Thành phi nghe thấy Mục Thịnh gọi ra cái tên đó, nhất thời vui buồn đan xen, nước mắt lại tràn mi lần nữa. Nhìn khuôn mặt tuấn tú quen thuộc của Mục Thịnh, nàng vươn tay muốn sờ lên mặt của hắn, nhưng trong nháy mắt sắp chạm đến khuôn mặt hắn, lý trí đột nhiên trở về lại đại não, vội vàng rút tay trở về, cuống quít xoay người, không để ý đến vẻ mặt bi thương và ánh mắt không tha của Mục Thịnh, nhanh chóng rời khởi phòng.
Nàng phải đi, nếu không, quyết tâm vừa mới đặt lễ đính hôn của nàng sẽ ầm ầm sụp đổ trong nháy mắt.
xxxxxxxxxx
Đêm, dần dần khuya.
Liễu Tịch Họa kinh hồn bạt vía ngồi trong hỉ phòng, cúi đầu, từ trong khăn voan nhìn xuống thấy giá y đỏ tươi của mình, trong lòng lại một trận buồn bã.
Bàn tay có chút tái nhợt từ từ nâng lên, nhẹ nhàng để ở trên mặt, Liễu Tịch Họa nhẹ nhàng vuốt ve vết sẹo trên khuôn mặt mình, bắt đầu từ tối hôm qua chỗ này đã có nhiều thêm một vết sẹo thật dài.
Bây giờ nàng không dám tưởng tượng vào thời điểm Mục Thịnh thấy vết sẹo này thì sẽ có phản ứng gì, vào giờ phút này, nàng cỡ nào hy vọng, Mục Thịnh có thể đừng tới.
Nhưng mà, hắn tới.
Khi Liễu Tịch Họa đang hết sức bi thương, tiếng bước chân trầm ổn đi về bên này, càng ngày càng gần, càng ngày càng gần.
Liễu Tịch Họa vội vàng đặt tay xuống, nắm thật chặt ở trên đùi, lúc này nàng không dám thở, trong lòng nghẹn một hơi.
“Cạch-----” một tiếng, cửa mở ra.
Trong nháy mắt lòng bàn tay Liễu Tịch Họa rịn ra rất nhiều mồ hôi.
Thậm chí nàng còn nhìn thấy một cái chân từ từ bước vào, sau đó là chân thứ hai, sau đó từ từ di chuyển đến phía trước.
Hô hấp Liễu Tịch Họa dường như ngừng lại. Mà ngay vào lúc này, một đôi chân này chợt dừng lại ở chỗ cách nàng ba bước.
Liễu Tịch Họa sững sờ, sau đó nghe thấy một giọng nói cung kính truyền đến, “Vương phi, Vương gia để cho thuộc hạ báo lại, tối nay sẽ không thể tới, kính xin Vương phi nghỉ ngơi thật tốt.”
Nghe thấy mấy câu này, Liễu Tịch Họa thở phào nhẹ nhõm.
Thì ra không phải là Mục Thịnh, tối nay hắn không đến. Liễu Tịch Họa vô ý thức sờ sờ mặt của mình, từ từ cười.
Ám Ảnh đến báo tin đầu tiên là nghe được âm thanh thở phào nhẹ nhõm của Liễu Tịch Họa, sau đó lại nghe được tiếng cười khẽ của nàng ta, liền nghi ngờ ngẩng đầu lên nhìn một cái, đáng tiếc lúc này Liễu Tịch Họa đang đội khăn voan, hắn hoàn toàn không nhìn thấy được gì cả.
Mà ở một hướng khác bên bờ hồ tràn đầy lá sen, một nam tử cả người mặc trang phục hỉ cưới đỏ thẫm chắp tay đứng thẳng, mà đối diện hắn là một vùng lá sen xanh biếc, ở giữa lộ ra bông hoa xinh đẹp, ánh trăng sáng ngời chiếu xuống, làm cho bông hoa này càng lộ ra vẻ tĩnh lặng, tạo cho người ta một cảm giác tĩnh mịch yên lặng.
“Môn chủ.” Hai bóng dáng không tiếng động đáp xuống sau lưng hắn.
Mục Kỳ xoay người, trong bóng tối không thể thấy rõ mặt hắn, chỉ là càng cảm thấy cỗ hàn khí trên người hắn càng thêm mãnh liệt.
Hắn nhìn hai người trước mặt, không nói gì.
Tử Phong, Mặc Ảnh cũng cúi đầu, tận lực không nhìn đến cặp mắt của Mục Kỳ, nói: “Thuộc hạ làm nhục sứ mệnh, không bắt được người nọ, chỉ là người này võ công cực cao, thuộc hạ và Tử Phong không thể ra sức.”
“Thấy được tướng mạo của bọn họ không?” Rốt cuộc Mục Kỳ cũng di chuyển ánh mắt khỏi người bọn họ, ngược lại nhìn về phía hồ nước.
“Không có.” Tử Phong cúi đầu, trong đôi mắt ngoan tuyệt tràn đầy vẻ hối tiếc, “Chỉ thấy nam tử này mặc quần áo màu lam đậm, dáng người cũng khá.”
Nghe được lời Tử Phong nói, Mặc Ảnh nghiêng đầu, như có điều suy nghĩ nhìn Tử Phong một cái, dường như là nói cho Tử Phong biết, quả nhiên là nữ nhân, chỉ biết nhìn vóc dáng người ta.
Mục Kỳ không nói gì, tiếp tục nhìn về phía bông sen đẹp đẽ trên nền xanh biếc.
“Tĩnh nhi vẫn còn nháo sao?” Qua hồi lâu, đột nhiên Mục Kỳ lại hỏi một câu.
Tử Phong sững sờ, chắp tay nói: “Bắt đầu từ hôm qua vẫn là hét đòi đi nhìn Vương phi, cho đến hôm nay mới yên tĩnh lại.”
“Coi chừng nàng.” Mục Kỳ lại nói một câu, liền không nói thêm gì nữa.
Mặc Ảnh và Tử Phong thấy Mục Kỳ lại bắt đầu nhìn phía bông hoa sen đến mất hồn, liếc mắt nhìn nhau, lặng lẽ lui xuống.
Mà sau khi bọn họ đi, rốt cuộc Mục Kỳ chịu đựng không nổi che lồng ngực mình, mở miệng ra, một ngụm máu tươi liền phun ra.
Một lát sau, Mục Kỳ mới bình tĩnh hơn chút, sau khi tự mình trị liệu vết thương mới như có điều suy nghĩ nhẹ nhàng nói một câu: “Tiểu Vương phi này, xuống tay thật là ngoan độc.”
Nói xong, tà mị cười một tiếng, ánh mắt tiếp tục chuyển hướng nhìn hồ nước.
