Lãnh Trầm!
Cao Vũ Xương nhíu chặt mày, đây là một kẻ theo đuổi cô ta.
Cô ta thực ra không hề thích Lãnh Trầm, nhưng ngại vì thế lực của nhà họ Lãnh vượt xa nhà họ Cao, hơn nữa tập đoàn của nhà họ lại còn cần mượn nguồn lực của nhà họ Lãnh để phát triển, cho nên cô ta không thể không giữ sĩ diện cho gã, nửa buông nửa giữ!
Giờ phút này, trong lòng cô ta vẫn còn vì câu nói ly hôn của Vu Sơn mà không thể bình tĩnh lại được, cũng không có ý định trò chuyện nhiều với Lãnh Trầm.
“Hoá ra là cậu chủ Lãnh, xin chào”.
Lãnh Trầm hơi khựng lại, kiểu nói chuyện này xa cách quá, gã liền mỉm cười: “Vũ Xương à, chúng ta cũng quen nhau nhiều năm như vậy rồi, còn cần phải khách sáo như vậy không? Mấy ngày này bận nhiều việc, anh chẳng có thời gian đến để tìm em, để em phải đợi lâu nên nóng nảy rồi đúng không!”
“Haiz, anh nghe nói, chồng của em hình như phải nhập viện rồi, thế nào, bị thương không nặng chứ!”, Lãnh Trầm cố ý tỏ vẻ chẳng biết chuyện gì.
Sắc mặt Cao Vũ Xương lập tức trắng bệch, không ngờ được, tin tức Vu Sơn nằm viện lại truyền ra nhanh như vậy.
Sắc mặt cô ta tỏ vẻ bình tĩnh, hờ hững đáp: “Không sao, sắp khỏi rồi”.
“Thật không? Vậy thì tốt quá rồi, dù gì nếu như anh ta vì việc mà thằng em trai cặn bã của mình gây ra mà đến mức như vậy thì quả là đáng tiếc, Vũ Xương, anh cũng không giấu gì em nữa, ngày hôm đó lúc Vu Kiệt đánh gãy hai chân của con trai Giám đốc Mạnh, anh cũng có mặt ở đó!”
“Anh…”, ánh mắt Cao Vũ Xương sắc lạnh, sự thật của buổi tối hôm đó, cô ta cũng muốn biết.
Từ miệng của người khác, cô ta chỉ biết được là Vu Kiệt đã đánh gãy hai chân của Mạnh Như, nhưng từ đầu đến cuối của câu chuyện thì lại không hề rõ ràng.
Mặc dù trong lòng không thích Vu Kiệt, nhưng cô ta luôn cảm thấy, Vu Kiệt không phải là loại người tuỳ tiện như vậy, từ ngày đầu tiên tên nhóc đó đã chẳng màng gì mà cứu chữa cho Nhã Nhã có thể thấy được, bản tính của cậu ta là lương thiện, cho nên sẽ không vô duyên vô cớ mà đi xúc phạm đến người khác!
“Đúng đó, Vũ Xương, em không biết à?”
“Tôi…”, Cao Vũ Xương hơi nghi ngờ: “Tôi cũng chỉ là nghe nói đại khái!”
“À, ra là vậy!”
Lãnh Trầm bàt ra biểu cảm kinh ngạc: “Vậy thì quá là đáng tiếc rồi, em không được nhìn thấy cảnh tên Vu kiệt đó bất chấp lý lẽ, tàn nhẫn bạo lực, Mạnh Như chẳng qua chỉ không cẩn thận đụng nhẹ vào người anh ta một cái, anh ta liền quay ngược lại đánh người ta, sau đó còn ỷ vào mình có một con dao tốt bán cho Lâm Nhã của tập đoàn Hoa Mỹ, rồi hai người họ đã kết giao với nhau, sau đó người của Lâm Nhã mới đánh gãy hai chân của Mạnh Như, em nói xem có đạo lý gì không?”
“Cái gì?”
Sự thật -- hóa ra là như vậy!
“Tập đoàn Hoa Mỹ?”
Cao Vũ Xương hít sâu một hơi sợ hãi, cả hai đều là chủ tịch của một tập đoàn, cô ta hiểu rất rõ bản thân mình không so sánh được với Lâm Nhã.
Đó là một sự tồn tại độc lập, tách biệt hẳn với những gia tộc hào môn.
Vu Kiệt vậy mà lại kết giao với Lâm Nhã?
Còn bán một con dao.
“Đúng vậy, người của anh đã tận mắt nhìn thấy lúc Vu Kiệt và Lâm Nhã ăn cơm với nhau, anh ta đưa con dao cho con trai của Lâm Nhã, em cũng biết, Lâm Nhã này cực kỳ chiều chuộng con trai của mình, Vu Kiệt khiến cho con trai của cô ta vui vẻ thì không phải sẽ là khách quý hay sao?”
“Chỉ khổ cho người anh em Mạnh Như của anh, một người sống sờ sờ giờ trở thành một kẻ tàn phế, em nói có tức hay không?”
“Trong trời đất này, anh còn chưa thấy ai vô lý như thế”.
“Không tin, em hỏi cậu chủ Hoa!”
Nói xong, Lãnh Trầm chỉ vào Hoa Nhiên ở phía sau lưng Cao Vũ Xương đang từ từ đi đến bên này.
Thân là thái tử của nhà họ Hoa, một gia tộc hạng hai, Hoa Nhiên cũng được mời đến tham dự bữa tiệc sinh nhật của ông cụ nhà họ Đổng.
Cao Vũ Xương quay đầu lại: “Hoa Nhiên, sự thật là như vậy sao?”
