Đây là lần đầu tiên Úy Tuệ nhìn thấy sợi roi hung hãn ươn ngạnh trong truyền thuyết, sợi roi mềm màu bạc, vừa nhỏ vừa dài, thân roi được bện từ kim tàm ti, chuôi roi cũng là dương chi bạch ngọc thượng đẳng, đeo bên hông, có thể làm thành đồ trang sức, trách không được nguyên chủ yêu thích luôn mang bên người.
Nàng đưa tay muốn cầm lấy, lại bị gã sai vặt của phủ Thái tử hét ngừng: “Nhị tiểu thư chậm đã.”
“Sao vậy?” Không phải trả lại cho nàng sao? Úy Tuệ vô tội trừng mắt nhìn gã sai vặt.
Ánh mắt Phúc Yên quét tới mấy nha hoàn trong phòng, chắc là ngại nhiều người nhiều miệng nói chuyện không tiện.
May mà Thọ Nhi có nhãn lực, lúc này, dẫn theo mấy nha hoàn khác ra ngoài.
“Nói đi.” Úy Tuệ cúi thấp đầu nhấp một hớp trà, nội tâm lại khẩn trương, Thái tử phái người đưa tới đồ nàng làm mất, chẳng lẽ muốn lấy lòng nàng? (Đôi khi ta cảm thấy đỏ mặt thay cho tính tưởng bở của tỷ ấy)
Nàng không muốn lại có bất kỳ tiếp xúc gì với nam nhân có khả năng dẫn đến bi kịch cuộc đời mình.
Thấy đám nha hoàn ra ngoài, Phúc Yên mỉm cười, cung kính trả lời: “Nhị tiểu thư đừng trách, kì thực là Thái tử điện hạ phân phó.”
Thấy chưa? Quả nhiên là có mục đích: “Hắn phân phó điều gì?”
“Sự tình là như vầy.” Hai tay Phúc Yên giơ khay lên, vẻ mặt không thay đổi kể lại tình huống ao cá trong phủ Thái tử bị hạ độc chết hết, cuối cùng lại nói.
“Thái tử nói, cái khác không sao, chỉ duy nhất huyết long là khó có nhất, bỏ ra một giá tiền rất lớn mua từ một thương nhân ngoại quốc, chỉ nuôi được vài ngày đã đi tong rồi.”
Nói xong, hắn nhìn Úy Tuệ, thấy vẻ mặt nàng suy tư, nhỏ giọng gọi một tiếng.
“Nhị tiểu thư?”
Úy Tuệ đang đắm chìm trong chuyện sợi roi độc chết cá, sao sợi roi của nàng lại có thể độc chết cá được?
Không lẽ Thái tử điện hạ cố ý thiết kế hãm hại nàng? Nhưng mà, vì sao lại hãm hại nàng?
Không, rất nhanh, trong đầu nàng hiện lên một ý niệm khác, roi --
“Nhị tiểu thư.” Phúc Yên lại gọi một tiếng.
“Ừ, ngươi nói.” Úy Tuệ đã tỉnh hồn lại, giống như không thèm để ý.
Phúc Yên nói tiếp: “Thái tử điện hạ nói, nếu như người có thể bồi thường huyết long kia, thì có thể lấy lại roi này.”
Úy Tuệ nghía hắn: “Nói như vậy, Thái tử nhà ngươi không phải đến trả đồ, mà là cầm chứng cứ phạm tội đến bắt đền bản tiểu thư?”
“Hở.” Phúc Yên ngượng ngừng cười một tiếng: “Cũng không hẳn như vậy, Thái tử điện hạ nói, roi này có thể lưu lại cho Nhị tiểu thư, nhưng mà, trước khi chưa bồi thường huyết long, kính xin Nhị tiểu thư không được sử dụng cây roi này.”
“A...” Yêu cầu này? Úy Tuệ cảm thấy rất kỳ quái.
“Được, đã độc chết cá của hắn, bồi thường cũng là việc nên làm, ngươi trở về nói cho Thái tử điện hạ của các ngươi biết, huyết long đó, bản tiểu thư nhất định sẽ bồi thường cho hắn, nói hắn yên tâm. Sợi roi này...”
Nàng tỉ mỉ xem xét kẻ gây ra họa trong cái khay, cảm thấy căng thẳng không có lý do, chỉ nói: “Để lại đi, bản tiểu thư cũng đáp ứng, trước khi chưa bồi thường tổn thất cho Thái tử, sẽ không sử dụng nó.”
“Như vậy thì tốt, nô tài trở về, nhất định truyền đạt lại cho Thái tử từ đầu đến cuối những gì Nhị tiểu thư đã nói.” Phúc Yên vui mừng cười nói.