Mục Kỳ ngẩn người nhìn hồ nước này, phảng phất có thể nhìn thấy bên cạnh hồ nước một cô nương lịch sự tao nhã, mặc một thân quần áo màu lá sen xanh biếc, trên đầu cài một cây trâm ngọc đơn giản màu xanh biếc, lại không chút nào ảnh hưởng đến vẻ đẹp của nàng, nàng tựa như nhánh sen ở trong bùn mà không hôi tanh mùi bùn, ở trong thâm cung sinh sống nhiều năm như vậy cũng không bị hậu cung dơ bẩn làm ô nhiễm.
Mục Kỳ còn nhớ rõ, năm ấy nàng ở một chỗ bên cạnh hồ nước nhẹ nhàng gọi tên hắn, “Kỳ nhi”. Sau đó hắn thật vui mừng mà chạy tới.
Sau đó hắn trong tiếng cười vui vẻ, nàng mang theo hắn bước lên một con thuyền nhỏ, xuyên qua trong một màu xanh ngát. Nàng ngồi đối diện với hắn, nhẹ nhàng khua thuyền, từng mảng từng mảng lá sen xanh biếc lướt sát qua cổ nàng, nhưng nàng cũng chỉ nhẹ nhàng cười, không có bất kỳ một động tác nào, bất kỳ lời nói nào.
Cuối cùng bọn họ đi tới trung tâm hồ nước, nàng mới từ từ dừng lại, từ trong từng cái đài sen một lấy ra từng hạt từng hạt sen, nhẹ nhàng thả vào trong tay hắn, thỉnh thoảng cũng sẽ bỏ vào trong miệng hắn một hạt.
Những lúc như thế này, lập tức hắn cắn nát hạt sen, trong phút chốc, hương thơm xông vào mũi, mùi thơm nhàn nhạt từ trong miệng lan tỏa ra ngoài.
“Dạ, ăn ngon.” Còn nhỏ tuổi nên hắn chỉ đơn thuần gật đầu.
Sau đó hắn nhìn thấy nàng cười, nhẹ nhàng cười, dịu dàng cười, giống như một trận gió nhẹ thổi vào trong lòng hắn.
Từ từ, nàng chợt khóc.
“Mẫu hậu, tại sao người lại khóc?” Hắn chỉ hỏi nàng một câu đơn thuần, mà nàng cũng chỉ cười cười nói, “Không có gì, mẫu hậu rất vui vẻ.”
“Kỳ nhi, gọi mẫu hậu một tiếng mẫu thân có được không?” Nàng lại bắt đầu khóc.
“Mẫu thân, mẫu thân, Kỳ nhi gọi người, mẫu hậu đừng có khóc được không? Kỳ nhi không thích khi người khóc đâu.” Hắn còn nhỏ tuổi nhẹ nhàng lau nước mắt mẫu thân, chỉ hy vọng mẫu thân không khóc nữa.
Nưng mà, khi đó hắn không biết có một từ gọi là bất đắc dĩ, càng không biết còn có một từ gọi là tình thế bất đắc dĩ.
Nghe được lời của hắn, nàng một phen ôm lấy hắn vào trong ngực, “Được, mẫu thân không khóc, mẫu thân không khóc, Kỳ nhi ngoan, về sau phải nghe lời của phụ hoàng được hay không?”
“Được, Kỳ nhi ngoan, Kỳ nhi sẽ nghe lời của phụ hoàng, như vậy, mẫu thân giúp Kỳ nhi làm chè hạt sen được không?” Hắn lúc đó, thật ngây thơ cho là mẫu thân nói không khóc sẽ không khóc nữa, liền ngây ngốc nghĩ đến món ăn sở trường của mẫu thân.
“Được, được” Nàng cười, nhẹ nhàng vuốt ve đầu của hắn.
Đáng tiếc, khi đó hắn còn quá mức đơn thuần, cũng không hiểu nguyên nhân vì sao năm đó người thiếu nữ lại khóc thầm bi thương như thế, cũng không hiểu những lời cuối cùng đó đại biểu cho cái gì.
Hài tử đáng thương đó chỉ đơn thuần chờ mong mẫu hậu làm chè hạt sen, vào thời điểm đi tìm mẫu hậu phát hiện mẫu hậu đã chết ở trong phòng của mình
Từ đó về sau, chỉ trong một đêm hài tử trưởng thành.
Chỉ là hắn vĩnh viễn cũng không quên được còn có một chén chè hạt sen chậm chạp chưa làm xong.
Nhìn như quá trình không giống nhau, đêm động phòng hoa chúc của Mục Kỳ và Mục Thịnh một kích tình mãnh liệt, một vắng lạnh. Nhưng không thể phủ nhận đó là, bản chất đêm động phòng hoa chúc của hai người, chính là kết quả lại giống nhau, bởi vì hai người bọn họ cùng một dạng, không lên giường của tân nương.
Hơn nữa, bọn họ còn giống nhau, đồng thời bị Mục Thiên hoàng cho gọi đến hoàng cung.
Ngày hôm sau trời vừa sáng, Mục Thiên hoàng lại đột nhiên cho gọi, nói là có chuyện quan trọng cần thương nghị, để Mục Kỳ lập tức đến trước.
Mà Mục Kỳ vốn định đi xem Liễu Tịch Nhược một chút, thuận tiện sắp xếp chuyện tình trong phủ, nhưng bỗng chốc Mục Thiên hoàng cho gọi, vì vậy chỉ đành phải hướng bên chỗ hỉ phòng nhìn mấy lần, cuối cùng bất đắc dĩ thở dài một cái, mới phất tay áo bỏ đi.
Hôm qua, sau khi Mục Kỳ từ hỉ phòng đi ra đứng bên hồ nước một lát, cuối cùng mới tự mình đi đến Thúy Nguyệt hiên đặc biệt dùng để chiêu đãi khách để ngủ, còn Liếu Tịch Nhược dĩ nhiên là nghỉ ngơi luôn trong hỉ phòng.
Mà sau khi Mục Kỳ đi, cũng là ước chừng ở giữa buổi trưa, Liễu Tịch Nhược mới lười biếng duỗi thắt lưng, từ từ đúng dậy.
“Tiểu thư, người đã tỉnh.” Vừa mới tỉnh dậy, Hoa khê đã bắt đầu cằn nhằn.
Liễu Tịch Nhược bất đắc dĩ liếc mắt nhìn nàng một cái, nghĩ thầm, hôn lễ hôm qua mệt mỏi như vậy tất nhiên là muốn nghỉ ngơi thật tốt.
Hoa Khê bất đắc dĩ lắc đầu, nhìn thấy Liễu Tịch Nhược đã xuống giường, Hoa Khê ở một bên vội vàng hầu hạ thay quần áo như trước đây.
