Đệ Nhất Mỹ Nhân Thành Trường An

Chương 59: Chương 59: Âm mưu




Ngày mười hai tháng tư, nhìn trời trong nắng ấm, Hứa hoàng hậu liền tổ chức một buổi yến ngắm hoa ở cung Cẩm Lan phía tây. Thái dương treo cao cao trên bầu trời bỗng nhiên bị mây đen che khuất, một trận gió thổi qua, chim chóc đậu trên cành cây đồng loạt phẩy cánh.

Chúng phi tần ngồi đối diện với nhau ngâm thơ hoa tử vi, không biết tại sao mèo trong lồng ngực Liễu chiêu nghi đột nhiên nổi cơn điên, bổ nhào vào người Thái Hậu.

Thái Hậu tuổi tác đã cao, sao chịu được kinh hách như vậy, con mèo lộ ra móng vuốt, nhảy xuống đất chạy biến.

Lẽ ra cung Cẩm Lan phía tây không có nhiều đá vụn, dù Thái Hậu ngã trên mặt đất, nhiều nhất cũng chỉ bị thương nhẹ trầy xước da, nhưng chuyện trên đời này, không thể luôn theo như dự tính.

Ai cũng không đoán được, chỗ Thái Hậu ngã xuống, đúng lúc có một cục đá.

Mà ót Thái Hậu vừa vặn đập trúng.

Mà con mèo kia múa may móng vuốt xong, chạy biến, lúc chúng phi tần còn đang kinh hô, chất nữ bên người Hoàng Hậu, Thất Nương Hứa gia -- Hứa Ý Thanh đột nhiên hô to một tiếng, "Đừng động vào Thái Hậu nương nương! Không được động cũng không được xê dịch thân thể người, mau gọi thái y!"

Nói xong, nàng liền đi qua, ngồi xổm xuống, dùng tay đỡ đầu Thái Hậu.

Lão ma ma bên cạnh Thái Hậu thấp giọng nói: "Lão nô cả gan hỏi một câu, Thất cô nương biết y thuật?"

Hứa Ý Thanh gật đầu, "Biết một ít."

Hứa hoàng hậu khẩn trương liếc nàng một cái, "Thanh Nhi." Một khi Thái Hậu xảy ra chuyện, mặt rồng giận dữ, tất sẽ chịu trách phạt, vị Liễu chiêu nghi kia không thoát được, Hứa Ý Thanh nhúng tay vào cũng không thoát được.

Hứa Ý Thanh cho Hứa hoàng hậu một ánh mắt, ý bảo bà ta yên tâm.

Sau một lúc lâu, thái y lệnh cùng hai gã thái y thừa vội vàng chạy tới......

Cẩn thận nâng Thái Hậu vào Dục Thư điện gần nhất.

Lúc Thành Nguyên đế tới, sắc mặt so với thời tiết bên ngoài còn âm trầm hơn, bước vài bước đi đến trước mặt Thái Hậu, mở miệng nói: "Thái Hậu thế nào?"

Thái y lệnh nuốt nước miếng, nói: "Hồi bẩm bệ hạ, trước mắt tính mạng người tuy không có vấn đề nhưng Thái Hậu nương nương tuổi tác đã cao, ngày thường va đập đã không chịu nổi, càng không nói đến hôm nay, này......" Những lời còn lại thái y lệnh không dám nói.

"Nói chuyện quan trọng." Thành Nguyên đế.

Thái y lệnh khom người nói: "Quan trọng chính là, đêm mai có thể tỉnh lại hay không."

Hứa hoàng hậu nói: "Việc hôm nay, thần thiếp khó mà thoát tội, xin bệ hạ trách phạt."

"Tội của nàng ngày sau lại nói." Thành Nguyên đế hít sâu một hơi, chỉ ra bên ngoài nói: "Trước cấm túc Liễu chiêu nghi ở điện Hoa Thanh, cấm thực ba ngày, ba ngày sau, trẫm sẽ tự mình thẩm vấn, không cần nàng ta quỳ gối bên ngoài, chướng mắt!"

Người sáng suốt đều biết, thánh nhân đây là khó chịu.

Hứa hoàng hậu vội vàng cho Trang ma ma ánh mắt, kêu bà ta ra bên ngoài thông truyền.

Giây lát, Thành Nguyên đế thanh thanh giọng nói, cho mọi người bình thân.

Hoàng đế ngồi bên cạnh giường, nhìn quanh bốn phía, ánh mắt dừng trên người một vị cô nương trời sinh minh diễm điệt lệ, xuất thủy phù dung.

"Ngươi là Thất Nương của Hứa gia?"

Hứa Ý Thanh phúc lễ thưa đúng.

"Biết y thuật?"

"Từ nhỏ Thất Nương được đi theo mẹ học một ít."

