Đệ Nhất Lang Vương

Chương 288: Chương 288: Vương Vận gặp xui xẻo




Tất cả mọi người...

Ngay lúc đó đều sửng sốt!

Trong vẻ mặt bàng hoàng, có một chút cảm xúc khác lạ, rất là đột ngột!

Không thể tin được!

Đúng vậy, không thể tin được!

Đội trưởng tổ tác chiến Đội 1 tiếng tăm lừng lẫy ở thủ đô Mục Thanh Phụng, là ứng cử viên có hy vọng gia nhập vào Quốc Phái của giới võ học nhất, nhưng hôm nay, vào thời điểm này, ông ta đã phải cúi đầu xin lỗi trước mặt tất cả đám tội phạm này!

Ông ta...xin lỗi rồi!

Sau đó, hai chữ Long Tiễn...lại một lần nữa khiến tất cả mọi người dậy sóng.

“Long Tiễn...sao lại là Long Tiễn?”

“Không...không biết, tại sao lại là Long Tiễn? Bọn họ vậy mà lại là người của Long Tiễn? Chính là vùng căn cứ độc lập tập hợp tất cả những tinh anh trên toàn quốc trong lời đồn...”

“Vậy mà...vì một kẻ vô dụng khốn kiếp đã vi phạm quy tắc cấm kỵ của giới võ thuật, đến làm loạn Long Môn, còn xảy ra xung đột với tổ tác chiến, chuyện...chuyện này rốt cuộc là như thế nào?

“...”

Tất cả mọi người đều bị xoay vòng vòng.

Hơn nữa bọn họ...rất tò mò...về những chuyện sắp xảy ra tiếp theo!

Đám tội phạm mà Vương Vận vừa nói...sao đột nhiên lại trở thành...người của Long Tiễn rồi?

Ngay khi Mục Thanh Phụng vừa xin lỗi vị chiến sĩ dẫn đầu kia xong, Vương Vận lập tức sầm mặt xuống, hắn ta lớn tiếng mắng: “Mục Thanh Phụng, ông có biết ông đang làm gì không? Đây là một đám tội phạm, cái gì mà Long Tiễn, bọn họ sao lại có thể là Long Tiễn được?”

Đạt được đến vị trí này, nếu như nói không biết Long Tiễn là gì, rõ ràng là điều không thể!

Vương Vận hiểu rất rõ địa vị của Long Tiễn ở thủ đô.

Quân đội bình thường không thể nào so sánh với Long Tiễn được!

Nhưng...

Hắn ta không cho rằng đám người giúp một tên tạp chủng bỏ trốn lại chính là Long Tiễn trong lời đồn!

Nghe thấy lời này, ánh mắt Mục Thanh Phụng lạnh lẽo, ông ta nghiêng đầu, lạnh giọng nói: “Đồ ngu!”

“Vậy mà anh vẫn chưa nhận ra rốt cuộc bản thân đang làm những chuyện gì!”

Ông ta tức giận mắng, sau đó hướng về phía người dẫn đầu nói: “Người anh em, cho tôi thời gian ba phút”.

“Được!”

Người dẫn đầu gật đầu, không nói gì thêm.

Tiếp theo đó, Mục Thanh Phụng bỗng nhiên cất bước, nhanh chóng đến trước mặt Vương Vận.

Bầu không khí nồng nặc mùi thuốc súng!

“Tôi ra lệnh cho anh, lập tức dẫn người trở về cho tôi”.

“Trở về?”

Vương Vận ngẩng đầu, khí thế không yếu hơn ông ta chút nào: “Mục Thanh Phụng, ông đừng tưởng rằng có Quốc Phái chống lưng thì có thể khoa tay múa chân với tôi, thân phận của chúng ta ở tổ tác chiến là ngang nhau, ông và tôi không ai cao hơn ai, cho nên ông không có tư cách ra lệnh cho tôi!”

“Anh…”, Mục Thanh Phụng nghẹn lời.