Đợi đến khi giúp Liễu Tịch Nhược thay trang phục xong, Hoa Khê mới thử dò xét nói với Liễu Tịch Nhược, Lưu Toàn Lưu quản gia đã ở bên ngoài chờ hồi lâu.
“Hả?” Liễu Tịch Nhược nhíu mi, “Hắn tìm ta làm gì?”
“Cài này...” Hoa Khê chảy mồ hôi, làm sao nàng biết được chứ, rồi lại nói, “Nếu không, nô tỳ gọi hắn vào.”
Liễu Tịch Nhược hơi gật đầu một cái, Hoa Khê mới chậm rãi lui ra ngoài.
Một lát sau, Lưu Toàn Lưu quản gia vội vội vàng vàng theo Hoa Khê đi vào.
Hắn nhìn Liễu Tịch Họa ngồi ở trên ghế nhắm mắt lại, trong lòng phức tạp một hồi, nghe nói Vương phi vừa xấu lại lười, bây giờ nhìn thấy quả nhiên không sai, tới trưa mới rời giường, tội nghiệp cho cô nương nhà người ta ở ngoài cửa lớn khổ sở quỳ tới trưa.
Lưu Toàn yên lặng nói thầm ở trong lòng,, mồ hôi trên mặt bất tri bất giác chảy ra, hắn do dự xoa xoa mồ hôi trên trán.
Còn Liễu Tịch Nhược vẫn như cũ bình tĩnh ngồi, không có chút phản ứng gì.
Hồi lâu, Liễu Tịch Nhược mới từ từ mở miệng: “Chuyện gì?”
Lưu quản gia muốt một hơi, nghĩ thầm, ngươi rốt cuộc lên tiếng, nhưng vội chết ta. Sau đó nói, “Bẩm vương phi, bắt đầu từ sáng nay, Lâm tiểu thư vẫn quỳ gối trước cửa vương phủ chúng ta, hi vọng vương gia...”
Liễu Tịch Nhược “soạt”lập tức mở mắt, trong đôi mắt lười biếng chợt lóe ra ánh sáng lạnh, làm cho Lưu Toàn cả kinh, lời ra đến khóe miệng bị cưỡng chế nuốt trở về.
Liễu Tịch Nhược miễn cưỡng quan sát Lưu Toàn một cái, cuối cùng ánh mắt dừng lại trên cái bụng phình của Lưu Toàn, sau đó từ từ nói một câu, “Lưu quản gia cũng nên giảm cân đi.”
Lưu Toàn chảy mồ hôi, trong thời gian ngắn lại không biết phải nói cái gì. Hắn biết là Liễu Tịch NHược đang nói đùa, nhưng khí thế mãnh liệt ở xung quanh nàng làm cho hắn không dám làm càn.
Nhưng Hoa Khê lại che miệng cười hắc hắc, nàng nhìn mặt Lưu quản gia quẫn bách cũng không nhịn được nữa bật cười ha ha.
Khuôn mặt Lưu Toàn hiện mấy vạch đen, toét miệng duy trì cười hắc hắc vài tiếng.
Mà Liễu Tịch Nhược lại nhắm hai mắt lại lần nữa, trên khuôn mặt bình tĩnh nhìn không ra một gợn sóng.
Lưu Toàn nhìn Liễu Tịch nhược như vậy, dưới đáy lòng bắt đầu hơi rung động. Chỉ với một lần này, cũng đủ để hắn khẳng định Liễu Tịch Nhược không phải là một tiểu thư quan gia đơn thuần.
Nhưng mà, Lưu Toàn lại nhìn Liễu Tịch Nhược một cái nữa, gánh vác áp lực mở miệng nói, “Vương phi, cái cửa đó...”
“Hửm?” Liễu Tịch Nhược mở mắt, “Cửa thế nào.”
“Vậy Lâm tiểu thư...”
“À,” Liễu Tịch Nhược làm bộ ta mới vừa nhớ ra, Lưu Toàn thở phào nhẹ nhõm, nhưng câu nói tiếp theo của Liễu Tịch Nhược lại làm cho hắn nổi đóa, bất đắc dĩ lắc đầu lần nữa.
Nàng nói, “Vậy thì có quan hệ gì với ta?”
Nàng có quan hệ gì với ta? Nàng ta là Lâm tiểu thư, còn ta là Kỳ vương phi, nàng ta là đệ nhất mỹ nữ kinh thành, ta là đệ nhất sửu nữ (cô gái xấu xí) lười biếng kinh thành. Cho nên, nàng ta quỳ ở bên ngoài thì có quan hệ gì với ta.
“Nhưng mà, bởi vì hôm qua nàng ấy ở cửa vương phủ...cho nên nàng muốn Vương gia...thu nàng làm tiểu thiếp.” Lưu Toàn khẽ cắn răng, cuối cùng vẫn tàn nhẫn nói ra chuyện thực này.
Đệ nhất mỹ nữ kinh thành cam nguyện làm tiểu thiếp, đây là chuyện có bao nhiêu hấp dẫn, bởi vì hôm qua Lâm Hinh Tuyết bị từ chối tại chỗ, cho nên tái giá gặp khó khắn sao? Vì vậy phải bắt được sợi dây lên cái cây Mục Kỳ này.
“À, là như vậy...” Liễu Tịch Nhược làm như bừng tỉnh đại ngộ, sau đó lại nói, “Chỉ là cái này ngươi nên hỏi Vương gia, không nên đến hỏi ta.” Một câu nói của Liễu Tịch Nhược làm Lưu Toàn hộc máu lần nữa.
“Vương gia nói chuyện này do Vương phi làm chủ.” Lưu Toàn lặng lẽ xoa mồ hôi trên trán, trong nội tâm sợ hãi một trận, Vương phi này, cả người có một khí thế lạnh lùng uy nghiêm, hắn ở bên người nàng thời gian càng dài, hắn càng cảm thấy kinh khủng.
Liễu Tịch Nhược khẽ nhếch khóe miệng, để ta làm chủ, là muốn khảo nghiệm ta đây mà, còn muốn nhân cơ hội này ra oai phủ đầu với ta.
“Nếu Vương gia để cho ta làm chủ, vậy hãy để nàng ta lưu lại đi.” Khóe miệng Liễu Tịch Nhược khẽ cười, từ từ nói.
Lưu Toàn hít sâu một hơi, rõ ràng là âm thanh cười nói, nhưng hắn lại cảm thấy sống lưng một trận lạnh như băng.
Mà ở trong hoàng cung, Mục Thiên rất khẩn cấp cho gọi Mục Thịnh và Mục Kỳ, nói với bọn họ rằng, mấy ngày gần đây Đông Thịnh quốc ở biên cảnh nước ta càn rỡ lợi hại, hơn nữa theo tin tức đáng tin báo lại, có thể sau hai ngày nữa Đông Thiên quốc sẽ tấn công Mục Thiên quốc.
