ông cứ yên tâm!”

“Ừm”.

Ông cụ Lý vơi đi một nỗi lo, thở dài nhẹ nhõm một hơi. Sau khi bác sĩ ra ngoài, cụ nói với Vu Kiệt: “Bây giờ đám gia chủ trong khu vực Đông Lục đều đang chờ ở bên ngoài, cháu muốn xử lý bọn họ thế nào thì cứ việc nói ra”.

“Shhh!”

Đối với ông cụ này, vận mệnh của các gia tộc trong khu vực Đông Lục chẳng khác nào một món hàng, có thể tùy ý quyết định, Dương Cẩm Tú đang gọt táo cho Vu Kiệt ở bên cạnh chấn động không thôi.

Vẻ mặt của Vu Kiệt không có gì thay đổi, anh nói: “Cháu muốn trò chuyện với Cẩm Tú một lát, ông có thể quyết định giúp cháu được không?”

“Cháu không muốn đích thân xử lý à?”, ông cụ Lý nhíu mày lại.

Vu Kiệt nói: “Chẳng có ý nghĩa gì cả, xử lý bọn họ thì đã sao? Cháu chẳng vui và cũng chẳng buồn vì chuyện ấy đâu”.

“Ừ, vậy cháu nghỉ ngơi trước đi”.

Dứt lời, ông cụ Lý chống đùi đứng lên, thư ký bước tới dìu cụ. Đúng lúc này, Vu Kiệt bỗng hỏi: “Có thể… Giao quyền xử lý Triệu Lệ Lệ cho cháu được không?”

“Đứa con gái đã đâm cháu hả?”

Trên mặt ông cụ chỉ toàn sự nghi hoặc.

“Vâng”.

Cụ ngẫm nghĩ giây lát, cuối cùng không phản đối anh: “Ông sẽ để lại một người đi theo cháu, cháu muốn làm bất cứ chuyện gì, cậu ấy cũng sẽ giúp cháu”.

Dứt lời, ông cụ ra ngoài và đóng cửa lại. Ánh mắt sắc bén như chim ưng liếc nhìn gia chủ của các gia tộc trong khu vực Đông Lục, lạnh lùng nói: “Không đi à? Định ở lại chờ tôi mời các người ăn cơm sao?”

Ông cụ vừa dứt lời, tất cả mọi người run lên, đồng loạt cúi đầu rời khỏi đó.

Ông cụ Lý quay đầu nhìn cửa phòng, do dự một lát rồi quyết định không vào trong đó nữa. Bây giờ đã tìm được Vu Kiệt rồi, tâm nguyện của cụ đã đạt thành, cũng đã cử người đi theo anh, nên để cặp đôi ấy có không gian riêng với nhau.

“Ông chủ, tiếp theo sẽ làm gì đây?”, Ưng của Mật Điệp Tư rảo bước tới.

“Báo cho bên sân bay, chuẩn bị chuyến bay sớm nhất về thủ đô”.

“Về thủ đô?”

Trông Ưng khá ngạc nhiên: “Ông chủ, cứ về như thế sao? Vậy còn cậu chủ thì sao?”

“Thằng bé có chuyện riêng cần làm, nên cho nó thời gian để làm quen với thân phận mới. Phải rồi, trước khi Tiểu Kiệt về thủ đô, đừng tiết lộ thân phận của thằng bé ra ngoài, đừng để người khác biết nó là cậu chủ nhà họ Lý”.

“Chuyện này…”

“Cậu đang nghĩ vì sao tôi phải che giấu thân phận của Tiểu Kiệt, không công bố với mọi người đúng không?”, ông cụ Lý hỏi.

“Đúng thế, từ lúc biết tin cậu chủ còn sống, chẳng phải ông vẫn luôn muốn để các gia tộc trong thủ đô biết nhà họ Lý có người thừa kế sao?”

