Âm nhạc nhanh dần, năm cô nương ra sức vũ động, ống tay áo buông lỏng, lượn vòng quanh thân, động dung chuyển khúc, đẹp tựa thần tiên.
Triệu Xung uống ngụm trà, chậm rãi nói: “Vệ huynh thuê của ta năm mặt tiền cửa hiệu, là muốn làm gì?”
Lục Yến trả lời: “Vệ mỗ muốn làm rượu.”
Triệu Xung vừa nghe, lập tức cảm thấy hứng thú.
Người làm buôn bán đều biết, ngoại trừ muối và sắt là hai nghề có lợi nhuận kếch xù, thứ mà kinh doanh, lợi nhuận lớn không kém bao nhiêu chính là rượu.
Triệu Xung nhướng mày nói: “Nhưng Vệ gia không phải làm sinh ý tơ lụa vải vóc sao? Như thế nào còn có ý định làm rượu?”
Lục Yến trả lời: “Gia huấn Vệ gia dạy rằng làm sinh ý gì không quan trọng, quan trọng là nhập gia tuỳ tục. Từ khi Vệ mỗ tới Dương Châu, liền nhìn thấy trên đường nơi nơi đều là phục sức vải vóc, mặt tiền cửa hàng, còn đều là hàng thượng đẳng, Vệ mỗ nếu như còn cố tính chen ngang mà đâm đầu vào, chỉ sợ chỉ có thể mất hứng mà về.”
Nghe xong lời này, Triệu Xung thể hiện thái độ hứng thú, “Là như vậy sao, vậy Vệ huynh cho rằng làm rượu là có thể thành?”
“Có câu 'kim tôn rượu gạo đấu mười ngàn', lãi nhiều như thế, tự nhiên đáng giá để Vệ mỗ thử một lần.” Bốn chữ 'thương nhân trọng lợi' này, Lục Yến quả thực phát huy vô cùng nhuần nhuyễn.
Thật ra, Lục Yến muốn làm rượu, cũng là vì trù tính Triệu Xung.
Chỉ cần là người từng làm rượu đều biết -- ba cân lương thực một cân rượu, Lục Yến muốn làm rượu, vậy lương thực từ nơi nào ra?
Trước mắt toàn bộ cửa hàng lương thực Dương Châu cùng nơi xay bột đều nằm trong tay Triệu Xung.
Không thể không nói, “Vệ Hiện” xác thật hợp mắt Triệu Xung.
Ở trong mắt hắn, điểm trước mắt này chỉ là tiểu lợi, nhưng Vệ gia sản nghiệp cực lớn, nếu như có thể đem Vệ Hiện mời chào lại đây, ngày sau nhất định có không ít tác dụng.
Chỉ là Triệu Xung người này, trời sinh tính đa nghi, làm quan nhiều năm, từ trước đến nay đều rất cẩn thận. Hắn vẫn luôn ghi nhớ câu nói, càng thuận buồm xuôi gió, càng nên để tâm, cẩn trọng mới là đạo lý đúng đắn.
Một khúc trước mặt kết thúc, vài mẹ mìn(*) chậm rãi cầm đèn đi đến, ngay sau đó cười khanh khách, bỏ chạy trước mặt màn che.
(*)Người đàn bà chuyên dụ dỗ người để đưa vào nghề mại dâm hay bắt cóc trẻ con đem bán.
Thân ảnh của năm nữ tử thướt tha ánh vào trong mắt.
Lúc này Lục Yến mới bừng tỉnh đại ngộ, nguyên lai hôm nay, ý của Tuý Ông không phải ở rượu(*).
(*) Ý không ở trong lời, có dụng ý khác.
Triệu Xung đâu phải muốn thỉnh hắn xem diễn, đây rõ ràng là muốn gắn thêm đôi mắt bên người hắn.
Triệu Xung dùng ngón trỏ điểm nhẹ môi, sau đó quay đầu đối với Lục Yến nói: “Năm nay, ngựa gầy Dương Châu xinh đẹp nhất, đều ở chỗ này.”
Lục Yến không lên tiếng.
Dương Châu dựa vào việc mua bán nữ tử tuổi trẻ mà sống, mẹ mìn rất nhiều, như ruồi ỷ vào mùi hôi thối, đuổi cũng không đi.
Lúc này, một mẹ mìn mặc áo khoác ngoài màu đỏ tím, kéo lấy tay vị cô nương đứng đầu, hô: “Cô nương đến đây!”