“Anh cái gì chứ, Mục Thanh Phụng, hành vi lúc nãy của ông đã vi phạm nghiêm trọng quy tắc của tổ tác chiến, cúi đầu xin lỗi một đám tội phạm, ông hay lắm. Bây giờ tốt nhất ông nên cút khỏi đây cho tôi, nếu không tôi sẽ báo cáo chuyện này lên cấp trên, cẩn thận chức vị của ông cũng giữ không nổi đấy!”

Cho đến tận bây giờ, Vương Vận vẫn cứ cho rằng bản thân mình là đúng.

Nhưng với Mục Thanh Phụng mà nói…

Đây là một loại vô tri!

Một loại ngu xuẩn!

Ông ta lại lên tiếng: “Vương Vận, anh đừng sai lầm thêm nữa, bây giờ đi thì vẫn còn kịp!”

“Đi cái rắm, đám người này cầm súng chĩa vào đầu tôi, ông vẫn bảo tôi không nói gì mà rời đi, ông xem Vương Vận tôi là đồ ngu sao?”

“Còn nữa, một trăm người chiến sĩ vừa nãy tôi đã điều động đâu?”, Vương Vận lại hỏi tiếp.

“Bị tôi ngăn lại rồi, Vương Vận, tôi đã nói đến nước này rồi, đừng có tự gây thêm phiền phức nữa, tin tôi, đi ngay đi!”

“Tin ông cái rắm! Thấy tôi có hai cây rụng tiền là Long Môn và Hiệp hội võ thuật quốc gia nên trong lòng ông đố kỵ phải không? Ông tưởng rằng tôi không biết sao?”

Hắn ta dừng lại một lát, lại mắng tiếp: “Tôi nói cho ông biết, hôm nay tôi phải khiến cái đám tội phạm này chôn xác ở đây, nếu như ông đã chặn người của tôi, vậy thì đừng trách tôi không nghĩ đến tình đồng nghiệp”.

“Người đâu!”

“Có”.

Những nhân viên bảo vệ phía sau răm rắp đáp lại.

Giống như đã chuẩn bị sẵn sàng cho một cuộc chiến sinh tử nào đó.

“Vương Vận, rốt cuộc anh muốn làm gì!”, Mục Thanh Phụng lớn tiếng nói.

“Không làm gì cả, bắt người mà thôi”.

Dứt lời, Vương Vận đưa tay chỉ về phía năm mươi người kia.

Người dẫn đầu nhìn thấy Mục Thanh Phụng căn bản không thể khống chế được đám người này, nhưng anh ta vẫn vô cùng bình tĩnh, không có chút sợ hãi nào cả.

Anh ta vừa giơ tay lên, năm mươi người chiến sĩ của Long Tiễn liền đồng loạt giơ mũi xúng lên chĩa thẳng vào đầu của Vương Vận.

Đánh?

Ai sợ ai?

Nếu thật sự muốn đánh, Long Tiễn quả thật chưa từng sợ ai!

Không có ai là kẻ nhát gan cả.

“Vương Vận, anh điên rồi sao?”

Mục Thanh Phụng trợn tròn hai mắt, đồng tử lồi ra, đùng đùng tức giận quát lên.

“Ông mới điên rồi, chuyện ngày hôm nay, Vương Vận tôi nhất định phải truy cứu đến cùng, tất cả mọi người, chuẩn bị cho tôi…”

Vương Vận đã mất đi lý trí.

Khi nhìn thấy Mục Thanh Phụng một mình đến đây, không những không đứng về phía hắn ta, ngược lại còn xin lỗi kẻ địch, thì hắn ta đã tức điên lên rồi!

Ông là người của tổ tác chiến chúng tôi!

Nhưng lại xin lỗi một đám khốn kiếp vừa cầm súng chĩa vào đầu tôi.

Bây giờ lại vì bọn chúng mà bảo tôi cút?

Chuyện này làm sao có thể?

Đám nhân viên bảo vệ đứng sau lưng hắn ta đã chuẩn bị sẵn sàng rồi.