Hoa Nhiên và Lãnh Trầm là một đội, vừa nghĩ đến thái độ chẳng coi ai ra gì của Vu Kiệt ngày hôm đó liền cười lạnh lùng, gật đầu: “Nếu không thì còn thế nào được, theo như thông tin mà tôi điều tra được, cô Cao, em trai của chồng cô hình như mới ra tù đúng không!”
“...”, mặt Cao Vũ Xương đanh lại, việc này cũng điều tra được rồi sao!
“Nói một câu khó nghe, một tên cặn bã đã từng vào tù, cho dù được thả ra rồi thì có thể thay đổi được bao nhiêu? Có câu nói, chó không chừa được tật ăn cứt, ngựa quen đường cũ, nếu như không để tên Vu Kiệt đó tránh xa nhà mấy người ra, tôi còn lo là, nhà tan cửa nát!”
Lãnh Trầm tự lẩm bẩm, cố ý nói to tiếng cho Cao Vũ Xương nghe thấy.
Lời này vừa nói ra, vô hình chung đã chọc vào giới hạn của Cao Vũ Xương!
Nhà tan --- cửa nát!
Lông tơ toàn thân của cô ta đều dựng đứng hết cả lên, chất vấn: “Cậu chủ Lãnh, câu này của anh… trong lời có ý à, có gì thì anh nói thẳng đi! Cao Vũ Xương tôi không phải là người không thể chịu đựng được đả kích”.
“Thật không?”
Lãnh Trầm cười thầm trong lòng, mắc câu rồi!
“Ừm!”
“Vậy được! Là một người bạn, anh cũng không muốn giấu em điều gì, em chẳng lẽ không thấy kỳ lạ sao? Tại sao Vu Kiệt lại có thể bình an vô sự đi ra khỏi Võ quán Long Tường của ông Lưu, em phái người khác đi thì ai nấy không tàn cũng tật?”
Lãnh Trầm lạnh lùng nói.
Giống như kim đâm thẳng vào huyệt, lời nói đi thẳng vào trọng tâm!
Đúng vậy, tại sao Vu Kiệt… có thể bình an vô sự trở về?
Võ quán Long Tường ở thành phố Giang Thành này vô cùng nổi tiếng.
Ông Lưu lại càng là một võ sỹ nổi danh, một mình ông ta có thể đánh hết mười người một lúc, hơn nữa nội bộ của võ quán còn có hơn năm mươi người, cho dù có đi ra ngoài được thì cũng không tránh khỏi bị thương chứ!
Lãnh Trầm tiếp tục nói: “Vũ Xương à, em là người hiểu chuyện, ông Lưu là nhân vật như thế nào, em hẳn là rõ hơn anh, nước béo đã vào trong bụng của ông ta rồi còn có thể nôn ra được hay sao”.
“Mấy tháng vừa qua em đã phái không ít người đến đó, có người nào mà không thương tích đầy mình, có ai là được toàn vẹn mà trở về không? Tiền thì sao? Không phải là một cắc cũng không đòi được à?”
“Nhưng Vu Kiệt đi một chuyến, thế nào lại về rồi? Còn nguyên vẹn chẳng bị thương tích gì, em nghĩ xem, anh ta chẳng qua chỉ là một tên cặn bã mới ra tù, chẳng lẽ có thể một người đánh được với hơn năm mươi người hay sao? Em tin không?”
Lãnh Trầm mở hai tay ra, nhún vai, nhìn sang Hoa Nhiên.
Hoa Nhiên lắc đầu: “Tôi không tin, cô Cao, Hoa Nhiên tôi tự thấy mình cũng là một gia tộc hào môn đỉnh chóp trong các gia tộc hạng hai, những năm gần đây chiêu mộ về kha khá cao thủ, người mạnh nhất cũng chỉ từng được huấn luyện trong học viện chiến sỹ cấp cao trong nước, nhiều nhất thì đánh được tám người!”
“Việc một đánh năm mươi này, tôi còn thật sự không tin trên thế giới này có tồn tại loại người như vậy”.
Hai người kẻ hát người xướng, đã đưa Cao Vũ Xương chìm hẳn vào trạng thái nghi ngờ.
Cô ta càng lún càng sâu.
Càng nghĩ lại càng thấy không đúng!
Hôm đó cô ta nhìn thấy mười triệu tệ đã về tài khoản, cũng không có hỏi nhiều, đúng lúc đó Vu Sơn lại thổ huyết phải nhập viện, cô ta tránh Vu Kiệt còn không kịp.
Bây giờ nghĩ lại, thật sự rất lạ.
Cô ta nheo mắt lại: “Cậu chủ Lãnh, có lời gì thì nói thẳng!”
“Được, mấy ngày trước nghe nói con gái của Vũ Xương mắc một loại bệnh, hình như là trúng độc gì đó, anh phái người đi nghe ngóng một chút, loại độc này rất hiếm gặp, chỉ có nước ngoài mới có, mà cả Giang Thành này người có được loại độc này, chỉ có ông Lưu của võ quán Long Tường…”.
Xoạt!
Lời này vừa nói xong, bất giác bầu không khí trở nên yên tĩnh đáng sợ.
Ông Lưu của võ quán Long Tường… có dị độc!
Vu Kiệt có thể bình an vô sự thoát khỏi đám thủ hạ của ông Lưu, còn mang về mười triệu tệ.
Cũng tức là nói…
“Độc của Nhã Nhã…”.
Lãnh Trầm búng ngón tay: “Ngày hôm đó anh nếu thông tin mà anh nghe ngóng được không sai, người đầu tiên đi đến trước mặt Nhạc Nhạc chính là Vu Kiệt đúng không! Vũ Xương, em sơ ý quá, tên Vu Kiệt này --- thực sự là cặn bã, anh ta muốn mượn cách hạ độc rồi cứu người này để lấy được sự tin tưởng của em đó!”
- ---------------------------