Thành Nguyên đế nhấp môi, đôi mắt nhíu lại, mẹ, Nhị Lang Hứa gia cưới hình như chính là nữ nhi của thái y lệnh tiền nhiệm.

Nghĩ tới đây, Thành Nguyên đế lại liếc mắt nhìn thái y lệnh.

Thái y lệnh lập tức nói: "Vừa rồi ít nhiều nhờ có Hứa cô nương không để người khác động vào ngọc thể của Thái Hậu nương nương, xử lý cũng kịp thời, bằng không, tình huống chỉ sợ sẽ càng nghiêm trọng."

Thành Nguyên đế "Ừm" một tiếng, nghiêng đầu nhìn Thái Hậu còn đang hôn mê bất tỉnh, nói với nội hầu: "Đi phủ Trấn Quốc công gọi trưởng công chúa tới."

******

Tĩnh An trưởng công chúa biết được tin tức liền lập tức cùng Lục Yến vào cung.

Vừa vào cửa, hốc mắt liền ửng đỏ, bà biết, nếu không phải thương thế mẫu hậu nghiêm trọng, huynh trưởng sẽ không cấp bách truyền tin cho bà.

Thành Nguyên đế đối với muội muội này cảm tình thâm hậu, thấy bà tới, chuyện cũ nhiều năm tức khắc nảy lên trong lòng, giọng nói không khỏi có chút nghẹn ngào, nói: "Tĩnh An, mẫu hậu từ trước đến nay thích muội, tối nay muội ở lại nơi này đi."

"Dạ." Tĩnh An trưởng công chúa nức nở nói.

Hứa hoàng hậu chạm vào khuỷu tay Hứa Ý Thanh, ý bảo nàng ta xem một Lục Yến.

Quả nhiên, mặt nữ nhi gia lộ vẻ xấu hổ.

Thành Nguyên đế đứng dậy vỗ len bả vai Lục Yến, nói: "Lễ tiết hôm nay miễn, tới xem ngoại tổ mẫu đi."

Nhìn thái độ Thành Nguyên đế đối với Lục Yến và Tĩnh An trưởng công chúa, Hứa hoàng hậu không nhịn được năm chặt tay, chính bà phụng hiến hơn nửa đời, nói đến cùng, còn không bằng muội muội đã gả ra ngoài của hắn.

Thành Nguyên đế bỗng nhiên quay đầu đầu, nhìn về phía sau Hứa hoàng hậu, thấp giọng nói: "Ai đứng ở đó? Trên mặt đất sao vẫn còn máu?"

Mọi người theo ánh mắt Thành Nguyên đế quay đầu nhìn lại.

Lúc này, Mạnh Tố Hề túm làn váy đi ra.

"Khởi bẩm bệ hạ, thần thiếp chậm chạp, mới vừa rồi vì bắt con mèo kia nên vô ý té ngã." Khi nói chuyện, Mạnh Tố Hề vừa cố ý nắm lấy góc áo dính máu.

Thành Nguyên đế nhìn nàng ta một lát, sau đó nói với y thừa nói: "Xử lý giúp nàng ta một chút."

Mạnh Tố Hề khom người nói: "Thiếp thân cảm tạ bệ hạ."

Có lẽ là thanh âm quá mức quen thuộc, không khỏi khiến Tĩnh An trưởng công chúa quay đầu nhìn thoáng qua.

Này vừa thấy, ánh mắt không khỏi giật mình.

Thế mà lại là cháu ngoại gái của Ôn thị, Mạnh Tố Hề.

Trước đó vài ngày còn suýt thì nói chuyện hôn nhân đại sự với nhi tử của mình, mà đảo mắt một cái đã biến thành nữ nhân hậu cung, thật khiến người ta cảm khái.

Một cái liếc mắt của Trưởng công chúa không khỏi khiến mọi người nhớ tới sự tình được lưu truyền trong cung đợt trước.

Trước mắt Thái Hậu chưa tỉnh, không ai dám lộ vẻ tươi cười, chỉ là trong lòng khó tránh khỏi sẽ châm biếm hai tiếng.

******

Ban đêm, Hứa hoàng hậu trở về An Hoa điện.

Nội thị nói: "Nương nương, Ngụy Vương điện hạ lại đây."

Hứa hoàng hậu gật đầu, Hứa Ý Thanh nói: "Hôm nay không thể rời cung, con đi nghỉ ngơi trước đi, cô mẫu còn có chút chuyện muốn nói với biểu ca con."

"Thanh Nhi đã biết, cô mẫu."

Hứa hoàng hậu bước vào cửa, Lục hoàng tử liền đứng dậy, nhướng mày nói: "Nhi tử nghe nói biểu muội hôm nay lập công?"

