Đệ Nhất Lang Vương

Chương 173: Chương 173: Vu Kiệt gặp phiền phức rồi




Cánh quạt bắt đầu quay nhanh, chiếc trực thăng cũng đưa Vu Kiệt rời khỏi bệnh viện số một thành phố Giang Thành. Và lúc này Lâm Phong cũng bị đưa đi…

Có rất nhiều người ở trước cổng bệnh viện lấy điện thoại ra quay phim chụp ảnh rồi tung lên mạng, nghĩ rằng tin này hôm nay sẽ hot nhất mạng xã hội. Nhưng điều khiến người ta không thể ngờ tới chính là vừa đăng lên thì đã bị chính quyền xóa bỏ.

Còn khi máy bay mất hút trên bầu trời thì Lý Mạt mới định thần lại sau cú sốc đó. Sau lưng ông ta đã ướt đẫm mồ hôi.

Ông ta nhận ra, hành động hôm nay của mình đã chạm đến giới hạn của Trương Thế Đào. Nhưng trước đó, ông ta muốn biết rõ một chuyện.

Một người mà đến cậu chủ nhà họ Lâm ở thủ đô mà cũng không sợ, nói đưa đi là đưa đi luôn…

Ông ta run rẩy quay người lại, đi đến trước mặt Trương Thế Đào, cúi đầu nói: “Ông Trương! Tôi… Tôi còn cơ hội không?”

Trương Thế Đào hừ lạnh một tiếng, nói: “Tôi nghĩ anh cũng đến lúc nghỉ hưu đi leo núi rồi đấy”.

Hừm! Quả nhiên…

“Ông Trương! Trước khi tôi rời khỏi đây, tôi muốn biết tên Vu Kiệt kia… Rốt cuộc là người như thế nào vậy?”

“Anh muốn biết?”, Trương Thế Đào hỏi lại.

“Vâng!”

Sao trước đó không hỏi, bây giờ mới biết lỗi của mình?

Tất nhiên Trương Thế Đào sẽ không tha lỗi cho Lý Mạt như thế. Chuyện xảy ra ngày hôm nay, ông ta vô cùng phẫn nộ.

Sau đó chỉ nghe thấy giọng nói âm trầm của ông ta: “Đó là người mà anh không dây vào được”.



Nửa tiếng sau, máy bay trực thăng đi đến bờ biển Giang Thành. Bến tàu vốn tấp nập này nhưng chỉ trong mười mấy phút đã được dọn sạch. Để bảo đảm tin tức không bị lộ ra ngoài, hôm nay họ bao trọn bến tàu.

Lâm Phong được một chiến sĩ đưa về giam giữ ở căn cứ địa.

Lúc này, Vu Kiệt đang đứng trước một con tàu chở hàng, trên bờ biển đặt rất nhiều quân tư trang, tất cả đều là thứ mà Vu Kiệt cần. Và trước mặt anh còn có mười mấy chiến sĩ nổi tiếng nhất trong tổ chức ở thành phố.

Người thanh niên dẫn đầu cho mọi người xếp thành hàng, hô nghiêm, nghỉ, tiếp đó là một âm thanh vang vọng được hô lên: “Chào!”

Soạt, soạt, soạt! Mười mấy chiến sĩ đều cung kính giơ tay chào Vu Kiệt.

Lúc này, một cảm xúc không diễn tả thành lời dấy lên trong lòng Vu Kiệt. Anh đứng thẳng người, sau đó cũng chào lại họ. Đây là sự tôn kính đối với anh hùng. Và cũng là lời chào biệt với anh hùng một mình đến nơi đất khách quê người để chiến đấu.

Đây là niềm tin đầy sức mạnh nhất giữa những người đàn ông.

“Nghỉ!”, nói xong, người thanh niên đi đến trước mặt Vu Kiệt, nói: “Xin hãy đưa các đồng chí ấy quay trở về với quê hương”.

Vu Kiệt nắm chặt nắm đấm: “Sống chết có nhau!”

“Sống chết có nhau!”

“Xin hãy đưa các đồng chí ấy quay về”, câu nói này như chứa đựng hàng triệu tâm nguyện, sau đó Vu Kiệt đi lên tàu. Không bao lâu tiếng còi vang lên và tàu hàng rời bến đi ra nước ngoài.

Người ta nói, con người sau khi chết đi thì linh hồn sẽ quay về quê hương, đến những nơi mà hồi nhỏ họ hay vui đùa để ngắm nhìn và nhớ lại.

Hiện giờ, Vu Kiệt cũng phải đưa những anh em chỉ mới hai mươi tuổi từ nước ngoài về quê để linh hồn họ được trở về với quê hương, được an nhiên về với đất mẹ.

Đây là quy tắc của tổ tiên!

Nhìn mảnh đất dần dần biến mất trong tầm mắt rồi thành hình thu nhỏ, Vu Kiệt đeo túi đồ trên lưng mà trong mắt toàn sát ý.

“Địa Ma…”.

“Vu Kiệt tao… Đến tìm chúng mày đây!”

“Tao sẽ cứa cổ chúng mày để đưa chúng mày lên đường cùng với anh em của tao”.



Đồng thời lúc này, trong phòng bệnh của bệnh viện thủ đô đột nhiên truyền lại tiếng chuông khẩn cấp.