Ngón tay đặt sẵn trên cò súng, chỉ cần bóp nhẹ một cái, trận chiến sẽ lập tức nổ ra.

Tất cả mọi người đều đang dán mắt vào bọn họ!

Im lặng ngồi quan sát, không dám nhúc nhích.

Nhưng đúng ngay lúc hắn ta chuẩn bị ra lệnh nổ súng bắt người…

“Ting ting ting…”, chuông điện thoại đột nhiên vang lên, phá vỡ bầu không khí căng thẳng này.

“Điện thoại?”

Lúc này còn có ai gọi điện thoại đến nữa!

Vương Vận cau mày, hắn ta lấy điện thoại ra, vừa nhìn thấy tên trên dãy số điện thoại kia thì vô cùng vui mừng.

Là tổng phụ trách tổ tác chiến, giám đốc Dư!

Hắn ta ngẩng đầu lên như thể một học trò đang mách lẻo với thầy giáo, nhìn Mục Thanh Phụng với dáng vẻ dương dương tự đắc nói: “Mục Thanh Phụng, ông nhìn đi, ông nhìn đi, cấp trên của chúng ta gọi điện thoại cho tôi rồi này!”

“Tôi đoán ông vẫn chưa biết nhỉ! Hôm nay tôi đến đây là do giám đốc Dư đích thân ra lệnh, tôi cũng không sợ phải nói với ông, giám đốc Dư luôn bảo vệ Long Môn, ông cứ đợi đó mà xem!”

“Bây giờ tôi sẽ kể hết tất cả những chuyện lúc nãy của ông với giám đốc Dư, tôi muốn giây tiếp theo ông sẽ mất đi chức vị”.

“Giám đốc Dư?”, Mục Thanh Phụng hơi sửng sốt.

Không đợi ông ta kịp phản ứng thì đã thấy Vương Vận lập tức đặt điện thoại lên tai.

Điện thoại vừa được kết nối, hắn ta liền cáo trạng.

“Giám đốc Dư, giám đốc Dư, tôi muốn báo cáo với anh một chuyện, hôm nay năm mươi tên tội phạm đã đột ngột xông vào Long Môn để giúp một tên tội phạm trốn thoát, thái độ vô cùng tệ hại!”

“Nhưng ngay khi tôi gửi thỉnh cầu điều động người đến tổng bộ để bắt giữ tội phạm thì Mục Thanh Phụng, đội trưởng tổ tác chiến Đội 1 không những không giúp tôi mà thậm chí còn chạy đến Long Môn cúi đầu xin lỗi đám tội phạm này!”

“Giám đốc Dư, về việc Mục Thanh Phụng vi phạm quy tắc, tôi kiến nghị trực tiếp cách chức ông ta, giám đốc Dư, anh xem…”

Hắn ta càng nói càng say sưa, nhưng đúng lúc hắn ta vừa kể qua một lượt, đang định nói chuyện chính thì từ điện thoại truyền đến một giọng nói…lạnh lùng!

Hắn…hắn ta bị ngắt lời rồi!

Giọng nói đó, rất hờ hững không quan tâm!

Giống như một loại chiến thuật, bỏ xe giữ tướng!

“Vương Vận, bây giờ tôi chính thức thông báo đến anh, trước thái độ cực kỳ không tốt của anh đối với các vị anh hùng đã từng lên chiến trường của Long Tiễn cùng với những lời lẽ sỉ nhục có liên quan làm ảnh hưởng đến hình tượng của tổ tác chiến, anh đã bị cách chức tại chỗ!”

“Ngoài ra, trong một phút, tôi muốn anh phải lập tức xin lỗi năm mươi vị chiến sĩ của Long Tiễn, ở trước mặt tất cả mọi người nhận tội, nếu không anh sẽ phải đối mặt với hình phạt càng tàn khốc hơn nữa!”

“Cuối cùng, sau khi anh xin lỗi xong, tôi muốn anh phải lập tức giao hết toàn bộ quân lính có mặt tại đó hết cho Mục Thanh Phụng, đi thi hành nhiệm vụ tiêu diệt Long Môn!”



