Phủ Tôn thượng thư.
Phu nhân Tôn gia lui tới như thường, bưng canh đã nấu tốt đi đến thư phòng phía Tây Nam.
Tôn Chính Thuyên cúi đầu, nhìn thư tín suy trong tay nghĩ xuất thần, cửa phát ra tiếng “Kẽo kẹt” quấy rầy suy nghĩ của ông ta.
“Chàng đều đã mấy ngày không về phòng ngủ rồi? Chức Công Bộ thượng thư này là phải dùng mệnh tới làm sao?” Tôn phu nhân duỗi tay chọc bờ vai của ông ta.
“Thư Nhi.” Tôn Chính Thuyên kéo tay phu nhân nhà mình.
Tôn phu nhân nhìn sắc xanh ở đáy mắt với tóc bạc hỗn độn ở thái dương của phu quân, chợt cứng lại bà ta đã không còn nhớ rõ, rốt cuộc ông ấy có bao nhiêu năm không mở miệng gọi mình như vậy.
Dù sao cũng là phu thê nhiều năm, tâm bà ta cũng không có lý do mà trầm xuống theo.
“Vất vả cho nàng rồi.” Tôn Chính Thuyên giương mắt xem bà ta, cười một chút, nếp nhăn ở khóe mắt dồn vào một chỗ, hiện rõ vẻ già nua.
“Sao lại nhìn ta như vậy?”
Tôn Chính Thuyên nhìn bà ta thật lâu, hốc mắt trở nên ửng đỏ, mới trầm giọng nói: “Nàng ra ngoài trước đi.”
Tay Tôn phu nhân run nhè nhẹ, “Có phải đã xảy ra chuyện gì hay không?”
“Không có việc gì, chỉ là chốc lát sẽ có người tới tìm ta.” Tôn Chính Thuyên nói.
“Đã trễ thế này còn ai đến tìm chàng?”
Tôn Chính Thuyên vẫy tay, “Người của Công Bộ,”
Tôn phu nhân hồ nghi gật đầu, chậm rãi nói: “Vậy chàng nhớ đi nghỉ sớm.”
Bên ngoài sắc trời âm trầm, bốn phía vắng vẻ không một tiếng động, một tiếng sấm đánh xuống, tiếng mưa rơi tí tách cũng bắt đầu vang lên, lực độ giọt mưa đập lên mái không ngừng tăng thêm, giây lát mưa to như chút.
Tôn Chính Thuyên ngồi phía trước bàn, nhìn mũ cánh chuồn suy nghĩ xuất thần.
Đột nhiên, phía sau ông ta vang lên tiếng đế giày cọ xát với khung cửa sổ.
Lúc này nghe được tiếng động như vậy, theo lý thuyết, ông ta hẳn nên sợ hãi, nhưng không biết vì sao, cái tâm cả đời lay động kia lại đột nhiên trở nên bình tĩnh, giống như mặt hồ trong đêm khuya không gió cũng không lan.
Tôn Chính Thuyên ngẩng đầu nhìn thấy một người, người nọ mặc y phục đen tuyền, đeo khăn che mặt.
Vị này chính là Lâu công công, người đắc lực nhất bên cạnh Hứa hoàng hậu.
“Tôn đại nhân.” Lâu công công gật đầu nói.
“Lâu công công đêm khuya xuất hiện tại đây là có ý định gì?”
Lâu công công không nhiều lời, đưa một phong thư đưa cho ông ta, “Tôn đại nhân xem xong sẽ biết.”
Tôn Chính Thuyên tiếp nhận, chậm rãi mở ra, nhìn nhìn, giống như đột nhiên từ trong phong tin nhìn thấy hai con ngươi xảo trá của Hứa hoàng hậu.
Mỗi một nước cờ bà ta đi nhất định phải chuẩn bị sẵn hậu chiêu, thủ đoạn như vậy khiến người ta không rét mà run.