Ngựa gầy vội vàng cúi đầu hành lễ.
Mẹ mìn lại kêu: “Cô nương năm nay bao nhiêu tuổi?”
Ngựa gầy hoãn thanh nói: “Năm nay mười lăm.”
“Cô nương lùi lại một chút.”
Ngựa gầy nghe theo, đi lùi hai bước.
Mẹ mìn lại nói: “Cô nương chuyển một vòng xem nào?”
Xong, ngựa gầy kia lại dịch chân nhỏ, đi đến trước mặt Lục Yến, lúc này mẹ mìn lại nói: “Cấp lang quân xem tay.”
Bình thường lúc này nếu nam nhân nhìn trúng người trước mắt, chịu dắt tay ngựa gầy, vậy cọc mua bán này liền tính là thành giao.
Nhưng Lục Yến sao có thể duỗi tay?
Huyệt Thái Dương hắn nhảy thình thịch, thực hiển nhiên, năm vị cô nương này, ai cũng chẳng phải đèn cạn dầu, các nàng đều là người đã được Triệu Xung dạy dỗ, huấn luyện tốt.
Triệu Xung thấy Lục Yến chậm chạp không có động tĩnh, hướng về phía mẹ mìn, nói: “Người tiếp theo đi!”
Ngữ khí không tốt khiến mẹ mìn sợ tới mức khóe miệng tươi cười vội vã thu lại, liền dắt tay vị cô nương thứ hai.
Nhưng hết người thứ hai, thứ ba, theo thứ tự hết một vòng, Lục Yến vẫn không có động tĩnh.
Chờ đến lượt người thứ tư vẫn không có chút động tĩnh, Triệu Xung nhấc lên chung trà trên bàn, “bang” một tiếng, ném xuống đất.
Trong phòng mọi người đều biết, Triệu đại nhân phát hoả như thế, hiển nhiên không phải hướng về mẹ mìn, mà là hướng về Vệ công tử.
Rốt cuộc, chuyện hướng người trong phòng nhét người này đã không phải là lần đầu tiên Triệu Xung làm, chung trà này, cũng không phải lần đầu tiên Triệu Xung ném vỡ.
Ngay cả Triệu di nương của tri huyện đại nhân cũng chính là do Triệu Xung nhét vào.
Phùng tri huyện vốn là kẻ sợ vợ, đột nhiên bị nhét cho một thiếp thất, phụ nhân trong nhà liền náo loạn một khoảng thời gian khiến Phùng tri huyện một trận hối hận.
Nhưng về sau, cũng không biết vị Triệu di nương dùng mị thuật gì, không đến ba tháng công phu, liền có mang hài tử của tri huyện đại nhân.
Hài tử vừa được sinh hạ, là một nam hài, tri huyện đại nhân vô cùng yêu thích.
Bị Triệu Xung từng bước bức ép như vậy, mặt Lục Yến vô biểu tình, kỳ thật trong lòng đã sớm nổi cơn giận dữ.
Dù sao hắn cũng chẳng phải cái gì mà Vệ Hiện của Vệ gia, Triệu Xung này ở trong mắt hắn bất quá chỉ là một tên cẩu quan thôi, muốn hướng trong phòng hắn nhét người, Tĩnh An trưởng công chúa còn chưa từng thành công qua.
Lục Yến xoay chuyển nhẫn ban chỉ trên tay.
Chuyện vì nước hy sinh thân mình này, hắn thật sự là làm không được.
Nhưng hắn biết, chỉ cần còn suy nghĩ muốn lên thuyền giặc, năm vị cô nương trước mặt chính là giấy thông hành, tiếp nhận, vạn sự đại cát, cự tuyệt, hắn cũng vô pháp tiếp tục đi ngang ở Dương Châu.
Tri huyện, thứ sử Dương Châu, còn có tổng đốc cách đó không xa cũng cùng một giuộc, bọn họ nếu muốn bóp chết một thương nhân, thật sự là chuyện quá dễ dàng.
Lục Yến nghiêng đầu, lạnh lùng nói: “Triệu đại nhân cảm thấy vừa ý vị nào?”
Triệu Xung vừa nghe lời này, trên mặt vui vẻ.
Hắn hướng vị cô nương thứ năm ngoắc tay một cái, “Lại đây.”
Vị cô nương thứ năm này kêu Phù Mạn, trời sinh vũ mị câu nhân, thời điểm mấy cô nương gặp khách, đều mặc không nhiều lắm, thực sự khó dấu mấy phần phong vận.