Vì vậy Mục Thiên mới gấp rút cho gọi hai người đến, cũng lập tức bọn họ là Dã Chiến tướng quân, do Mục Thịnh nắm giữ ấn soái, Mục Kỳ làm giám quân. Cũng mệnh bọn họ lập tức lên đường, không phải trở vè phủ làm bất cứ chuyện gì nữa, ra roi thúc ngựa chạy đến biên quan trước.
Mục Kỳ nhìn nhóm ngựa với hình thể hoàn hảo, vô ý thức liếc mắt nhìn hướng Vương phủ của mình, mới bất đắc dĩ thở dài một cái, xoay người lên ngựa, dẫn đại quân, lập tức chạy như bay.
Mục Kỳ và Mục Thịnh vừa mới đi không bao lâu, Mộ Tự Khiêm và Tề Nam Phong rất nhanh lẻn vào trong Kỳ Vương phủ, cùng trao đổi phương pháp dùng binh và chính sách ứng đối lần này với Liễu Tịch Nhược.
Vào thời điểm mấy người Liễu Tịch Nhược đang sôi nổi thảo luận, đột nhiên Thủ Ky đến đây.
Hắn vừa mới đi vào, lập tức cong người quỳ xuống, sau đó dâng lên một cái mũi tên và trâm cài ở trong lòng bàn tay giơ cao quá đầu mới nói: “Thuộc hạ vô năng, hôm qua bị tiểu thư Bạch Sơ Cẩn đánh ngất xỉu, khi tỉnh lại, chỉ phát hiện thấy cái này.”
Liễu Tịch Nhược kinh hãi. Cái Phượng vỹ Ngân tiêm này rõ ràng là đồ ở Quỷ vực, mà còn cái trâm cài này rõ ràng là đồ của Bạch Sơ Cẩn.
“Chuyện gì xảy ra? Tại sao sư muội lại đắc tội với người của Quỷ vực?” Liễu Tịch Nhược cả kinh nói.
Lúc này, Mộ Từ Khiêm bất đắc dĩ thở dài một cái, “Mấy ngày trước đây hình như nàng mới vừa độc mù mắt của Tam công tử Quỷ vực.” Rồi sau đó lại suy nghĩ một chút nói, “Nhưng mà bởi vì lúc đó cái Tam công tử Quỷ vực này đúng là hơi quá đáng chút, hơn nữa võ công thủ hạ của hắn cũng không cao lắm, cho nên ta thấy võ công của bọn họ hẳn là tầm thường thấp nhất trong Quỷ vực, nên mới không liên quan vào đó, chỉ là, mặc dù võ công của sư muội không tốt, nhưng với độc thuật của nàng, không có người có thể làm gì nàng ấy cả.”
Liễu Tịch Nhược cau mày, ánh mắt trong trẻo lạnh lùng lướt qua trên bàn, sau đó nàng chợt sửng sốt, ánh mắt kinh ngạc thẳng tắp nhìn về phía cái lọ trên bàn.
Đây là? Liễu Tịch Nhược kêu lên một tiếng, đây là độc dược mà tối hôm qua nàng vì trừng phạt Bạch Sơ Cẩn mà lấy xuống từ trên người nàng.
Như vậy nói đúng ra lúc này Bạch Sơ Cẩn đã không còn độc dược, như vậy thì người quỷ vực muốn bắt nàng thì dễ như trở bàn tay.
Mà chỗ của Quỷ vực lại là mảnh đất tiếp giáp với Mục Thiên quốc và Đông Thịnh quốc, vả lại địa thế phức tạp, lại có quỷ lâm trấn giữ, không người nào có thể đi vào. Hơn nữa, dã thú hung mãnh ở bên trong thường thường ẩn hiện, vô cùng nguy hiểm.
Suy tính đến những thứ này, nên Liễu Tịch Nhược và Mộ Tự Khiêm lập tức lên đường đi đến Quỷ vực, còn Tề Nam Phong lưu lại ở kinh thành tiếp tục trợ giúp lão đầu tử Mục Thiên.. cùng lúc đó, từ bên kia truyền đến tin tức, nói là Liễu Tịch Nhiễm trong quá trình lưu đày bị người cướp đi.
Nhưng sau khi họ đi không lâu, Bạch Sơ Cẩn từ trên giường tỉnh lại, nàng mở mắt nhìn hoàn cảnh xa lạ xung quanh, một lúc lâu mới nhớ lại ngày hôm qua Mục Hữu ôm nàng bay trên mái hiên một lát, sau đó dừng lại trong mảnh sân này.
Lúc ấy nàng còn đang suy nghĩ đây là đâu, đột nhiên Mục Hữu lại lệnh mấy người mang nàng đến gian phòng này nghỉ ngơi.
Lúc đó nàng quá mệt mỏi, nhìn thấy giường lập tức liền nằm xuống ngủ đến không biết ngày tháng năm nào, nơi nào còn chú ý quan sát hoàn cảnh.
Nàng đứng dậy, xuống giường, đơn giản tắm táp qua loa, ngáp một cái, mới từ từ đi đến của phòng.
Nhưng nàng mới vừa đi ra khỏi phòng đã nhìn thấy một nam tử mặc đồ màu đỏ đứng ở cạnh cửa, mặt cười đùa nhìn mình.
“Thế nào, tối hôm qua ngủ ngon không? Hồng Độc Tước cô nương.” Hắn cố ý kéo ba chữ Hồng Độc Tước thật dài, nghe thế nào cũng giống như châm chọc.
Bạch Sơ Cẩn chu miệng, trợn to hai mắt nhìn hắn một cái, “Ngày hôm qua ta ngủ cũng không tệ lắm, cảm ơn đã chiêu đãi.”
Mục Hữu mở to hai mắt nhìn nàng mới bất đắc dĩ lắc lắc đầu: “Đúng là không tệ, đoán chừng khi ngủ người khác có giết ngươi, ngươi cũng không biết mình chết như thế nào đâu.” Một đại cô nương tại sao có thể ngủ thành như vậy, trước không nói đến tư thế ngủ bốn phương tám hướng, chỉ nói bộ dáng ngủ giống như heo chết đều không thể làm người ta tin tưởng được nàng là Hồng Độc Tước làm tất cả mọi người sợ hãi ở trên giang hồ.
“Ngươi bình thường đều ngủ như vậy sao?” Mục Hữu lại hỏi, bình thường cũng ngủ như thế này không có chút lo lắng nào sao, ngủ không sợ trời không sợ đất?
“Nếu không thì sao? Ngươi bình thường đều ngủ trên cây.”
“Ngươi...” Mục Hữu nổi đóa, trong đầu nha đầu này chứa những thứ gì vậy hả, không theo suy nghĩ bình thường.
