Editor: Lãnh Nguyệt Dạ
Tại nơi phố xá tấp nập ầm ĩ, một chiếc xa hoa xe ngựa từ từ chạy qua.
Bên trong xe ngựa.
Ngón tay thon dài của Liễu Tịch Nhược nhẹ nhàng xốc màn cửa sổ xe ngựa
lên trên, lụa trắng trên mặt nàng nhẹ nhàng phất phơ, chỉ để lộ ra cặp
mắt hẹp dài lười biếng đảo qua đám người, nhìn về phía ven đường tràn
đầy hàng hóa.
“Nhược Nhi, muội đây là muốn mang ca ca đến chỗ nào?” Liễu Tịch Hiền sau lưng nàng có chút mất tự nhiên hỏi.
Sáng sớm hôm nay Liễu Tịch Hiền đã đến tìm theo lời dặn của Liễu Tịch
Nhược, nhưng mà Liễu Tịch Nhược lại chẳng nói gì, chỉ cười cười liền lôi kéo hắn ngồi lên chiếc xe ngựa này. Nói thật, ngoại trừ lúc mới vừa
nhìn thấy Liễu Tịch Nhược, Liễu Tịch Hiền có chút xúc động hoảng hốt
nhất thời, thời gian còn lại vẫn đều nho nhã lễ độ, không phải hắn không thân thiết với nàng, cũng không phải không tin nàng, chỉ là thời gian
mười năm sớm đã khiến bọn họ từ quen thuộc giữa trở nên xa lạ, hơn nữa
bề ngoài Liễu Tịch Nhược nhìn như ấm áp, đối xử với mọi người đều rất ôn hòa, nhưng từ đầu đến cuối trên mặt nàng lại luôn giữ một bộ dáng lười
biếng, trên thân thể nàng lại có một loại khí chất lạnh băng không dễ
dàng phát giác, làm cho người ta không dám đến gần. Nhìn nàng có vẻ như
gần ngay trước mắt kì thực xa cuối chân trời, cho dù ngươi có tựa vào
nàng gần bao nhiêu cũng không cảm thụ nổi lòng của nàng.
Mà là vì muội muội nhìn như thân thiết kì lại thực xa lạ này, khiến
Liễu Tịch Hiền không biết nên đối mặt như thế nào, là dùng mọi cách yêu
thương nàng giống như trước đây hay là duy trì loại quan hệ không gần
không xa này. Liễu Tịch Hiền thật sự rất bất đắc dĩ.
Liễu Tịch Nhược vẫn đang một mực xem hàng hóa ven đường nghe được giọng nói của Liễu Tịch Hiền chợt quay đầu, nàng nhìn Liễu Tịch Hiền có chút
mất tự nhiên trước mặt, trong lòng có một chút ảm đạm.
Vì sao hắn lại mất tự nhiên như vậy?
Bởi vì nàng sao? Bởi vì nàng khiến hắn cảm thấy bất an chăng.
Liễu Tịch Nhược nhìn nam tử tuấn tú trước mặt này, vẫn giống hệt với
ngày mới gặp đó, mặc một bộ trường bào đơn giản màu trắng, bên hông buộc một cái đai lưng màu xanh đen, hai sợi Ngọc Thạch xanh biếc sáng rực
buông xuống thả ở bên thắt lưng, hắn là người thực sự yêu thương người
muội muội này, trong một gia tộc tràn ngập tranh đấu như vậy, nếu không
có sự trợ giúp của nam tử trước mặt này, Liễu Tịch Nhược trời sanh tính
tình đơn thuần biết điều làm sao có thể bình an lớn dần đến năm tuổi,
nhưng mà, dù Liễu Tịch Hiền tập trung tinh thần toàn lực bảo hộ nàng,
đơn thuần như nàng vẫn không có cách nào thoát khỏi vận mệnh bị hại như
cũ. Hắn nhất định rất hận mình, chắc chắn hắn đã từng đi tìm nàng không
quản ngày đêm, nhưng mà mười năm sau khi hắn đã buông tay, nàng lại
ngoài ý muốn đứng ở trước mặt hắn, này nên miêu tả tình cảm ngay lúc đó
như thế nào.
Kinh ngạc, hoài nghi, mừng rỡ, vui sướng, áy náy ... Tất cả tình cảm
đều gom lại với nhau, biểu hiện ra ngoài thành một loại cảm xúc mất tự
nhiên không biết nên làm như thế nào.
Có đôi khi, tình cảm trong lòng càng mãnh liệt, biểu hiện càng là bình
tĩnh, đối với một người càng để ý, biểu hiện lại càng lạnh nhạt. Không
phải bọn họ không đủ thích, mà là thích quá sâu, ngược lại