Đến rồi!
Trận chiến càn quét chùa Hàn Sơn này chỉ mới bắt đầu mà thôi.
Chấn động do một quyền dưới chân núi tạo ra, cùng với áp lực từ Kim Cương đại đạo khiến cho tất cả những hòa thượng của La Hán đường, vốn đang ngồi xếp bằng trong Phật đường ngay lập tức cầm vũ khí lao xuống núi.
Bọn họ đến là vì muốn ngăn cản Diệp Lâm.
Thế gian này không có thiện và ác tuyệt đối, cũng không có đúng sai tuyệt đối, mỗi một môn phái, mỗi một nghi lễ, mỗi một chấp niệm… chung quy, mọi người cũng vì tín ngưỡng của mình mà kiên trì đến cùng.
Mong muốn của những hòa thượng La Hán đường rất đơn giản, đó là trừ yêu, bảo vệ chùa, ngăn cản Diệp Lâm.
Trong tầm mắt, ba mươi tăng nhân khoác trên người tăng bào màu vàng hùng hổ ngăn tại chân núi.
Trong số đó, có lão tăng quét rác của La Hán đường đã có hơn tám mươi tuổi, có vị hòa thượng trung niên đã hơn năm mươi, chỉ vừa mới xuất gia, mới bước vào võ giới không lâu, cũng có tiểu tăng còn rất trẻ, mới hơn hai mươi mà thôi, càng không thể thiếu những tiểu hòa thượng chỉ vừa bước vào tuổi mười tám.
Bọn họ đều tập trung lại đây.
Khi nhìn thấy đầu Bát Môn đầy máu tươi, bị Diệp Lâm xách lên giữa không trung, hai tay buông thõng, không còn một chút sức lực nào, tất cả tăng nhân của La Hán đường đều nổi giận.
“Trụ trì!”
“Trụ trì!”
“Đồ khốn, thả trụ trì của chúng ta ra!”
“…”
Chúng tăng nhướng mày, bàn tay cầm côn gỗ không khỏi run lên, hận không thể lập tức xông lên xé nát Diệp Lâm.
Nhưng bọn họ không thể làm như vậy được!
Không chỉ bởi thực lực bản thân không đủ, mà hơn thế nữa là vì trụ trì chùa Hàn Sơn hiện đang ở trong tay Diệp Lâm.
Máu tươi chảy dọc theo khóe miệng, từng giọt, từng giọt… rơi xuống.
Hai tay buông thõng, tựa như một cành liễu đã bị bẻ gãy.
Diệp Lâm nhìn sang chúng hòa thượng của La Hán đường, sau đó lại nhìn về phía Bát Môn: “Đồ tử đồ tôn của ông cũng kiên cường lắm đấy!”
Bát Môn sững sờ, liếc nhìn ra sau, khi thấy bọn họ, ông ta lập tức trợn trừng mắt.
“Đi!”
“Đi mau, ai cho các con xuống núi, đi mau!”
“Đi mau…”
“…”, ông ta yếu ớt hét lên.
Trong khoảnh khắc, dường như mở màn cho một vở kịch bi thương, khiến người ta rơi lệ.
Vì bảo vệ chùa Hàn Sơn, trụ trì đã hi sinh tính mạng của mình, chúng đồ tử đồ tôn thấy trụ trì bị kẻ ác hãm hại, đánh thành tàn phế, liền liều mạng chống cự, dùng cái chết để chứng minh cho tấm lòng son sắt của mình.
Kịch bản quen thuộc như vậy đã được rất nhiều đạo diễn dùng đi dùng lại không biết bao nhiêu lần, đó chính là chiêu trò hữu dụng nhất để chạm đến trái tim của người khác, thế nhưng, trên thực tế…
À, không!
Phải nói là lúc này, cảnh tượng trước mắt chỉ làm Diệp Lâm cảm thấy buồn nôn.