“Chỉ là, nơi này là nơi nào? Là nhà của ngươi hả? Đúng rồi ngươi tên là gì hả?” Bạch Sơ Cẩn lười biếng duỗi thắt lưng, thờ ơ không chút để ý hỏi.
Mục Hữu khẽ hơi nhíu mi một cái, tỏ vẻ vuốt vuốt tóc, mới chậm rãi nói: “Ngươi cư nhiên không biết ta là ai, chẳng lẽ ngươi không biết ngọc thụ lâm phong, uy phong bát diện, mê đảo vô số thiếu nữ và được gọi là sát thủ thiếu nữ Ngũ Hoàng tử - Mục Hữu sao?”
Bạch Sơ Cẩn nghe hắn nói chuyện một hồi, khóe miệng co quắp, hồi lâu mới hồi phục lại bình thường, sau đó học dáng vẻ của Mục Hữu ngày hôm qua quan sát hắn từ trên xuống dưới một phen.
Sau đó tràn đầy hoài nghi bĩu môi, khinh bỉ nhìn hắn một cái mới lên tiếng: “Là ngươi hả? Chỗ này của ngươi không có gương sao? Ngươi thật đúng là không biết xấu hổ nói mình ngọc thụ lâm phong, còn là sát thủ thiếu nữ nữa chứ, ta thấy là chó sát thủ cũng không sai đâu.”
“Ngươi nói cái gì?” Mục Hữu cắn răng rống to, nàng lại coi đường đường là Ngũ Hoàng tử thành sát thủ chó, thật là đủ to gan.
“Ha ha ha, ta nói ngươi là sát thủ chó đó.” Bạch Sơ Cẩn lặp lại câu nói một lần nữa, sau đó bóng dáng chợt lóe mấy cái đã nhảy ra khỏi tường.
“Tối hôm qua cảm ơn ngươi, nếu có cơ hội ta nhất định cảm tạ.” Giọng nói tùy ý từ từ biến mất trong không khí.
Mục Hữu nhìn không khí từ từ lắng xuống, một lúc lâu mới vuốt mặt của mình lầm bầm lầu bầu nói một câu: “Dáng dấp của ta có kém như vậy sao?” Vừa nói vừa bước nhanh đến trong phòng, từ trong gương quan sát một lát, hồi lâu mới lại nói: “Không có mà, thấy thế nào cũng rất đẹp trai.”
Ngày mười hai tháng mười một năm ba mươi tư Mục lịch, đại quân Mục Thịnh và Mục Kỳ chiến thắng lớn trở về, cả nước vui mừng, Mục Thiên tự mình ra cổng thành nghênh đón, vỗ bả vai Mục Kỳ và Mục Thịnh mà nói tốt.
Sau khi hồi cung, Mục Thiên vui vẻ hăng hái phong thưởng. Phần thưởng hai người bọn họ nhận được là vạn lượng hoàng kim, mỹ nữ mười người, năm rương kim ngân châu báu cùng vô số lăng la tơ lụa.
Nhưng Mục Kỳ lại tiến lên thỉnh cầu Mục Thiên thu hồi ban thưởng mười mỹ nữ, Mục Thiên sửng sốt, hỏi nguyên nhân, vẻ mặt Mục Kỳ không đổi, khóe miệng khẽ nhếch, liền nói: “Bẩm Hoàng thượng, Tiểu Vương phi của nhi thần có chút lười, nên không thích đấu đá với một đám nữ nhân.”
Nghe câu này, các đại thần lấy làm kinh hãi, tràn đầy kinh ngạc nhìn Mục Kỳ.
Mục Thịnh lạnh lùng sửng sốt, khinh thường trong mắt rất rõ ràng.
Ngay cả Mục Thiên cũng một bộ không vui.
Đường đường là Tứ Hoàng tử Mục Thiên quốc, mới thành thân không đến nửa năm liền bị Vương phi của mình quản thành ngoan ngoãn, ngay cả đươc ban thưởng cũng không dám tiếp nhận, thật là ném đi mặt mũi của Mục Thiên quốc. Hơn nưa không phải là Tứ Hoàng tử thích nhất phong hoa tuyết nguyệt sao? Thành thân chưa được nửa năm, liền cải tà quy chính? Hơn nữa chẳng qua hắn và Vương phi chỉ ở chung có một buổi tối mà thôi, lại có thể làm cho Mục Kỳ buông tha cho khắp vườn hoa mà đi tìm một đóa hoa dại, còn nữa đóa hoa dại này cũng không xinh đẹp, vừa lười lại xấu xí căn bản không làm mọi người khơi dậy hứng thú được.
Nghĩ như vậy, Nhị tiểu thư Liễu gia vừa xấu xí lại lười thật đúng là không đơn giản, ngắn ngủi một đêm, có thể làm cho một nam nhân hoa tâm từ đó mà thay đổi vì nàng, rốt cuộc là nàng làm sao làm được.
Hiện tại, cơ hồ tất cả mọi người tại chỗ đầu tiền là tỏ vẻ khinh thường với hành động cưng chiều thê tử của Mục Kỳ, rồi sau đó lại bắt đầu bày tỏ than thở và kinh ngạc đối với Liễu Tịch Nhược.
Đến cuối cùng, Mục Thiên cũng chỉ cười cười hỏi: “Như vậy ngươi muốn đổi thành cái gì đây?”
“Vậy cho nhi thần đổi cho Vương phi một bộ trang sức đeo tay đi.”
Kết quả là, trong vật phẩm ban thưởng của Mục Thiên hoàng, lại nhiều thêm mấy rương trang sức đeo tay.
Nhưng khi Mục Kỳ trở lại Vương phủ thì chợt lấy làm kinh hãi đồng thời mong đợi trong lòng cũng từ từ ảm đạm xuống. Bởi vì lúc này đứng ở của vương phủ nghênh đón hắn không phải là Liễu Tịch Nhược mà hắn ngày đêm mong nhớ, mà là ngày tân hôn đó bị hắn hạ lệnh ngăn chặn ngoài cửa, Lâm Hinh Tuyết.
Mà bên cạnh nàng ta còn có một mỹ nữ Thành phi ban cho hắn mấy năm trước, bây giờ không nhớ ra tên là gì.
Lâm Hinh Tuyết nhìn thấy Mục Kỳ cưỡi trên lưng ngựa, từ từ đi đến chỗ này, trong lòng một trận mừng rỡ. Nàng ở chỗ này khổ sở đợi nửa năm cũng chỉ vì thời khắc này.
Nàng thấy dung nhan của hắn từ xa đến gần trở nên rõ ràng, nàng thấy khuôn mặt cương nghị của hắn, đôi mắt đẹp, sống mũi cao thẳng, đôi môi mím chặt.
Nàng thấy Mục Kỳ nhìn thấy nàng, trên khuôn mặt bình tĩnh thoáng qua kinh ngạc.