Hứa hoàng hậu ngồi xuống, uống một miếng nước, vừa xoa chân, vừa nói: "Hôm nay ít nhiều có Thất Nương, bằng không Thái Hậu thật sự khó mà nói."

"Sao mèo của Liễu chiêu nghi lại bỗng nhiên phát cuồng?"

Hứa hoàng hậu nghĩ tới Mạnh Tố Hề, không khỏi cười nhạo nói: "Ai biết được? Trong hoàng cung này, thiên tai nhân hoạ, từ trước đến nay khó dò."

"Chu Mậu bị xét nhà, Đông Cung phái người vào Hình Bộ, phụ hoàng ân chuẩn." Lục hoàng tử nắm chặt nắm tay: "Ai có thể nghĩ đến, vị thần y kia có thể lợi hại như vậy!"

"Nghe mẫu hậu, con bây giờ đừng động tới Đông Cung." Hứa hoàng hậu đùa nghịch cổ tay áo Lục hoàng tử, "Trên con đường con đi không có lão tam, cũng sẽ không có Thái Tử."

Lục hoàng tử nói: "Mẫu hậu không thể khinh địch! Lúc này mới không tới mấy ngày, Thái Tử đã được không ít người trong triều ủng hộ, mẫu hậu! Đó là Hình Bộ, nhi tử sao có thể nhịn được!"

"Sau đó thì sao?" Hứa hoàng hậu cười, "Đấu xong với lão tam, con lại muốn đấu với Thái Tử? Vậy Thái Tử đổ rồi, tiếp theo sẽ lại là ai?"

Lục hoàng tử cứng đờ, "Dưới gối phụ hoàng tuy có nhiều hoàng tử nhưng đã thành niên trừ bỏ Thái Tử, cũng chỉ còn lại lão Thất, nhưng mẹ đẻ lão Thất bất quá chỉ là con gái tội thần, chẳng lẽ...... Nhi thần bỏ ra nhiều vậy còn không thể thành?"

"Diệp Nhi." Hứa hoàng hậu biểu tình nghiêm túc, "Mẫu hậu vẫn luôn không nghĩ ra, phụ hoàng con mưu trí như vậy vì sao lập Thái Tử xong còn cho những nhi tử khác hy vọng, bất chấp dao động nền tảng lập quốc, khiến Đại Tấn triều đình không được yên ổn, nhìn nhiều năm như vậy, mẫu hậu rốt cuộc hiểu được."

"Mẫu hậu muốn nói cái gì?"

"Mọi người đều cho rằng bệ hạ không thích Thái Tử, thích con, kỳ thật không đúng." Tay Hứa hoàng hậu giao điệp đặt trên đầu gối, cong môi nói: "Phụ hoàng con đó, hắn không nghĩ tới việc uỷ quyền, cho dù con tranh thế nào, đấu ra sao đều là vô dụng, hắn coi người khác là quân cờ trong tay, giống như mẫu hậu con ở tại hậu cung này."

Hứa hoàng hậu nói, Lục hoàng tử sao có thể không hiểu?

"Vậy ý mẫu hậu là không tranh? Chắp tay nhường cho Thái Tử?"

Hứa hoàng hậu nhìn thoáng qua doanh cửa sổ, uyển chuyển, chậm rãi nói: "Nếu phụ hoàng con muốn trường sinh bất lão, chúng ta nên giúp hắn một tay mới đúng."

Lục hoàng tử hãy còn lắc đầu cười nói: "Mẫu hậu chẳng lẽ cũng tin trường sinh bất lão?"

"Mẫu hậu tin hay không không quan trọng, có người có thể làm phụ hoàng con tin, mới quan trọng."

Vẻ mặt Lục hoàng tử nghiêm lại, nghiêm túc nói: "Ý Mẫu hậu là......"

"Đợi một thời gian nữa Cát thiên sư sẽ vào kinh, con phái nhiều người một chút, cho loan tin về thuật trường sinh bất lão khắp Trường An, trước mắt Thái Hậu suýt nữa băng thệ, thời cơ vừa vặn, bệ hạ vì ' tẫn đạo hiếu ' tự nhiên sẽ tìm tới hắn."

"Diệp Nhi, muốn thành đại sự, vạn không thể do dự."

Lục hoàng tử gật đầu, "Nhi tử minh bạch."

"Còn có một chuyện." Hứa hoàng hậu lại nói: "Hôm nay Tam Lang Lục gia tiến cung, ta thấy hắn và Thất Nương đúng là xứng đôi, liền hỏi ý tứ Thất Nương."

"Biểu muội nói thế nào?" Lục hoàng tử nói.

Hứa hoàng hậu đôi mắt cong cong, ôn nhu nói: "Nó gật đầu."