Các chuyên gia và y bác sĩ chuẩn bị ‘tác chiến’ trong 24h đồng hồ, sau khi nghe thấy tiếng chuông phát ra từ phòng bệnh thì dừng tất cả công việc nhanh chóng đi đến phòng bệnh số 5.

Người ở trong phòng bệnh này không đơn giản! Ông ta là chủ tịch của tập đoàn top 10 trong 50 tập đoàn mạnh nhất toàn cầu.

Lúc còn trẻ, ông ta được coi là thiên tài trong lứa tuổi thanh thiếu niên cả nước. Bảy tuổi học tiểu học, học hai năm đã lên thẳng trung học. Học ba năm đã học xong tất cả chương trình trung học cơ sở và phổ thông. Năm mười hai tuổi được vào học viện kinh tế số một thế giới. Năm mười tám tuổi, lấy được khoản đầu tư hai trăm triệu tệ cho nhà họ Lý và xây dựng doanh nghiệp có thương hiệu ở nước ngoài. Năm hai mươi tuổi đưa doanh nghiệp đứng trong top 3 về loại hình kinh doanh đó. Hai mươi hai tuổi về nước, trở thành nhân vật chủ chốt trong đế quốc thương mại của nhà họ Lý.

Ông ta là người đàn ông xuất sắc trong thế hệ thứ hai của thủ đô và cũng là trụ cột cho vinh quang sáu mươi năm của nhà họ Lý, là tương lai, là kẻ địch của tất cả hào môn khác, còn là gia chủ mới của nhà họ Lý sau khi ông cụ Lý tròn trăm tuổi.

Ông ta tên là… Lý Nam!

“Ông chủ… Ông chủ…!”, ở hành lang, Ưng của Mật Điệp Tư đến nơi nghỉ ngơi của ông cụ Lý với tốc độ nhanh nhất. Anh ta không kịp gõ cửa mà đẩy cửa vào luôn.

“Có chuyện gì vậy?”, ông cụ Lý nheo mắt, hỏi.

“Ông chủ! Ông… Ông Nam đã tỉnh rồi”.

“Cái gì? Tỉnh rồi? Đi thôi!”, ông cụ Lý còn không kịp ăn cơm mà đứng lên đi tới phòng bệnh.

Nửa tiếng sau, sau khi tất cả chuyên gia và y bác sĩ tiến hành kiểm tra tổng quát và họ xác nhận… Sức khỏe của Lý Nam đã không còn nguy hiểm gì nữa.

“Lý Nam, Lý Nam…”, ông cụ Lý chống gậy, miệng lẩm bẩm gọi tên Lý Nam rồi đi vào trong phòng bệnh.

Tất cả chuyên gia vừa nhìn thấy ông cụ thì đều vội tránh đường.

“Bố….!”

Trên giường bệnh, một người đàn ông trung niên mặc áo bệnh màu xanh, ngồi dậy dưới sự giúp đỡ của y tá. Mặc dù sắc mặt có chút phờ phạc nhưng đôi mắt thì vô cùng sắc bén dường như có thể nhìn thấu một người. Cũng chính đôi mắt này khiến cho vô số thiên tài của thủ đô khi ở trước mặt ông ta đều không dám ngông cuồng.

“Các người ra ngoài trước đi”, ông cụ Lý quét nhìn các bác sĩ trong phòng, nói.

“Vâng”.

Mấy phút sau, trong phòng chỉ còn lại ông cụ Lý và Ưng.

“Tỉnh rồi! Con cảm thấy thế nào?”, ông cụ Lý ngồi trên ghế, lo lắng hỏi.

“Vẫn còn hơi yếu chút ạ. Bố ơi! Trong giấc mơ, con nhìn thấy con trai của con… Nó quay về rồi, nó mặc chiếc áo phông mỏng, đầu đinh, đôi mắt giống y hệt con. Bố…”, chưa đợi Lý Nam nói hết câu, ông ta đột nhiên phát hiện ra thần sắc của cả ông cụ Lý và Ưng đều có chút không được tự nhiên.

“Bố, có phải xảy ra chuyện gì rồi không?”, ông ta lập tức hỏi.

Ưng quay đầu nhìn ông cụ Lý, ánh mắt dường như đang nói đến chuyện đó.

Ông cụ Lý trầm ngâm hồi lâu, gật đầu nói: “Tiểu Kiệt! Chưa chết”.

“Tiểu Kiệt?”

Lý Nam nhận ra điều gì đó, hỏi lại: “Là tên hiện giờ của thằng bé sao ạ?”

“Vâng thưa ông Nam! Đã tìm thấy cậu chủ rồi ạ! Nhờ trời phù hộ, trong lúc ông phẫu thuật cần máu nhất thì vừa lúc cậu chủ hiến hai túi máu ở Giang Thành. Chúng tôi đã thuận theo con đường đó để tìm ra cậu chủ”.

“Cái gì?”, nghe thấy vậy, nỗi lòng chôn giấu hơn hai mươi lăm năm trong lòng Lý Nam như được giải tỏa.

Trước tiên ông ta ngây người ra, sau đó vui mừng nói: “Thật vậy sao… Vậy thằng bé đâu? Nó ở đâu? Bố ơi… Con của con…”.

“Nó… Đi liều mạng rồi”, ông cụ Lý lộ ra vẻ mặt lo lắng.

“Lý Nam! Chuyện sắp tới mà bố nói, con phải chuẩn bị sẵn tâm lý đi. Lần này, Tiểu Kiệt gặp phiền phức rồi”.

- ---------------------------

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.