Nàng thấy hắn xuống ngựa, sau đó từ từ đi tới bên nàng.
Nàng cười, cười đến thiên hoa lạc trụy, để cho người nam nhân đó không chống cự được xinh đẹp của nàng.
Nhưng, Mục Kỳ lại có thể không liếc nhìn nàng một cái nào, sau đó đi qua bên cạnh nàng. Trong nháy mắt trong tim Lâm Hinh Tuyết tràn đầy mong đợi trở nên nát bấy, bởi vì trong nháy mắt Mục Kỳ đi qua đó, nàng rõ ràng nghe được Mục Kỳ hỏi Lưu quản gia một câu: “Nàng là người nào?”
Nàng là người nào? Lời này là cỡ nào tàn nhẫn.
Nàng là một vị tân nương khác của ngươi vào ngày thành thân hôm đó. Nàng là người vào ngày hôm sau quỳ ở cửa cho tới trưa nắng gắt mới được đồng ý vào cửa làm thiếp. Nàng là người ở trong vương phủ khổ sở chờ đợi ngươi nửa năm, đệ nhất mỹ nhân kinh thành Lâm Hinh Tuyết.
Chỉ là Mục Kỳ ngay cả một cái nhìn cũng không liếc nàng một cái.
“Nàng là nữ nhi của Lâm đại nhân Lâm Hinh Tuyết.” Lưu Toàn Lưu quản gia theo sát ở sau Mục Kỳ, nhận lấy roi ngựa Mục Kỳ đưa tới nói.
“Ừ.” Mục Kỳ đơn giản gật đầu, “Tại sao lại ở đây?”
Lưu Toàn chảy mồ hôi, tại sao lại ở đây, dĩ nhiên là phải ở đây rồi.
Vương gia ngài đã quên, ngày ngài vào cung nàng từng quỳ ở cửa thỉnh cầu vương gia thu nàng.”
“Hả?” Mục Kỳ kinh ngạc, cẩn thận suy nghĩ một chút tựa hồ là có một chuyện như vậy, chỉ là: “Ta nhớ lúc đó ta để cho ngươi đem chuyện này cho Vương phi xử lý mà.”
“Vâng, Vương gia quả thật đã nói như thế, nhưng Vương phi cho Lâm tiểu thư đi vào, cho đến bây giờ.”
Mục Kỳ lấy làm kinh hãi. Nữ nhân này, cư nhiên...cư nhiên cho nàng ta tiến vào vương phủ, hắn còn nhớ rõ bởi vì hôm đó hắn tức giận, Mục Thiên lại cho gọi, nên mới đưa chuyện này cho nàng xử lý, thứ nhất là muốn cho Liễu Tịch Nhược biết nàng làm một Vương phi là để làm cái gì, mà còn cho nàng một cơ hội để nàng tạo dựng uy tín trong vương phủ.
Hắn cho là bằng sự mạnh mẽ từ trong xương chắc là nàng không cho phép cùng chia sẻ một nam nhân với mấy nữ nhân, điều này thì hắn rất khẳng định, cho nên hắn mới giao chuyện này cho nàng, để cho nàng xử lý.
Nhưng hắn không nghĩ đến chính là, nàng lại có thể đồng ý thỉnh cầu của Lâm Hinh Tuyết, để cho Lâm Hinh Tuyết vào cửa. Uổng phí hắn còn sợ nàng mất hứng, để cho Mục Thiên thu hồi mấy mỹ nữ kia, nhưng ai biết, người trong cuốc chẳng mấy quan tâm.
Chẳng lẽ hắn nhìn lầm nàng, không thể nào, hắn khẳng định Liễu Tịch Nhược không phải là một nữ nhân im hơi lặng tiếng, nhưng mà, tại sao nàng lại không quan tâm đây? Nếu như hắn đoán không sai, nguyên nhân nàng không quan tâm bên cạnh hắn có bao nhiêu nữ nhân chỉ có một, đó là nàng vốn cũng không thương hắn, cho nên căn bản là nàng không nhìn đến hắn, càng sẽ không để ý đến hắn.
Nghĩ đến đây, Mục Kỳ bất đắc dĩ thở dài một cái, xem ra hắn nhất định phải dùng thêm sức, nếu không Tiểu Vương phi này của hắn sẽ không thể nhìn thấy hắn được mất.
Mục Kỳ tắm rửa xong thay quần áo ra ngoài, mới ngồi xuống từ từ cầm lêm một chén trà chậm rãi uống, mà Lưu Toàn đứng ở trước mặt hắn, cẩn thận hồi bào lại những chuyện phát sinh và sổ sách tình hình chi tiêu nửa năm qua.
Đợi đến khi hắn báo cáo xong, Mục Kỳ mới từ từ đặt chén trà xuống, nhìn như không chút để ý hỏi: “Vương phi đâu? Tại sao vẫn không thấy nàng?”
Thật ra thì hắn muốn hỏi là tại sao không đi ra nghênh đón hắn, hắn cũng không mong chờ Liễu Tịch Nhược sẽ đến hầu hạ hắn, hắn biết nàng lười, nhưng tối thiểu cũng phải ra nghênh đón hắn chứ. Nhưng mà, một đường hắn im lặng chờ đợi thế nhưng lại thấy chỉ có Lâm Hinh Tuyết ở bên ngoài chờ hắn, có dạng Vương phi như vậy sao? Hắn rất là hoài nghi.
“Á...” Lưu Toàn ấp úng hồi lâu mới lên tiếng: “Vương phi, chắc là đang nghỉ ngơi.”
Thật ra hắn muốn nói là, kể từ sau ngày tân hôn gặp một lần, hắn cũng không có nhìn thấy Vương phi nữa.
“Nghỉ ngơi? Chắc là?” Mục Kỳ cau mày, “Chuyện gì xảy ra?”
Lưu Toàn bất đắc dĩ, đành phải vội vàng quỳ xuống nói: “Vương gia, trên thực tế là ngày ngài rời đi đó, Vương phi liền lệnh tiểu nhân sửa sang quét dọn lại tòa Tiểu lâu bỏ hoang ở biệt uyển hậu viện, cũng nghe theo lời người sửa chữa một lần nữa, tiểu nhân tưởng rằng Vương phi rảnh rỗi tới không có việc gì làm, dùng để giết thời gian, nhưng không ngờ sau khi Vương phi lệnh chúng nô tài sửa xong, thế nhưng lại đi vào ở, hơn nữa còn nói không cho phép bất cứ kẻ nào đến quấy rầy người, nếu không đuổi ra khỏi phủ.”
Lưu Toàn một hơi nói xong tất cả mọi chuyện, làm cho Mục Kỳ kinh hãi, qua một lúc lại hỏi: “Vậy chuyện tình trong Vương phủ là do người nào xử lý?”