Tin tức phủ Kinh Triệu áp người truyền ra mới có một ngày...... Lợi dụng trận ôn dịch này để diệt trừ hoạt động của phe đối lập đã bị bà ta biến thành —— người Đột Quyết dùng số tiền lớn thu mua thứ sử Lạc Dương, đưa bá tánh bị nhiễm dịch bệnh vào Trường An, ý đồ nhiễu loạn triều cương Đại Tấn.
Khóe miệng Tôn Chính Thuyên lộ ra một tia cười lạnh, lúc Hứa hoàng hậu quyết định mượn tay ông ta hành sự hẳn đã tính đến một bước này.
90 người nhiễm bệnh dịch là Tôn gia phái người tiếp nhận.
Mẹ mìn kia cũng là tiện nội của lão quản gia ở bên người ông ta mấy chục năm.
Mà tất cả những chuyện này không có nửa phần quan hệ với Lục điện hạ và Hứa hoàng hậu.
Tôn Chính Thuyên đập thư tín lên bàn “Rầm” một tiếng. “Nương nương rốt cuộc có ý gì, qua cầu rút ván sao?”
Lâu công công nói: “Nương nương muốn nô tài chuyển cáo cho đại nhân, đại nhân chịu che giấu người, là phạm tội không làm tròn trách nhiệm, không phải là mưu phản, y luật pháp Tấn triều không phải chịu tội liên đới, không phải hình phạt treo cổ, chỉ bị lưu đày hai ngàn dặm thôi.”
“Thôi? Lưu đày hai ngàn dặm thôi?” Khóe miệng Tôn Chính Thuyên toàn là châm chọc.
Hình phạt lưu đày tuy khác biệt với tử hình, nhưng nói đến cùng, có mấy người có thể sống sót đi đến nơi cách kinh thành hai ngàn dặm?
Lâu công công nói: “Nương nương còn nói, nếu trong lòng Tôn đại nhân có oán cũng nên ngẫm nghĩ vì thê nhi.”
Tôn Chính Thuyên bỗng dưng đứng dậy, ném chén canh trong tầm tay xuống mặt đất, cả giận nói: “Bà ta đây là muốn áp dụng kế sách đối với Thẩm Văn Kỳ một lần nữa lên người ta sao?”
“Tôn đại nhân ăn nói cẩn thận.” Lâu công công cười khẽ một tiếng nói: “Thẩm gia rốt cuộc là hàm oan, ngài không tính.” Lời này ý ngoài lời chính là: Phú quý hiểm trung cầu, con đường này, cũng là ngài tự mình chọn.
Tôn Chính Thuyên ngã ngồi ở ghế, một lúc lâu sau mới mấp máy môi nói: “Bà ta còn nói cái gì?”
“Nương nương hứa hẹn với ngài, nếu sau này Lục điện hạ thành đại sự, ngày sau tất sẽ hậu đãi người của Tôn gia.” Lâu công công nói xong lời muốn nói liền nhỏ giọng lui ra, trở về hoàng thành.
Điện An Hoa, Hứa hoàng hậu nhìn sương khói lượn lờ, dùng tay trái khảy chung trà, nhẹ giọng nói: “Lời nói đều đã truyền lại hết rồi chứ?”
“Hồi nương nương, lão nô đã truyền lại không kém một chữ.”
Hứa hoàng hậu nhắm mắt ngửi hương trà, nói: “Vậy thì tốt, Tôn Chính Thuyên lòng mang thê nhi, hẳn biết nên làm thế nào.”
Lục hoàng tử ở một bên nắm chặt tay nói: “Nhi tử sớm đã nói với người kế sách không được, lần này Tôn gia nguyện ý gánh tội thay cũng thôi, mẫu hậu có từng nghĩ tới, nếu ông ta không muốn thì sao? Nếu ông ta cắn ngược lại thì biết làm thế nào? Chẳng phải là dẫn lửa thiêu thân sao?”
