Editor: Lãnh Nguyệt Dạ
”Vương gia.” Liễu Chấn Toàn nghe được giọng nói của hắn vội vàng xoay người chắp tay nói.
”Bổn vương thấy dường như đây là việc nhà Liễu phủ ngươi, bổn vương ở chỗ
này thật sự là không ổn, hay là ta hồi phủ trước, Liễu Tể tướng cũng
tiện xử lý hơn.”
Dường như? Đây là việc nhà.
Hồi phủ? Ngươi đã nên làm như vậy từ sớm rồi.
”Vi thần quấy nhiễu Vương gia, thật sự là không nên, xin Vương gia trách tội.”
”Không có việc gì, không có việc gì, bổn vương đi đây.” Nói xong lập tức đứng dậy muốn đi.
”Vi thần cung tiễn Vương gia.” Nói xong tất cả mọi người cúi người cung
tiễn Vương gia, chỉ có Liễu Tịch Nhược vẫn ngủ ở trên ghế, không có đứng dậy như cũ.
Mục Kỳ quay đầu nhìn nàng một cái thật sâu mới cười rời khỏi.
Mục Kỳ mới vừa đi, Liễu Chấn Toàn lập tức khôi phục khí thế của người đứng
đầu trong nhà, tức giận nói: “Vương Mộng kỳ ngươi quỳ xuống cho ta.”
Nhị phu nhân hoảng sợ, vội vàng quỳ xuống.
Liễu Chấn Toàn thấy Nhị phu nhân đã quỳ xuống lại hỏi Hoa Khê: “Hoa Khê, ta
hỏi ngươi, ngươi nói ngươi đi báo tin cho Nhị phu nhân mà không biết
đường, lại lo lắng cho Nhược Nhi nên trở về chăm sóc, vậy quản gia chưa
từng phân phối nha hoàn cho Nhược Nhi sao?”
”Chưa từng có ạ.” Hoa Khê đáp rất rõ ràng, một vẻ mặt của người vô tội.
Liễu Tịch Nhược vẫn đang một mực ngủ ở một bên nghĩ trong lòng, không nghĩ
tới Liễu Chấn Toàn lại có thể là một người ngay thẳng công chính mà còn
dè dặt cẩn thận, ít nhất còn biết điều tra tất cả chuyện hết một lần,
như vậy sẽ không đến mức bị tức giận choáng váng mà oan uổng người tốt,
nếu không cũng không thể leo đến vị trí cơ hồ là dưới một người trên vạn người như hiện tại.
”Ngươi nói phòng Nhược Nhi có một cái động lớn, đây là có chuyện gì?”
”Này . . .” Hoa Khê ngẩng đầu nhìn Nhị phu nhân liếc mắt một cái, “Nô tỳ
không biết, nhưng lời nô tỳ nói là sự thật, lão gia nếu không tin có thể vào phòng tiểu thư, vừa thấy liền biết ngay.”
Hỏi đến đây,
trong lòng Liễu Chấn Toàn đã hiểu được, ông đi đến trước mặt Liễu Tịch
Nhược, nhẹ nhàng sờ sờ mặt Liễu Tịch Nhược nói: “Nhược Nhi, mấy năm nay
khổ thân con, thật là một hài tử tốt . .. Là phụ thân có lỗi với con,
nếu như nương con vẫn còn . . .” Dường như bỗng nhiên nhớ lại cái gì, la lớn: “Nhanh, nhanh, truyền thái y, truyền thái y.” Diễn đàn lê quý đôn.
Ở trong lòng Liễu Tịch Nhược với Hoa Khê đồng thời cảm thán, rốt cục cũng ý thức được điểm này, may mà không có thật sự bị bệnh, bằng không đã
sớm bỏ mình bởi vì không được chữa trị rồi.
”Lão gia, đừng
hoảng sợ “ Hoa Khê nói, tuy là oán hắn tới giờ mới nhớ phải gọi thái y,
nhưng mà “Bệnh” của tiểu thư không thể gọi thái y nữa, kêu thái y tới
vậy chẳng phải là lộ tẩy rồi sao, “Lão gia yên tâm, nô tỳ hiểu sơ về y
thuật, đã xem qua cho tiểu thư, chỉ cần an tâm tĩnh dưỡng nghỉ ngơi cho
thật tốt thì sẽ không sao nữa rồi.”
