Đệ Nhất Lang Vương

Chương 137: Chương 137: Xin lỗi




Từ cửa chính của trang viên đi đến sân sau đại khái mất chừng mười phút.

Trang viên của nhà họ Đổng, một gia tộc hạng nhất ở Giang Thành, bất kể là lối kiến trúc bên trong khu biệt thự hay là bố trí cảnh quan bên ngoài đều vô cùng trang nhã nhưng cũng không kém phần hoa lệ, ngoài ra, ở những góc nhỏ khắp mọi nơi bên trong khu trang viên này đều được lắp camera nhỏ, luôn có người theo dõi 24/24 giờ.

Không hổ là nhà họ Đổng!

Vu Kiệt cả đường vừa đi vừa đánh giá, trong lòng nghĩ, đến trang viên của nhà họ Đổng còn như vậy, thế nhà họ Lý thì sao?

“Ông nội” kia của mình chỉ một câu nói đã có thể gọi được nhân vật lớn có quyền lực nhất của Ninh Thành đến, lại có mối quan hệ thâm giao với ông Lưu, như vậy, địa vị ở thủ đô hẳn cũng không hề đơn giản.

Nhưng mà anh trước giờ không hề có cảm giác gì với tiền bạc và quyền lực, anh chỉ muốn đi gặp mặt bố mẹ ruột của mình!

“Anh Vu, đến rồi, chính là chỗ này!”

Đổng Sinh đưa Vu Kiệt đến bên ngoài căn phòng của Tiêu Hán, vừa mới bước vào cửa, không ngờ được hai gã vệ sĩ da đen đang đứng trước cửa liền nhấc tay lên ngăn bọn họ lại.

Khí thế của bọn họ… giống như nhìn thấy kẻ địch rất nguy hiểm, một trong số đó còn đặt tay lên khẩu súng giắt bên lưng.

Mà Vu Kiệt cũng nheo mắt lại, dây thần kinh căng lên.

Hai gã vệ sĩ da đen này… rõ ràng đã từng được huấn luyện đặc biệt!

Bản lĩnh không hề tầm thường!

Đổng Sinh hơi sửng sốt, bực bội quát: “Mấy người định làm cái gì? Tránh ra cho tôi, đây là nhà họ Đổng, không phải là nhà Rothschild của mấy người!”

Một tên vệ sĩ nhìn chằm chằm nhất cử nhất động của Vu Kiệt: “Người mà anh mang theo… rất nguy hiểm!”

“Nguy hiểm…”.

Soạt!

Đổng Sinh đột ngột nhớ ra tin tức lan truyền sau sự việc của nhà máy chế tạo ô tô bỏ hoang, mười mấy binh lính được thuê về đã chết sạch, không có một người nào sống sót, thông tin tuyên bố ra bên ngoài là do một nhân viên đặc vụ làm, nhưng trên thực tế, anh ta biết nhân viên đặc vụ nọ chính là… Vu Kiệt!

Anh ta lạnh giọng nói: “Anh ấy là vị khách quý đặc biệt của cậu chủ Tiêu Hán, chẳng lẽ mấy người muốn ngăn không cho anh ấy vào trong sao?”

Vệ sĩ hơi do dự.

Mặc dù bọn họ là do cậu chủ lớn của gia tộc phái đến để âm thầm giết chết Rothschild Tiêu Hán, nhưng bề ngoài, bọn họ vẫn phải hoàn thành tốt thân phận vệ sĩ, không thể dễ dàng để lộ thân phận thật!

Thử hỏi, có vệ sĩ nào lại dám tuỳ ý chặn lại khách quý của cậu chủ nhà mình?

Không có chuyện đó!

Nhưng Vu Kiệt chỉ đứng đó thôi đã mang đến cảm giác như có ngọn núi Thái Sơn đè nặng trong lòng bọn họ rồi.

Đều là những nhân vật đã từng cầm súng giết người, bọn họ có thể nhìn ra được độ dày của vết chai nơi giữa ngón trỏ và ngón cái của Vu Kiệt, đó là đặc điểm mà chỉ có tay súng bắn tỉa siêu giỏi mới có được.