Dựa vào thứ đạo loạn xạ của các người mà cũng dám bày ra vẻ chính nghĩa thấu tận trời xanh!
Diễn hay lắm!
“Đi à?”
Trong mắt Diệp Lâm lóe lên tia lạnh lùng, ông ta bước lên trước một bước, áp lực từ đại đạo cuộn trào, đè xuống khoảng không trước mặt.
Trong phút chốc, trời đất thay đổi.
Ba mươi tên võ giả của La Hán đường đều cảm nhận được áp lực vô hình đè nặng lên vai.
“Oanh!”
Giữa không trung thoáng nghe thấy một tiếng vang thật lớn.
“Rầm!”
Đó là âm thanh Thái Sơn sụp đổ.
Là áp lực mạnh mẽ từ trời đất, tựa như đã trải qua bãi bể nương dâu.
Một giây sau đó, luồng áp lực đến từ đại đạo của Diệp Lâm chấn trên người ba mươi tên hòa thượng.
Kế đó…
“Quỳ xuống!”, ông ta gầm lên một câu, khí thế uy nghiêm của cường giả phong Thánh lan ra bốn phía.
Trong đám người, có hơn một nửa bị luồng áp lực này áp chế, hai đầu gối mất khống chế, cứ thế quỳ trên mặt đất.
“Quỳ xuống!”
Không hề có một cơ hội phản kháng nào.
Một nửa chúng tăng làm theo lời Diệp Lâm.
Bọn họ vốn không cam lòng, thế nhưng thân thể lại rất ngoan ngoãn.
Đó là khoảng cách giữa cảnh giới và cảnh giới mà không thể nào vượt qua được.
Là lạch trời mà 99% võ giả trong võ giới không thể vượt qua.
Dù là mấy tên hòa thượng đã đạt đến cảnh giới Hóa Kình tầng sáu, xem như là tu vi cao nhất giữa chúng tăng, cũng chẳng khác nào lão tổ nhà họ Mục ngày đó, bị Diệp Lâm dùng một tay đè xuống đất, không có sức phản kháng.
Thời gian dần trôi qua, sau một khoảng thời giang chịu áp lực cực lớn, vai của bọn họ bắt đầu có xu hướng vặn vẹo.
Vẻ mặt mọi người tràn đầy đau đớn, muốn giơ tay lên chống lại áp lực đại đạo đến từ vị cường giả phong Thánh trước mặt, thế nhưng lại không cách nào làm được.
Một nửa số tăng nhân còn lại thì bị luồng áp lực này chấn cho nằm rạp trên mặt đất, không thể động đậy.
Diệp Lâm lần nữa bước lên trước một bước.
Bát Môn tức giận hét lên: “Diệp Lâm, thân là cường giả phong Thánh, ông ra tay với tiểu bối như vậy mà không cảm thấy thẹn sao?”
“Bọn họ chỉ là một đám nhóc, hầu hết bọn họ còn rất trẻ, ông… ông…”
“Lập tức dừng tay cho tôi!”
“Dừng tay?”
Diệp Lâm chẳng chút để tâm, tiếp tục tiến lên trước, hướng về phía con đường lên núi.
Con đường phía trước khá dài, ông ta lạnh giọng nói: “Dựa vào cái gì?”
“Ông cũng có mặt mũi hỏi tôi biết thẹn không à?”
“Trong bệnh viện tại Ninh Thành, vì đạt được mục đích, Tứ Thánh Tử chùa Hàn Sơn các người không từ thủ đoạn, chỉ một cái phất tay đã cướp đi mạng sống của một y tá trẻ tuổi. Ông tưởng rằng chùa Hàn Sơn xóa mọi dấu vết của chuyện này ở thế tục thì không có ai biết à?”
“…”, nghe vậy, Bát Môn nghẹn lời, không biết phải trả lời thế nào, khuôn mặt vốn đã trắng bệch, giờ phút này không còn một chút máu.