“Trước khi Vương phi vào ở cũng đã phân phó hết thảy, tất cả mọi chuyện trong Vương phủ do nô tài và Lâm tiểu thư xử lý.”
Mục Kỳ cau mày, hồi lâu không nói gì, chẳng lẽ đây chính là nguyên nhân để cho Lâm Hinh Tuyết vào phủ?
Nàng đã sớm lên kế hoạch thật tốt, đã sớm nghĩ kỹ chọc ta tức giận vào ngày tân hôn, cố ý để ta từ đó lạnh bạc nàng, sau đó nàng vui vẻ vào ở biệt uyển, sau đó lại sợ chuyện trong vương phủ không có người xử lý, gây ảnh hưởng đến nàng, cho nên mới cho Lâm Hinh Tuyết vào cửa để xử lý sự tình của Vương phủ.
Nếu như nàng sớm lên kế hoạch xong hết thảy, vậy nàng không khỏi có lòng tin quá mức đi.
Mục Kỳ cười khẽ, nữ nhân này, thật là càng ngày càng khó có thể động tới lòng của nàng.
“Nửa năm qua Vương phi vẫn không đi ra sao?” Một lát sau Mục Kỳ mới hỏi.
“Vâng, nô tài chưa từng thấy Vương phi ra ngoài, nhưng mà ngược lại Lâm tiểu thư...”
“Mang ta đi xem một chút, còn có, ngày mai ta không muốn thấy Lâm Hinh Tuyết và nữ nhân kia ở trong Vương phủ.” Đột nhiên Mục Kỳ tức giận đứng dậy, một câu nói cắt ngang lời của Lưu Toàn.
Lưu Toàn kinh ngạc: “Vương gia, nhưng mà nửa năm này Lâm tiểu thư đã làm rất nhiều chuyện cho Vương phủ chúng ta, trực tiếp đuổi ra ngoài thì không tốt lắm đâu.” Mục Kỳ ngẩng đầu nhìn hắn một cái, ánh mắt đáng sợ này, lạnh như băng!
Lập tức Lưu Toàn không nói thêm gì nữa.
Ái dám ở dưới ánh mắt như thế của Mục Kỳ nói chuyện, người đó chính là muốn ăn đánh mà.
Qua một hồi trên mặt Mục Ký mới hòa hoãn chút, Lưu Toàn lại nói: “Còn có mỹ nhân kia là năm đó Thành phi nương nương ban thưởng vào phủ, nếu như...sợ rằng Thành phi nươn nương sẽ...”
“Bên chỗ Thành phi có ta.” Mục Kỳ lại nói một câu, vẻ mặt có chút không vui.
Lưu Toàn nhìn sắc mặt Mục Kỳ, cúi đầu không nói thêm gì nữa, mỗi lần chỉ cần nhắc đến Thành phi, Mục Kỳ cũng sẽ như vậy. Tức giận, tức giận, bất đắc dĩ, bi thương... Tất cả tình cảm đan xen với nhau.
Bên ngoài biệt uyển Liễu Tịch Nhược ở.
Mục Kỳ nhìn cửa lớn trước mặt, cau mày. Chỉ nhìn bên ngoài tựa hồ không có gì khác nhau so với trước kia, giống như chỉ dọn dẹp cỏ dại ngoài cửa một chút, sau đó lại sơn lên một lớp dầu trên gỗ, khiến cho cửa viện bát giác đích thực có một loại cảm giác thanh u rất khác biệt.
Mục Kỳ cười, ánh mắt nhàn nhạt thoáng qua một tia kinh ngạc, định vươn tay đẩy cửa ra, nhưng-----
Hắn dừng lại, cánh cửa này lại mở không ra!
Hắn dừng lại động tác, quay đầu nhìn Lưu Toàn, thân thể Lưu Toàn run lên bần bật. Ánh mắt của Vương gia không khỏi quá kinh khủng đi.
“Vương...Vương gia, tiểu nhân đã từng thử qua rất nhiều lần, cửa này, mở không được.”
Mục Kỳ ngưng thần, tựa hồ như đang nghiên cứu làm sao để có thể mở được cánh cửa này, nhưng không được phép nghĩ nhiều, đột nhiên Mục Kỳ vươn tay, “Bùm-----” một tiếng, một chưởng đánh ra, đánh vào trên cửa đang đóng chặt, chỉ nghe “Ầm” một tiếng, cửa mở ra.
Lưu Toàn trợn to hai mắt nhìn cánh cửa đột nhiên mở ra. Mặc dù hắn biết Mục Kỳ không giống như lời đồn không có một chút võ công nào, nhưng kể từ năm đó hắn đi theo Mục Kỳ chưa từng thấy hắn ra tay lần nào. Không nghĩ tới, lần này may mắn nhìn thấy Mục Kỳ ra tay, mặc dù là một chưởng nhìn như đơn giản, nhưng như vậy là đã đủ rồi, bởi vì hắn đã nhìn thấy rõ ràng khung cảnh bên trong cánh cửa.
Đầu tiên đập vào mắt là một nhóm cây hình thù quái dị, bởi vì lúc này là mùa đông, tất cả cây đều không có lá, mà cây khô lại xiêu xiêu vẹo vẹo bày ra đủ loại hình dáng, tạo một ý tứ khác biệt. Dưới tàng cây là một nhúm cỏ khô héo, nhìn như sắp xếp lộn xộn, nhưng nhìn kĩ lại có thể nhìn ra nhưng cây cỏ này xếp lại là thành một câu nói: Vườn này chớ vào, hãy trở về đi!
Thấy tám chữ này, Mục Kỳ cười giựt giựt khóe miệng, mà Lưu Toàn phía sau hắn lại nhất thời không nhịn được, “Phì-----” một tiếng bật cười.
Nhìn về phía trước, là một tòa núi giả rất khác lạ, ở giữa là một hồ nhỏ xanh ngắt. Từ cửa ra bắt đầu có thể nhìn thấy một đường đất nhỏ vòng qua hồ, quanh co khúc khủy kéo dài đến bên trong vườn.
Mục Kỳ âm thầm kinh ngạc, không ngờ Liễu Tịch Nhược lại có tâm tư linh hoạt như vậy, vốn là một khu vườn bỏ hoang trải qua Liễu Tịch Nhược chỉnh đốn sửa chữa không nghĩ tới lại tuyệt vời như vậy. Nhưng là cho hắn kỳ quái là trong vườn lại tĩnh lặng như thế, nhìn kỹ mới phát hiện, trong vườn này không có bất kỳ động vật nào.
Nhưng mà dựa theo sự tươi tốt của cây cối trong vườn mà nói tất cả hình như không có khả năng.