Cho dù là hai người bọn họ, trên người có súng thì đứng trước Vu Kiệt cũng không hề cảm thấy tự tin.

Nếu như Tiêu Hán kia và người này cấu kết gì với nhau…

“Ngẩn ra đó làm gì? Chẳng lẽ còn muốn tôi phải nói hành động vô lễ của mấy người cho cô Lina mới được nữa à?”

Đổng Sinh hơi dừng lại, rồi tiếp tục nói: “Đúng rồi, tôi cũng quên không nhắc mấy người, cô Lina giờ đang tham gia vào bữa tiệc do nhà chúng tôi tổ chức, nếu như cô ấy biết được hai tên ngu ngốc các người ảnh hưởng đến tâm trạng tham gia tiệc của cô ấy, hậu quả thế nào, không cần tôi phải nói nhiều chứ!”

Rothschild Lina là chị gái cùng cha khác mẹ của Tiêu Hán, lần này đến đây là vì để giám sát hành động của Tiêu Hán mọi lúc mọi nơi, tránh cho cậu ta trốn mất.

Ngoài ra, cô ta còn có một danh hiệu cực kỳ nổi tiếng khác, đó là Nhền nhện vô tình trong giới ngoại giao!

Hai gã vệ sĩ nghe vậy thì liếc mắt nhìn nhau một cái, một giọt mồ hôi lạnh chảy xuống hai bên thái dương, thấp giọng nói: “Được rồi! Tên này có thể đi vào, nhưng chúng tôi phải kiểm tra!”

“Cái này…”, Đổng Sinh lúc này có chút khó xử nhìn về phía Vu Kiệt.

Vu Kiệt gật đầu, không từ chối.

“Cảm ơn anh Vu, vậy phiền anh rồi…”.

Đổng Sinh cảm ơn một câu rồi lườm gã vệ sĩ: “Mau lên đi, còn đợi cái gì nữa?”

Một gã vệ sĩ trong đó bước lên, đầu tiên là đi đến phía sau của Vu Kiệt, một người khác thì đặt tay lên trên khẩu súng để phòng trường hợp bất lợi sẽ lấy súng ra ngay lập tức.

Vu Kiệt bình tĩnh như không, không hề có chút mất tự nhiên nào.

Nhưng ngay giây tiếp theo, tên vệ sĩ đột nhiên hắt hơi một cái.

“Không xong!”

Vu Kiệt lập tức lách người tránh đi, nhưng bất đắc dĩ, hành động của gã vệ sĩ quá đột ngột, một ít nước mũi… dính lên bộ vest của Vu Kiệt.

Soạt một cái!

Mặt Vu Kiệt biến sắc.

Đây là quà của Dương Cẩm Tú tặng cho anh, là bộ vest mà cô đích thân lựa chọn.

Tên này… lại làm bẩn bộ vest của anh.

Gã vệ sĩ day day cái mũi, coi như chưa từng có chuyện gì xảy ra, thái độ của gã như không, chỉ vào trong phòng: “Vào đi!”

“Xin lỗi!”

Vu Kiệt không động đậy, giọng điệu lạnh lùng nói.

“Anh nói cái gì?”

Ánh mắt gã vệ sĩ da đen lạnh lùng, một khắc đó, bầu không khí bỗng nhiên căng thẳng hẳn lên!

“Tôi nói là anh phải xin lỗi, phép lịch sự tối thiểu như vậy cũng không có à?”, Vu Kiệt bực mình nói.

“Con mẹ nó!”

Lần này thì gã vệ sĩ da đen đã không thể nhịn được nữa, thân và vệ sĩ của gia tộc Rothschild, trước giờ gã đã phải xin lỗi ai bao giờ đâu?

Mày không phải chỉ là bạn của cái thằng vô dụng Rothschild Tiêu Hán kia thôi sao? Có cái gì mà dám kiêu căng?

Vừa rồi tên Đổng Sinh này lôi cô chủ Lina ra mới miễn cưỡng để cho bọn họ đi vào.