”Ngươi còn biết y thuật?”
”Bởi vì từ nhỏ nô tỳ đã chăm sóc tiểu thư, tự nhiên là có biết đôi chút.”
”Ừ, vậy là tốt rồi,.” Liễu Chấn Toàn nhẹ giọng nói, “Nhưng . . .”
”Phụ thân . . .” Thời khắc mấu chốt, Liễu Tịch Nhược bỗng kịp thời tỉnh lại, mở miệng nói, “Phụ thân . . . Không cần gọi thái y, mong rằng phụ thân
yên tâm . . . Y thuật của Hoa Khê... Không tệ, bệnh của ta mấy năm nay. . . Toàn là dựa vào Hoa Khê.”
”Ài, Nhược Nhi, tất cả phụ thân nghe theo ngươi, hài tử tội nghiệp của ta.”
Hoa Khê rốt cục thở dài nhẹ nhõm một hơi . Nghĩ thầm, mỗi ngày cho dù là
ban ngày hay là đêm tối khi đi ngủ tiểu thư người đều có thể biết được
toàn bộ sự tình phát sinh chung quanh, nghe được từng câu người khác
nói, nhưng mà như vậy gọi đi ngủ sao? Như vậy có gì khác với lúc tỉnh
đâu, trách không được cả ngày lại ngủ bất tỉnh thế này, như vậy ....
Người có thể tỉnh ngủ chưa? Đây là vẫn không ngủ. Nhưng nếu như vậy, vì
sao người còn không mở miệng sớm một chút, khiến một mình ta ở trong này nước miếng tung bay cả buổi còn không bằng một câu của người.
Hoa Khê vẫn đang oán hận nghĩ, đã thấy ánh mắt lười nhát của Liễu Tịch
Nhược quét ngang, sợ tới mức Hoa Khê run run, vội vàng cúi đầu, nghĩ
thầm, tiểu thư người sẽ không đoán được em đang suy nghĩ cái gì phải
không. Đây cũng quá đáng sợ rồi.
”Lão gia, sự tình không
phải như thế, người không nên chỉ nghe lý lẽ một phía của nha đầu kia.”
Nhị phu nhân quỳ trên mặt đất mắt thấy sự tình càng ngày càng hỏng bét,
nhất thời lửa giận trong lòng ngày càng mạnh, cho dù biết Liễu Chấn
không nhất định sẽ tin bà ta, cũng không nhịn được nói.
”Ngươi im miệng, chuyện đó là cái dạng chết tiệt gì? Chẳng lẽ là Nhược Nhi cố ý không đi thỉnh an, trong lòng ngươi không vui đến tìm Nhược Nhi, không
ngờ lại bị Hoa Khê ngăn ở cửa, ngươi tức giận, muốn giáo huấn Hoa Khê,
lại bị Nhược Nhi đến ngăn lại, sau đó chọc giận ngươi, cuối cùng làm ầm ĩ đến nơi đây đảo lộn sự thật, cắn ngược lại ngươi một ngụm?” Liễu Chấn
Toàn nói xong một hơi, trái tim nhấp nhô kịch liệt.
Liễu
Tịch Nhược với Hoa Khê sửng sốt nhìn tới, ở trong lòng âm thầm gật đầu,
ừm ừm, nói thực đúng, sự thật chính là như vậy.
”Ngươi tin sao?” Liễu Chấn Toàn gần như là nổi giận hỏi Nhị phu nhân.
Vẻ mặt Nhị phu nhân kinh ngạc, run rẩy nói: “Lão gia .... Người làm sao ... Biết được.”
”Hừ!” Liễu Chấn Toàn hừ lạnh một tiếng, “Ngươi nghĩ rằng ta sẽ tin sao?”
Vẻ mặt hăng hái của Nhị phu nhân lập tức biến thành màu đen, nhưng mà biết rõ Liễu Chấn Toàn đã tin Liễu Tịch Nhược, nói tiếp cũng vô ích, cho nên gục đầu xuống cũng không nói thêm gì nữa.
”Ngươi, không thể làm tốt vị trị chủ mẫu đứng đầu hậu viện, Nhược Nhi nhập phủ, lại giữ
tâm tư không tốt chẳng những không có đúng lúc sai phái nha hoàn, lại
còn nhiều lần làm khó dễ từ bên trong, lấy thân phận áp người, đúng là
đáng giận, theo gia pháp ứng chịu hình phạt roi. “
Nhị phu nhân sửng sốt ngẩng đầu, “Lão gia . . .”