Thế nào mà chim không bay trên trời xanh, con côn trùng không đậu trên lá cây, con kiến không xây tổ, thế nào mà con cá không có ở dưới nước, nơi này sao mà quái lạ như vậy.
Không có chim, không có côn trùng, không có cá, thậm chí ngay cả con kiến cũng không có.
Mục Kỳ nhìn khu vườn một lát mới bước vào, tất nhiên là Lưu Toàn cúi đầu đi theo phía sau. Theo con đường đất nhỏ từng bước từng bước đi lên phía trước.
Hắn đi rất chậm, trong bước chân trầm ổn lại có mấy phần hốt hoảng, phảng phất như đi dự một nghi thức quan trọng, rõ ràng rất là vui mừng nhưng lại phải giữ vững trầm ổn vốn có.
Đã nửa năm, nàng đã trở thành hình dáng ra sao, từ trang phục mỏng manh xinh đẹp mỹ miều đổi thành áo bông dầy cộm cồng kềnh, nàng có oán trách áo bông thô kệch hay không, không thể làm nổi bật vóc người hoàn mỹ của nàng. Nàng mà mặc áo bông thì sẽ có hình dáng như thế nào?
Bây giờ hắn có rất nhiều vấn đề muốn hỏi nàng. Thậm chí hắn có chút tức giận, lúc ở trong doạnh trại, hắn đã có rất nhiều lần thiếu chút nữa thì chạy về gặp nàng, nhưng lần này hắn trở về, nàng lại không ra nghênh đón.
Mục Kỳ từ từ đi, sau đó hắn dừng lại, bởi vì hắn nhìn thấy ở phía trước bên ven đường có một khối bia đá dựng thẳng, trên đó viết: Mong công tử dừng bước, con đường phía trước không thông.
Mục Kỳ bật cười, lắc đầu một cái tiếp tục đi lên phía trước.
Đi không được mấy bước lại thấy một bia đá, trên đó viết: Nghe ta khuyên một câu, không cần đi về phía trước, không cần lãng phí sức lực, trở về đi thôi.
Mục Kỳ cười cười, có chút mong đợi bước nhanh lên phía trước, ánh mắt tìm kiếm tấm bia đá tiếp theo trên mặt đất, rốt cuộc, Mục Kỳ lại tìm được tấm bia đá thứ tư, trên đó viết: Để cho người không cần đi tiếp về phía trước, nếu ngươi còn đi lên phía trước, đến lúc đó đừng oán ta không có khuyên ngươi.
Ngay sau đó, Mục Kỳ tìm được khối thứ năm, phía trên viết: Càng đi về phía trước, nhất định ngươi sẽ hối hận.
Trên khối thứ sáu viết: Bể khổ vô biên, quay đầu là bờ.
Mục Kỳ đi càng lúc càng nhanh, cũng càng lúc càng mừng rỡ, thông qua những tấm bia đá này, thậm chí hắn có thể nhìn thấy vẻ mặt của Liễu Tịch Nhược, cao hứng, vui vẻ, khuyên lơn, nòng nảy, bất đắc dĩ,...Những lời này không khỏi hấp dẫn tầm mắt của hắn, nàng càng không cho hắn đi, hắn lại càng muốn đi. Cho đến khi hắn phát hiện hoàn cảnh xung quanh càng ngày càng quen thuộc, hắn mới như có điều suy nghĩ dừng bước, Lưu quản gia vẫn theo sát sau lưng hắn không nghĩ hắn sẽ dừng lại, không kịp thời dừng bước, không cẩn thận, thân thể mập mạp lập tức đụng phải người Mục Kỳ.
Mục Kỳ bị hắn va chạm, người hơi nghiêng về phía trước, đầu cũng theo quán tính nâng lên, sau đó hắn thấy ở trên cành cây khô viết mấy dòng chữ: Nói ngươi đừng đi ngươi không nghe, hối hận chưa, lại trở về chỗ cũ.
Mục Kỳ kinh ngạc nhìn bốn phía một cái, lúc này mới phát hiện quả nhiên mình đã quay về lại bên cửa bát giác, chẳng những hận hận nắm ngón tay, sau đó còn giương mắt nhìn đường nhỏ này một lần nữa.
Rõ ràng cũng chỉ có một con đường, từ nơi này cũng nhìn không ra là một vòng tròn, hơn nữa quả thật hắn mới vừa đi ra từ một con đường khác, giờ lại trở lại chỗ cũ. Đây là xảy ra chuyện gì chứ?
Mục Kỳ càng lúc càng kinh ngạc, hắn quay đầu nhìn Lưu quản gia đang nghẹn cười, rất không vui nói một câu: “Buồn cười cũng đừng nghẹn.” Không ngờ mình đường đường là Hoàng tử lại để cho cái nha đầu này đùa giỡn! “Phì-----” Mục Kỳ nói một câu làm cho Lưu Toàn không nhịn được nữa, trực tiếp bật cười. Mếu như vừa rồi Mục Kỳ không có nói ra câu đó, đoán chừng là hắn có thể nhịn được, nhưng những lời vừa rồi của Mục Kỳ, thật là quá buồn cười rồi.
Hắn không nghĩ tới Mục Kỳ lại sẽ nói ra những lời như vậy, hơn nữa trên mặt còn mang vẻ mặt hối tiếc đáng yêu. Lưu Toàn biết hết những nhận xét và tin đồn bên ngoài về Mục Kỳ, nhưng hắn biết rất rõ ràng Mục Kỳ ở trong Vương phủ là một người vô cùng lạnh nhạt. Hắn đi theo Mục Kỳ đã nhiều năm, hắn biết những lời đồn đãi kia là do Mục Kỳ thả ra ngoài, mà người làm trong Vương phủ không nhiều lắm, lại chưa bao giờ dùng người mình không tín nhiệm, vì vậy không có mấy người biết tính tình thật của Mục Kỳ. Mà nếu như biết rõ nguyên nhân hắn cố ý phát tán tin đồn, phỏng chừng lại muốn làm cho người ta kinh ngạc.
Hắn rất ít cười, không, có thể nói là chưa bao giờ thấy hắn cười. Hắn rất lạnh, nhưng không phải như Mục Thịnh có bộ mặt lạnh như băng, mà là loại hơi thở tỏa ra từ trong xương làm người khác hít thở không thông. Hắn thường tự dưng nhìn hồ nước kia ngẩn người, không có ai biết hắn đang suy nghĩ cái gì. Mà người quen thuộc với hắn cũng biết lúc này ngàn vạn lần không nên đi trêu chọc hắn, lại càng đừng có ở trước mặt hắn thay thế mẫu phi của hắn, nếu không hắn sẽ phát điên, thật sự hắn sẽ điên, khi đó hắn sẽ không nhận ra ngươi là ai, hai mắt dữ tợn kinh khủng, trong nháy mắt sẽ lấy đi tính mạng của ngươi.