Thấy Hứa hoàng hậu chưa lên tiếng, Lục hoàng tử lại tiếp tục nói: “Một trận ôn dịch này không biết sẽ có bao nhiêu người mất đi tính mạng, con cuối cùng là......”
Còn chưa nói xong, Hứa hoàng hậu giơ tay cho hắn một cái tát.
“Mạng người? Không đánh mà thắng, con có thể ngồi lên vị trí kia sao? Năm trước một hồi chiến bại với Cao Lệ, Hộ Quốc công bỏ mệnh sa trường, Đại Tấn ta đã chết mười vạn binh sĩ, đây không phải là mạng người sao?”
“Lúc Tiêu gia các người cướp lấy giang sơn từ trong tay Văn đế tiền triều, đồ sát toàn thành không phải mạng người sao? Phụ hoàng con tuổi tác đã cao, nếu một mai sinh biến, thật sự để Thái Tử ngồi lên vị trí kia, lúc muốn đoạt lại cũng bị chọc cột sống, bị đeo trên lưng cái danh danh bất chính, ngôn không thuận, hiểu không?”
“Sói ở đâu mà không ăn thịt, dê ở đâu mà không ăn cỏ, Diệp Nhi, đừng khiến mẫu hậu cảm thấy con không dám đảm đương đại sự.”
Lục hoàng tử hít sâu một hơi, “Mẫu hậu bớt giận.”
Hứa hoàng hậu ném một quyển sổ con vào ngực hắn, “Lúc đi nghe báo cáo và quyết định sự việc hãy hướng bệ hạ thỉnh tự đi Dương Châu trị dịch.”
“Mẫu hậu, quan hệ Tôn gia và Hứa gia mật thiết, xảy ra việc này, phụ hoàng có thể nghi ngờ chúng ta hay không?”
“90 người kia có hơn phân nửa đều là người Đột Quyết, có chứng cứ cấu kết ngoại bang ở đây, ngoài nghi ngờ thì có thể thế nào? Tranh trữ(*) tranh ra ôn dịch, chuyện cười như thế, phụ hoàng con dám để thiên hạ bá tánh biết sao?”
(*) Trữ quân, tranh ngôi vua.
“Nhi tử minh bạch.”
Sau một lúc lâu, Hứa hoàng hậu lại nói: “Con không đi còn ở đây làm gì?”
“Nhi tử còn có một chuyện khó hiểu, mong mẫu hậu giải đáp.” Lục hoàng tử nói.
“Con nói đi.”
“Tôn thượng thư đối với mẫu hậu và nhi tử có thể nói là trung thành, tận tâm, sự việc nguy hiểm như vậy sao mẫu hậu không để Lý Đệ đi làm?”
“Lý Đệ chỉ là một nhi tử nhà nghèo, có thể có căn cơ gì?” Hứa hoàng hậu dừng lại một chút, nói: “Huống hồ, Lý Đệ là sói nha, việc này nếu đưa vào tay hắn, chẳng sợ con lấy mệnh của toàn Lý gia uy hiếp hắn cũng vô dụng.”
Lục hoàng tử mặc một lúc lâu, gật đầu nói: “Mẫu thân nghỉ ngơi sớm đi, nhi tử đi xong sẽ trở về.”
Hứa hoàng hậu “Ừ” một tiếng, theo sau phất tay áo, nói với công công: “An trí người Tôn gia cho tốt, đừng bạc đãi bọn họ.”
******
Không trung, từng đám mây trắng bồng bềnh, sương mù dày đặc màu trắng ngà dần dần dâng lên, biến toàn bộ Trường An thành một khung cảnh mờ ảo, thoáng chốc một cơn gió thổi tới, sương mù tiêu tán, bay xa, biến mất ở phía trên cao phủ thượng thư.....
Tiểu thái giám tuyên đọc xong thánh chỉ, Chu Thuật An dẫn dắt hơn 70 thân binh tiến vào phủ Tôn thượng thư.
Thân binh vọt vào thư phòng, quay đầu lại nghiêm nghị nói: “Chu đại nhân! Tội thần Tôn Chính Thuyên tự sát, trên án chỉ còn chừa một phong thư nhận tội.”