”Phụ thân, người không thể dùng roi phạt đối với mẫu thân.” Liễu Tịch Nhiễm bỗng nhiên quỳ xuống khóc nói.
Liễu Tịch Nhược cười nhẹ, không thể tưởng được nàng ta vẫn còn một chút
lương tâm, tối thiểu còn biết bảo hộ mẫu thân của chính mình.
”Lão gia, không phải nô tì cố ý, đó là bởi vì sự tình trong phủ nhiều lắm,
nhất thời nô tì không thể quan tâm đến, cho nên mới quên mất.” Nhị phu
nhân thật không ngờ Liễu Chấn Toàn sẽ dùng hình phạt roi đáng sợ như vậy xử bà ta, nhất thời sợ hãi, cũng chẳng quan tâm cái khác, vội vàng nghĩ biện pháp giảm nhẹ tội lỗi.
”Bận rộn? Vậy thì để cho Ánh Tuyết giúp ngươi đi.” Liễu Chấn Toàn chỉ vào Tam phu nhân nói.
Tam phu nhân tên là Tề Ánh Tuyết, là mỹ nữ Mục Thiên hoàng ban cho của hắn
mấy năm trước, nhưng mà lúc ấy một lòng Liễu Chấn Toàn đều đặt ở trên
người đại phu nhân cho nên chỉ thu làm thiếp, mãi đến khi đại phu nhân
bỏ mình, Liễu Chấn Toàn nhớ thương vợ đau xót mới chú ý tới bà ta, từ
thiếp một đường đi đến địa vị hôm nay, nay lại nghe được Liễu Chấn Toàn
để cho bà ta hiệp trợ bên cạnh Nhị phu nhân xử lý sự vụ trong phủ, cho
nên cao hứng cúi người nói: “Thiếp thân đa tạ lão gia, thiếp thân nhất
định sẽ mang hết khả năng có thể ra trợ giúp tỷ tỷ.”
Nhị phu nhân vô lực ngồi sững sờ trên đất, vẻ mặt chán chường.
”Nếu như vậy, vậy thì không cần hình phạt roi nữa, ngươi trở về trong phòng
mình tự ăn năn hối lỗi một tháng, tự giải quyết cho tốt.” Liễu Chấn Toàn nói.
”Thiếp thân tạ ơn ... Lão gia.”
Nhị phu nhân ngồi dưới đất, thê lương nói, ánh mắt của bà ta trống rỗng
bộ dạng như là bị tổn thương rất sâu, khiến Liễu Tịch Nhược nhìn dường
như cũng có chút “Không đành lòng“.
Vì thế, nàng nháy mắt, ở dưới sự nâng đỡ của Hoa Khê từ từ đứng dậy, đi tới trước mặt Nhị phu
nhân, ngồi xổm xuống, ghé vào bên tai bà ta nhẹ nhàng nói: “Nha hoàn của ta vĩnh viễn chỉ có ta được phép giáo huấn, ngươi . . . Còn chưa có tư
cách, về sau đừng để cho ta nhìn thấy ngươi quát lớn người của ta, dù
cho sai phái mấy người, đây là lần đầu tiên, cũng là một lần cuối cùng,
nếu không ....” Bỗng nhiên nàng cười âm trầm, hơi thở ấm áp nhưng lại
khiến Nhị phu nhân cảm thấy rét lạnh toàn thân, “Ngươi biết, sẽ như thế
nào rồi đó.” Nói xong lại đứng lên một lần nữa, nói với Liễu Chấn Toàn:“Phụ thân, Nhược Nhi lại khiến người thêm phiền toái, nhưng mà hiện tại
thân thể Nhược Nhi không tốt lắm, muốn xin được cáo lui trước . . .”
”À, là phụ thân không tốt, quên thân thể con không tốt, hay là nhanh chút
trở về đi, về sau con không cần thỉnh an cùng lễ tiết, cứ an tâm tu
dưỡng là được.”
”Ừm, cám ơn phụ thân.” Liễu Tịch Nhược nói xong vừa muốn đi liền nghe thấy một giọng nói sắc nhọn truyền đến ...
Thánh chỉ đến.