Diệp Lâm cả giận nói: “Hai mươi lăm năm trước, vì giết con dâu nhà họ Lý, chùa Hàn Sơn các người không tiếc lên kế hoạch, dùng thủ đoạn vô sỉ mượn đao giết người, các người không cảm thấy hổ thẹn à, còn dám hỏi tôi có biết xấu hổ hay không?”
Bát Môn: “Ông… Ông… lão nạp là vì muôn dân trăm họ!”
“Ông đây khinh!”
“Bốp!”
Nhịn không được.
Không cách nào nhịn nỗi nữa.
Ngay lúc đó, Diệp Lâm giơ tay lên, hung hăng tát vào mặt Bát Môn.
Một tiếng chói tai.
Dấu bàn tay đỏ như máu khắc sâu trên mặt Bát Môn.
Bầu không khí như lắng đọng.
Bát Môn… ngơ ngác.
Tai ông ta vang lên tiếng ông ông.
Kéo dài không dứt.
Cảm giác đau đớn này không giống như bị kình lực đánh.
Nó đơn thuần là cái tát của một người thường chỉ để trút hết sự phẫn nộ trong lòng.
Đúng vậy!
Cái tát này của Diệp Lâm chỉ là để trút giận.
Đối với bất kỳ một người nào, tát vào mặt kẻ khiến mình khó chịu, mãi mãi là cách làm nhanh nhất và đem đến khoái cảm lớn nhất.
Nếu như không phải pháp luật ngăn cấm, quy củ không cho phép, các thầy cô dạy bảo rằng động khẩu bất động thủ, thì sẽ có rất nhiều người lựa chọn cách thức như vậy để xả hết giận.
Nhưng đối với Diệp Lâm, những quy củ này vốn dĩ không tồn tại.
Cho nên… ông ta thẳng tay tát.
Tát một cách sảng khoái.
Diệp Lâm: “Vậy cô y tá chết ở bệnh viện Ninh Thành không phải muôn dân trăm họ à?”
“Hai mươi lăm năm trước, con dâu nhà họ Lý bị các người nhận định là yêu nghiệt, chẳng lẽ cô ấy không phải là một trong muôn dân trăm họ à? Cô ta cũng là người thường!”
“Giết người trong thiên hạ, miệng lại nói vì người trong thiên hạ, còn dám bảo mình không giả tạo?”
Bát Môn phản bác: “Nhưng cô ta xuất thân từ Chí Nam Quan Hải!”
Diệp Lâm: “Bố cô ấy sai thì liên quan cái khỉ gì đến cô ấy? Cô ấy chưa từng làm sai điều gì, vậy mà chùa Hàn Sơn các người lại cho rằng cô ấy là yêu nghiệt, mê hoặc lòng người, cô ấy còn chưa từng giết một ai, chùa Hàn Sơn thì mượn đao giết người, ông hỏi tôi có thấy thẹn không à?”
“Ngay bây giờ, ông đây sẽ nói cho ông nghe, ông đây không thấy thẹn, đám lừa trọc chết bầm các người đánh người anh em của tôi, bắt vợ của đồ đệ tôi, hiện tại còn muốn giết đồ đệ tôi, ông đây muốn đánh ông, không chỉ đánh ông, mà còn muốn đánh cho đám đồ tử đồ tôn của ông kêu cha gọi mẹ!”
“Ông nói ông đây đấu võ mồm à? Ông đây thích đấu võ mồm đấy thì sao? Ông đây thích làm gì thì làm, ông cấm được à?”
“Nếu nói tu vi, ông không sánh bằng ông đây, nói đến đánh nhau, ông cũng không đánh giỏi bằng ông đây, suốt ngày ông chỉ biết tụng kinh niệm phật, chẳng phải rất biết giảng đạo à? Giờ thì sao, so ra cũng chẳng bằng ông đây!”
- ---------------------------