Lục hoàng tử cũng cười theo, "Nếu có thể lôi kéo được phủ Trấn Quốc công, đừng nói là một Hình Bộ, nhi tử cũng không coi trọng, chẳng qua....... hôn sự của Lục Yến có trưởng công chúa nhìn chằm chằm, bệ hạ có thể cho phép mẫu hậu nhúng tay sao?"

Hứa hoàng hậu ý vị thâm trường nói: "Có một số việc, hiện tại nhìn như không thể, chờ Cát thiên sư vào kinh, chuyện ra sao còn chưa đoán trước được."

******

Nội viện hoàng cung nổi gió không ngừng, ở Trừng Uyển vẫn là năm tháng tĩnh hảo.

Sáng tinh mơ, Đường Nguyệt cùng Mặc Nguyệt ôm hai chồng vải vóc, đi đến.

Vân hộc, gấm Tứ Xuyên, lụa hoa, Thẩm Chân vừa thấy liền biết, này đó đều là nguyên liệu tốt nhất.

"Cô nương, đây đều là Thế tử gia phái người đưa lại đây." Đường Nguyệt buông xuống, lấy ra thước dây, đi đến bên người Thẩm Chân, "Nô tỳ đo vóc người cho cô nương."

"Xiêm y trong ngăn tủ đủ nhiều rồi, không cần làm nữa đâu." Thẩm Chân dừng một chút, thực lòng nói, "Ta cũng không ra ngoài, thật sự không cần làm nhiều như vậy mà......"

Mặc Nguyệt ôn nhu nói: "Thế tử gia đã phân phó, nô tỳ nhất định phải làm theo, cô nương cũng đừng làm khó dễ nô tỳ, ta chỉ giúp cô nương đo vóc người một chút thôi, có được không ạ?"

Thẩm Chân nghẹn lại, tự biết nhiều lời vô ích, đành phải đứng dậy nâng cánh tay lên.

Đường Nguyệt một bên cầm thước, một bên nói: "Cô nương thật sự có cao lên một chút."

"Có sao?" Thẩm Chân nói.

Đường Nguyệt gật đầu, cười nói, "Có nương cởi xiêm y ra đi, còn phải đo vòng ngực với vòng eo."

Từ nhỏ đến lớn Thẩm Chân đều đo như vậy, liền gật đầu, cởi áo váy trên người xuống.

Đường Nguyệt trước đo vòng eo, quay đầu lại báo số, không khỏi cảm thán nói: "Eo cô nương là thật nhỏ."

Thẩm Chân nhìn Đường Nguyệt nói: "Ban đêm nếu ngươi ăn ít điểm tâm, cũng có thể gầy đi."

Mặc Nguyệt ở một bên cười nói: "Xem đi, cô nương cũng nhìn ra gần đây ngươi béo lên rồi kìa."

Đường Nguyệt đỏ mặt, đem thước di di lên trên, đo vòng ngực Thẩm Chân, nhìn thấy số đo, mặt Đường Nguyệt đều hồng thấu.

Nàng ngơ ngác đọc số.

Mặc Nguyệt không nghe rõ, lại nói: "Bao nhiêu?"

Đường Nguyệt lại nói một lần.

Mặc Nguyệt nhìn số, nhíu mày nói: "Ngươi xác định không đo sai đấy chứ?"

"Còn tăng gần hai lần!"(*)

(*) Không rõ là gấp 2 hai thêm hai số nữa, gấp 2 thì thấy hơi quá, mà thêm hai thì thấy hơi ít.

Mặc Nguyệt nhìn ngực Thẩm Chân, hít hà một hơi nói: "So với lần trước, lớn nhiều như vậy?"

"Cô nương vốn dĩ cũng không nhỏ." Đường Nguyệt thập phần tự nhiên nói: "Huống hồ, Thế tử gia từ trước tới nay luôn yêu thương cô nương."

Hai từ "yêu thương"(*) không khỏi làm độ ấm trong phòng tăng vọt, giống như chồng củi lớn được người châm lửa.

(*) Nguyên convert là *đau*

Cổ Thẩm Chân đều nhiễm đỏ ửng.

Thẩm Chân thấy Đường Nguyệt lại muốn mở miệng, giơ tay liền ngăn miệng nàng ta, trừng mắt nói: "Dừng, đừng nói nữa."

Đường Nguyệt liều mạng chớp mắt, không ngừng phát tiếng ra "Ưm ưm".

"Ngươi còn muốn nói có phải không hả?" Thẩm Chân tiếp tục trừng mắt.

Đường Nguyệt tiếp tục nháy mắt.

Thẩm Chân nhíu mày, đang nghĩ sao Đường Nguyệt hôm nay lại quật cường đến thế, liền nghe phía sau truyền tới tiếng nam nhân cười khẽ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.