Triệu Xung nói: “Nàng nhìn qua tuy không bằng vị kia trong nhà Vệ huynh nhưng thắng ở kỹ thuật trên người, còn có chút tư vị, chay mặn phối hợp, điều hòa một chút cũng tốt. Chỗ của Lữ bà tử từ trước đến nay đều là ngựa gầy tính tình dịu ngoan, khẳng định sẽ không gây nhiễu gia trạch Vệ gia.”
Lục Yến cười nhạo một tiếng, thấp giọng nói: “Đúng không.”
Chỉ cần Lục Yến chịu nhận lấy, Triệu Xung tự nhiên cũng sẽ không để ý hắn giờ phút này ẩn ẩn tức giận. Rốt cuộc ở trong mắt hắn, mệnh quan triều đình cùng thương nhân tồn tại khác biệt rất lớn.
Thương nhân cho dù là có núi vàng núi bạc, cũng phải tìm đến sự che chở của nha môn, nghe lời thì cùng phát tài, không nghe lời vậy thì chỉ có thể cuốn gói chạy lấy người.
Lục Yến cầm lấy chén rượu ở một bên lên, uống một hơi cạn sạch, hầu kết hoạt động, lạnh lùng nói: “Vậy nghe Triệu đại nhân.”
Triệu Xung biết, hắn như vậy liền xem như đồng ý.
Hắn đứng dậy cho mẹ mìn một số tiền, sau đó xoay người chậm rãi nói: “Cô nương này liền coi như người làm đại ca này đưa cho ngươi lễ gặp mặt.”
Lục Yến chưa lên tiếng.
Triệu Xung cùng Phù Mạn phất phất tay, nói: “Đi đi, hôm nay ngươi liền có thể cùng lang quân về nhà.”
Phù Mạn vui vẻ, đầu tiên đối với Triệu Xung nói: “Cảm ơn đại nhân.” Theo sau lại đối với Lục Yến nói, “Gặp qua lang quân.”
Lục Yến cũng không nhìn nàng, chỉ chậm rãi đứng lên, “Hôm nay sợ là nàng không thể cùng ta trở về, sân viện khác ở Lộ Viên còn chưa thu thập tốt, còn thỉnh Triệu đại nhân cho ta hai ngày, hai ngày sau ta sẽ phái người tới đón nàng.”
Triệu Xung đập nhẹ một chút lên vai của hắn, “Nàng đều là người của ngươi rồi, tự nhiên là Vệ huynh nói khi nào tới đón thì đón.”
Tiếng nói vừa dứt, Lục Yến làm một động tác, nói: “Vệ mỗ còn có việc, đi trước một bước, không quấy nhiễu nhã hứng của đại nhân nữa.”
Đôi mắt Triệu Xung nhíu lại, cuối cùng vẫn là cười, nói: “Vậy vệ huynh đi trước đi, ta không tiễn.”
Lục Yến đi rồi, Ngụy quản gia đến bên tai Triệu Xung, nói: “Đại nhân, thuộc hạ thấy Vệ gia công tử này một thân phản cốt, cũng không phải là người hay đắn đo.”
Triệu Xung cười lắc lắc đầu, “Vệ Hiện này a, nhưng thật ra cũng có cá tính. Hôm nay, nếu như hắn cười nhận lấy, ta ngược lại cảm thấy hắn không tốt, hắn hướng ta thể hiện tính tình, ta nhưng thật ra càng thưởng thức hắn.”
“Nhưng cô nương kia hắn cũng không mang đi a?” Ngụy quản gia nói.
“Vị kia trong nhà hắn thực sự là câu nhân, bằng không ta cũng sẽ không đem Phù Mạn đều đưa ra. Lần này hắn đi về trước, ước chừng là muốn trấn an tâm của mỹ nhân đi.” Triệu Xung cảm thán nói.
Ánh mắt hắn giống như là một người từng trải, đang cười xem nam tử si tình trên thế gian.
Hồi tưởng lại năm hắn nhược quán, trong lòng cũng chỉ có một mình phu nhân.
Người có đẹp nhưng tâm thay đổi, cho dù có nhiều tình nghĩa, cũng không thắng nổi mới mẻ dụ hoặc, thiếp sao, có một người liền sẽ có người thứ hai.
******
Sau khi trở lại Lộ Viên, Lục Yến xụ mặt.
Bộ dáng kia, giống như mỗi người đều thiếu hắn trăm ngàn lượng bạc. Ngay cả Dương Tông cũng không dám lên tiếng.