“…”, Vương Vận!

“Cái gì?”

Nhiệm vụ tiêu diệt Long Môn?

Đây…đây là ý gì?

Xoẹt!

Ngay lúc đó, sắc mặt Vương Vận lập tức tái mét, vẻ mặt điên cuồng ban đầu giờ đây giống như một ngọn lửa nhỏ bị nước lạnh dập tắt, hai mắt hắn ta lờ đờ.

Không phải bảo vệ Long Môn sao?

Bây giờ sao lại?

Hắn ta không hiểu!

Hắn ta phải hỏi!

Hắn ta vội vàng hỏi lại: “Giám đốc Dư…giám đốc Dư…chuyện này là…”

“Tút!”

Nhưng không đợi hắn ta nói tiếp, điện thoại…đã trực tiếp bị cúp rồi.

Hắn ta…bị cách chức rồi!

Tự lấy đá đập chân mình…thật nực cười…nực cười!

Hắn ta ngẩng đầu lên, sau đó không thể tin nổi nhìn chằm chằm Mục Thanh Phụng, lại nhìn về phía năm mươi chiến sĩ Long Tiễn đang cầm súng chĩa vào đầu hắn ta!

Đột nhiên…hắn ta nghĩ ra được gì đó?

Hắn ta nhìn chằm chằm Mục Thanh Phụng hỏi: “Nhóm người này…thật sự là người của Long Tiễn?

Mục Thanh Phụng khẽ thở dài, lặng lẽ gật đầu!

Sau đó, liền thấy người dẫn đầu kia lấy ra một tập văn kiện và một chiếc máy tính bảng.

Văn kiện, lại là một mệnh lệnh!

Trên màn hình máy tính bảng là một đoạn video, một đoạn video liên quan vừa được tìm thấy ở vực thẳm.

Sau đó bỗng nghe thấy tiếng hét giận dữ của anh ta!

“Hôm nay, chuyện mà Long Tiễn tôi muốn làm rất đơn giản, tiêu diệt tất cả những người đã vi phạm quy tắc của Long Môn”.

“Có ba tội!”

“Thứ nhất, Hứa Tình Phong người nắm quyền của Long Môn, dung túng cho đại đệ tử Du Long ở Đào Hương Giang ra tay đánh người thường, ẩu đả trọng thương, vi phạm quy tắc liên quan trong võ đạo!”

“Thứ hai, người của Long Môn đã tham gia vào một vụ việc hết sức tồi tệ, liên quan đến việc bắt cóc người thường, có ảnh hưởng nghiêm trọng đến hòa bình và an ninh của xã hội!”

“Thứ ba, Long Môn bị tình nghi đã hối lộ và thông đồng với hiệp hội võ thuật quốc gia cùng các nhân vật có liên quan khác. Số tiền lên đến một tỷ đồng, điều này là đã xúc phạm đến võ đạo và pháp luật!”

“Theo lệnh của sếp Tần Bưu, tất cả chiến sĩ của Long Tiễn được lệnh bắt giữ tất cả con cháu của Long Môn và Diệp Thanh Dương, chủ tịch hiệp hội võ thuật quốc gia!”

Bắt giữ…

Bắt hết!

Bắt!





Lúc này, dưới vách núi ở Giang Thành, ánh mắt của Cao Vũ Sương đầy mờ mịt và tuyệt vọng!

Nhưng ngay khi trái tim cô đã chìm xuống vực sâu, muốn tìm đến cái chết!

Thì trên bầu trời, một người chiến sĩ đội chiếc mũ bảo hiểm giống như thiên thần ôm một bé gái, với sự chống đỡ của chiếc dù đang từ từ…hạ cánh xuống đất!

“Mẹ ơi…”

“Mẹ ơi…”

“Mẹ ơi…”

“Nhã Nhã!”

Cao Vũ Sương…ngẩng đầu lên!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.