Ưng cảm thấy kỳ lạ, anh ta còn nhớ hôm đó ông cụ Lý sẵn sàng dốc hết thế lực của nhà họ Lý để tìm ra Vu Kiệt, dáng vẻ như muốn nói cho cả thế giới biết rằng nhà họ Lý có người kế thừa, vậy mà bây giờ lại muốn giấu diếm thân phận của Vu Kiệt, như thế chẳng phải mâu thuẫn lắm sao?

Ông cụ Lý mỉm cười nói: “Đúng thế, tôi muốn các gia tộc ở thủ đô biết nhà họ Lý có người kế thừa, vậy nên mới đích thân tới Ninh Thành, nhưng tôi không hi vọng cháu tôi bước vào tầm mắt của mọi người dựa vào quyền thế của gia tộc!”

“Nếu ngay từ đầu tôi đã công bố thân phận của thằng bé, người khác sẽ đánh giá nó thế nào?”

“Sau này khi tôi về cõi tiên, Tiểu Nam, thằng hai và thằng ba cũng già đi, thằng bé phải làm sao đây?”

Điều mà cụ suy xét không phải là thứ trước mắt, là chủ của một hào môn, góc độ mà cụ cân nhắc cực kỳ sâu xa, đồng thời cũng rất chu đáo.

Việc giấu diếm của hiện tại là đòn bẩy cho sự thừa kế trong tương lai.

“Ý ông là…”

“Tiểu Kiệt không phải người bình thường, thằng bé là một con rồng trong vực sâu, nếu bứt phá ra được thì sẽ làm chấn động đất trời. Tôi mong rằng nhà họ Lý chỉ là sự điểm xuyết thêm cho nó, chứ không phải là điểm sáng trên người nó, tương lai của thằng bé phải là một biển trời thênh thang mới phải!”

“Tôi hiểu rồi”.

“Ừm, đi thôi!”

Nói xong, ông cụ Lý lập tức rời khỏi đó. Cụ không chào từ biệt, bởi vì bọn họ vẫn sẽ gặp lại.

Cụ tin rằng Vu Kiệt sẽ tới thủ đô.

Ngày đó không hề xa xôi.





Trong phòng bệnh, Vu Kiệt ngồi dậy, nhìn Dương Cẩm Tú đang gọt táo cho mình. Cô mặc chiếc váy liền thân, khiến anh sinh ra cảm xúc khó tả.

“Trong mấy ngày ở Giang Thành, tôi… quên đọc tin nhắc, xin lỗi…”

Dương Cẩm Tú mỉm cười: “Tôi biết, chú…”

“Chú…”

“Vậy chú muốn tôi gọi chú là gì?”, Dương Cẩm Tú cười hề hề, lộ ra hàm răng trắng sáng.

“Hơ…”, Vu Kiệt thực sự không biết phải trò chuyện thế nào, anh gãi đầu: “Cô vui là được rồi!”

“Hừ!”, gọt táo xong, Dương Cẩm Tú đang định đưa tới thì nụ cười trên mặt cô bỗng cứng đờ lại, bởi vì cô bất chợt nhớ tới một chuyện: “Không… không hay rồi, tôi quên mất một chuyện…”

“Chuyện gì?”, sắc mặt của Vu Kiệt trở nên căng thẳng.

Dương Cẩm Tú lấy chiếc điện thoại bị lấy trộm ở bến xe của Vu Kiệt: “Hôm qua tôi đã nghe điện thoại từ chị dâu của chú, cô ấy nói… Anh trai chú… sắp không ổn rồi!”

“Cái gì?”

Ngay sau đó, Vu Kiệt rút kim truyền dịch ra, thay quần áo rồi ra khỏi phòng bệnh.

Ở cửa, một chàng trai mặc vest đeo kính đen đứng trực ở đó từ nãy tới giờ: “Cậu Kiệt, tôi là người mà ông chủ dặn ở lại chăm sóc cậu, cậu cứ gọi tôi là Trịnh Long đi”.

“Có xe không?”

“Có, cậu cứ việc sai bảo”.

“Giúp tôi gửi một lời nhắn cho người phụ trách nhà tù giam giữ Triệu Lệ Lệ, ngoài ra, lập tức đưa tôi về Giang Thành!”

- ---------------------------

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.