Hắn đi tới cửa Xuân Hi đường vừa lúc nhìn thấy Thẩm Chân cùng Đường Nguyệt ở cửa cắm hoa vào bình, nàng trong chốc lát chỉ chỗ này, trong chốc lát lại chỉ chỗ kia, cũng không biết Đường Nguyệt nói gì đó, chọc nàng cười vui vẻ.
Bước chân Lục Yến hơi dừng lại.
Hắn sải bước đến gần Xuân Hi đường, Thẩm Chân nhìn thấy hắn, vội vàng kêu: “Đại nhân.”
Hai tròng mắt Lục Yến u ám giống như gặp chuyện đáng buồn, quanh thân trên dưới khí thế nặng trĩu tựa như từ dưới nền đất đi lên bắt người âm quan.
Hắn đình chỉ bước chân, đối với Thẩm Chân nói: “Nàng theo ta tiến vào.”
Thẩm Chân quay đầu lại nhìn Dương Tông, dùng khẩu hình hỏi hắn, “Sao lại thế này?”
Đôi tay Dương Tông biểu hiện không biết, vẻ mặt như muốn nói: tiểu phu nhân ngài không biết ta càng sẽ không biết a.
Thẩm Chân lo sợ bất an mà vào phòng, ngoan ngoãn đứng ở bên người hắn.
Hắn ho nhẹ một tiếng nói: “Ngày mai nàng đi, đem trúc uyển phía nam thu thập sạch sẽ, không, là Đông Lệ uyển phía bắc, mau chóng xử lí.”
Thẩm Chân mềm mại, ôn nhu nói: “Là có người nào muốn vào ở sao?”
Đôi tay Lục Yến chống lên huyệt Thái Dương, thở dài một hơi, “Triệu Xung tặng ngựa gầy Dương Châu.” Nói xong hắn theo bản năng nhìn vào đôi mắt nàng.
Thẩm Chân hơi kinh ngạc một chút. 'Ngựa gầy Dương Châu' từ này đối với nàng mà nói thực sự xa lạ.
Lục Yến nhìn thấy kinh ngạc từ trong mắt nàng, đoán rằng nàng chắc cũng không biết ngựa gầy Dương Châu có vài phần đạo hạnh, liền nhắc nhở nói: “Những ngựa gầy đó chuyên gia bị điều......” Nói đến này, hắn bỗng nhiên cảm thấy có chút từ ngữ người lớn, không thích hợp để nàng nghe, liền nói: “Tóm lại cách xa nàng ta một chút, tốt nhất là đừng cùng nàng nói chuyện, về sau ở nhà, nhớ rõ không được gọi ta đại nhân.”
Thẩm Chân bừng tỉnh đại ngộ, gật gật đầu, “Ta nhớ rõ.”
Trên đường Lục Yến trở về, hắn nghĩ tới nàng sẽ có vô số loại phản ứng.
Cho rằng nàng sẽ đỏ mắt, cho rằng nàng sẽ không muốn cùng loại nữ tử như vậy cùng sống dưới một mái hiên, cho rằng......
Hắn cố tình lại không nghĩ tới, nàng còn tiếp thu rất thống khoái. Cũng khá tốt.
Lục Yến đang cúi đầu, xoay chuyển nhẫn ban chỉ bạch ngọc trên tay, suy nghĩ tiếp theo nên làm cái gì bây giờ, liền nghe Thẩm Chân ở một bên buồn rầu nói: “Nàng có thể vào đây ở thì chính là thiếp thất của ngài, nàng nếu như muốn cùng ta nói chuyện, sao ta có thể không phản ứng nha?”
Giọng nói nhỏ dần, Lục Yến một phen nắm khuôn mặt nàng, ngữ khí nặng nề, “Nàng đã suy nghĩ rất chu toàn rồi, đúng không?”
Thẩm Chân thấy hắn sinh khí, vội vàng nhấp môi. 'Ý ta không phải như thế.'
Thấy nàng thức thời, hắn lại chậm rãi buông lỏng tay.
Nhưng lần này Triệu Xung quả thực khiến hắn phải ngậm một ngụm hờn dỗi, lên không được, nuốt cũng không xong.
Editor: Mình sửa xưng hô của nam chính với nữ chính nhé, ngủ cũng ngủ rồi, cũng bắt đầu có cảm tình rồi, không thể suốt ngày cô-ta mãi được. (Thực ra là không biết nên sửa xưng hô từ chương nào @@).