Tôn Mật nghe vậy, hai mắt trừng lớn, vọt vào thư phòng lập tức thất thanh thét chói tai, từng tiếng cha, như khóc như tố.
Tôn phu nhân té xỉu trên mặt đất.
Trong khoảng thời gian ngắn, nữ quyến Tôn phủ ôm đầu tháo chạy.
Chu Thuật An đứng trước cửa phủ Thượng Thư, thấp giọng nói: “Thi thể hoàn chỉnh không?”
Sở Nhất nói: “Hoàn chỉnh.”
“Giao cho ngỗ tác nghiệm thi, nhìn xem có dấu vết bị giết không, nếu cần thiết cũng có thể mổ thi.”
“Ngươi dám! Không cho ngươi chạm vào cha ta! Ông không có tội! Ông bị hãm hại!” Tôn Mật hồng con mắt gào rống về phía Chu Thuật An.
“Mang đi.”
Gió nhẹ thổi qua khuôn mặt trong sáng anh tuấn, vẻ mặt của hắn giống như vật sắc nhọn, nhìn những người trước mặt trên mặt tràn ngập thê lương, sợ hãi, nhưng đến nửa điểm đồng tình cũng không có.
Tiếng khóc la trong ngục Đại Lý Tự mười năm như một ngày, chưa bao giờ gián đoạn. Có người bị hàm oan bỏ tù, có người gieo gió gặt bão, hắn thậm chí còn không nhớ rõ, đây là phủ quan viên thứ mấy hắn tới xét nhà.
Tôn Mật vòng đến trước mặt Chu Thuật An, thẳng tắp quỳ xuống, “Tiểu nữ cầu xin ngài, đừng mổ thi cha ta.”
Tôn Mật thấy bọc thi thể của Tôn Chính Thuyên bị ôm lên, khóc lớn, nhào qua nói: “Cầu xin các người, cầu xin các người, để ta nhìn mặt cha một lần!”
Lúc Chu Thuật An xoay người, bỗng nhiên nhớ tới tháng chín năm trước, hắn cũng như thế, tay cầm một đạo thánh chỉ, mang theo thân binh tiến vào phủ Vân Dương hầu......
Hắn mắt nhìn Thẩm Nhiễm một đường đuổi tới Đại Lý Tự, xoay người xuống ngựa, khom người cầu xin hắn, xin được gặp mặt Vân Dương hầu một lần.
Hắn chưa đáp lại, nàng đã quỳ xuống, hai mắt chứa đầy nước mắt, lại chưa từng rơi xuống.
Lần đầu tiên hắn thấy nàng, nàng từ trên xe ngựa bước xuống dưới, một thân quý khí, tươi đẹp diễm người, hắn ngồi bên cạnh nàng, nàng cũng không nhìn thấy.
Lần thứ hai thấy nàng, nàng đang nhìn chằm chằm lên bảng đơn có tên Lý Đệ, hắn đứng phía sau, nàng chợt lùi lại dẫm lên chân hắn.
Lần thứ ba thấy nàng, hắn đã ở địa vị cao, còn nàng làm thê của người, khi bốn mắt nhìn nhau, hắn lại vẫn bị biểu tình tuyệt vọng kia dễ dàng gõ nát tấm lưng cao ngạo.
Gió lạnh tùy ý quét qua, bông tuyết như lông ngỗng đáp trên vai nàng, hắn nghiêng dù che cho nàng, nói “Lý phu nhân, cô nên về đi.”
Về đi.
Ta nghe nói lang quân của nàng rất yêu thương nàng, như vậy ngày sau cũng sẽ không để nàng phải chịu ủy khuất.
Nghĩ tới đây, Chu Thuật An cười khẽ, cuộc đời này chỉ có duy nhất một lần hắn nghĩ sai rồi, đó là người khác có thể mang lại hạnh phúc cho nàng......