Bây giờ tên này lại bảo gã phải xin lỗi, cho dù có là cô chủ Lina thì cũng không thể nhịn được nữa rồi!

“Soạt!” hai tiếng.

Họng súng của hai tên vệ sĩ da đen chĩa thẳng vào đầu của Vu Kiệt.

“Thằng nhãi, mày có giỏi thì nói thêm một câu nữa tao nghe xem?”

Bọn họ không ngần ngại gì mà chĩa thẳng súng vào đầu Vu Kiệt.

Gương mặt Đổng Sinh khẽ căng lên: “Mấy người muốn làm cái gì? Mau bỏ súng xuống, mấy người bị điên rồi à?”

“Chúng tôi?”

Gã vệ sĩ cười khinh bỉ: “Anh nhìn cho rõ đi, là anh ta gây sự trước! Người của gia tộc Rothschild chúng tôi đã bao giờ phải đi xin lỗi một con khỉ da vàng chưa, anh ta là cái thá gì chứ?”

Gã ta dùng cách nói chuyện bằng tiếng Hoa lưu loát nói ra câu này, làm như bản thân mình chẳng làm gì sai vậy.

Đổng Sinh nghe vậy, bực bội nói: “Nói câu xin lỗi mà khó như vậy hả? Là do mấy người hắt xì lên người anh Vu trước!”

Anh ta bắt đầu hoảng hốt, không thể nghĩ được một cái hắt xì đã khiến cho Vu Kiệt nổi điên, đương nhiên, anh ta có thể hiểu được, nếu đổi lại là mình thì cũng sẽ không thấy vui vẻ gì.

Nhưng anh ta thật không ngờ được, hai gã vệ sĩ của nhà Rothschild này lại không nói lý như vậy?

Nếu như bởi vì Vu Kiệt không thoải mái, quay người đi về luôn thì bệnh của Tiêu Hán biết làm sao?

Không được!

Mà câu nói tiếp theo của tên vệ sĩ da đen đã khiến cho anh ta không biết phải mở miệng thế nào nữa!

Gã tỏ vẻ vênh váo nói: “Hắt xì? Anh nói xem hắt xì thì có thể khống chế được không? Tôi cũng không phải cố ý, vào thì vào, không vào thì cút!”

“Anh…”.

Thật là quá bất lịch sự!

Đổng Sinh siết chặt nắm tay, nhưng bất đắc dĩ, anh ta không có tiếng nói để điều động được hai gã vệ sĩ này.

Lại nghĩ đến địa vị của Tiêu Hán trong gia tộc, anh ta không dám tưởng tượng, những năm này rốt cuộc Tiêu Hán phải đối mặt với một đám người như thế nào.

“Anh Vu… tôi…”.

“Cậu chủ Đổng, tôi biết anh khó xử, cho nên tôi sẽ không bỏ đi, trước khi chữa khỏi cho bạn anh, tôi cần phải xử lý xong việc này!”

Nói xong, Vu Kiệt chỉ một ngón tay về phía gã vệ sĩ da đen nó: “Tôi cho các người một cơ hội cuối cùng, trong vòng một phút, xin lỗi tôi, rồi lau sạch vết nước mũi trên áo của tôi, nếu không… hậu quả tự gánh!”

“Ha ha! Còn hậu quả tự gánh, doạ ai thế? Con khỉ da vàng, Hoa Hạ có câu tục ngữ, gọi là tự bê đá đập vào chân mình, mày có ngon thì để chúng tao xem nào, muốn xin lỗi, nằm mơ!”

“Vậy sao?”, con ngươi của Vu Kiệt khẽ co lại, sức mạnh toàn thân dồn hết về nắm đấm.

Nhưng đúng vào lúc anh đang chuẩn bị ra tay để đòi lại công bằng cho chiếc áo vest mà Dương Cẩm Tú tặng cho mình, bên trong phòng bỗng truyền đến tiếng ho yếu ớt cảnh cáo!

“Hai người các người, còn không xin lỗi, tôi sẽ gọi điện thoại cho bố của tôi, để ông ấy… đưa các người vào hầm rắn!”

- ---------------------------

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.