“Ừ, vất vả khiến ngươi đến đây một chuyến.” Nói xong, Úy Tuệ đứng lên, đi đến ngăn tủ bên cạnh, lấy một thỏi bạc từ trong ngăn kéo ra, cũng không biết bao nhiêu, đưa cho Phúc Yên.
“Này?” Phúc Yên thụ sủng nhược kinh (được cưng mà sợ), mấy năm nay, Úy gia Nhị tiểu thư thường xuyên ra vào phủ Thái tử, nhưng với nô tài như hắn, đó là không thèm liếc mắt tới, nổi giận không hầu hạ bằng roi đã là không tệ rồi, hôm nay còn có thưởng?
“Cầm uống rượu.” Úy Tuệ học lời kịch trong tiểu thuyết, cười nói.
Dù sao, nhân gia vội vàng tới đưa đồ, lại còn chỉ điểm cho nàng những lời này, nàng cũng không thể bạc đãi người ta, ha ha, đạo lý đối nhân xử thế đó nàng vẫn biết được.
Quả nhiên, khiến cho Phúc Yên cảm động đến rối tinh rối mù, bạc là thứ yếu, mấu chốt là Nhị Tiểu thư còn muốn để cho hắn uống rượu, khó có được nhất là phần tâm ý này.
Phúc Yên rời đi, Úy Tuệ cầm lấy roi bạc, cẩn thận tỉ mỉ nhìn, chỉ cảm thấy có một hương vị kỳ quái quanh quẩn chớp mũi, lại liên hệ với việc roi này độc chết cá?
Vì sao roi tốt thế này lại có thể độc chết cá?
Như vậy chỉ có một khả năng, roi này bị người hạ độc.
Phúc Yên rời đi, Đào Nhi Thọ Nhi đi vào, nhìn thấy roi bạc trong tay nàng, đều mừng rỡ.
“Tiểu thư, Thái tử điện hạ thật tốt, khẳng định là biết người làm rơi roi, nên phái người xuống ao tìm.” Đào Nhi ý vị sâu xa nói, kì thực nhắc nhở nàng, nhìn đi, Thái tử điện hạ nhớ tới người, tiểu thư người không cần lại thay đổi thất thường nữa rồi.
Thọ Nhi cũng thở dài nhẹ nhõm, nói: “May mà Thái tử điện hạ tìm được, nếu không, lão thái thái trở lại, không biết phải ăn nói thế nào?”
“Lão thái thái?” Úy Tuệ nhạy cảm ngửi được cái gì, cười hỏi: “Sao lại không biết phải ăn nói thế nào hả?”
Nhị tiểu thư quen tùy hứng, bị mất đồ, dĩ nhiên không sao cả, không sợ bị người trách cứ, nhưng các nàng chỉ là nha hoàn, vật tùy thân của chủ tử bị mất, khẳng định sẽ bị trách phạt.
Cho nên, kể từ khi không thấy cây roi trên người Nhị tiểu thư đâu nữa, Thọ Nhi vẫn lo lắng đề phòng, nghĩ muốn sai người đến phủ Thái tử tìm, lại sợ tiểu thư không đồng ý, mấy ngày nay đã rất lo lắng.
Cũng may, roi mất lại tìm được, lòng nàng tràn đầy vui mừng, cũng hỏi gì đáp nấy.
“Tiểu thư quên? Năm đó lão thái thái tự mình tìm thợ thủ công nổi tiếng khắp thiên hạ chế tạo cho người sợi roi này, giá trị liên thành thì không cần bàn đến, chỉ nói đến phần tâm ý của lão thái thái đối với tiểu thư, sao có thể nói bỏ là bỏ? Hơn nữa, mấy năm nay, tiểu thư luôn xem cây roi này là bảo bối, nếu làm mất, lão thái thái trở về, còn có thể tha cho bọn nô tỳ sao?”
Cái khác thì Úy Tuệ không sao cả, chỉ có câu nói lão thái thái tìm người chế tạo cho nàng, lại giống như một cây gai độc, hung hăng đâm vào lòng nàng, trái tim đau đớn, giống như có hình ảnh xa lạ quay cuồng trong đầu.
Nàng vội vàng đỡ cái bàn, ổn định thân mình.
“Tiểu thư.” Đào Nhi Thọ Nhi thấy sắc mặt nàng đột nhiên trắng bệch, hoảng sợ vội vàng đỡ lấy nàng.
Úy Tuệ hít sâu một hơi, hất hai nàng ra, lập tức đi đến bên giường, tựa vào đầu giường, hồi lâu mới nói: “Ta không sao, chỉ đột nhiên hơi choáng váng, nghỉ một chút sẽ không sao.”
“Tiểu thư, nếu không tìm đại phu đến xem thử coi sao?” Thọ Nhi lo lắng nói.
Úy Tuệ xua tay: “Không cần, các ngươi đi ra ngoài trước, có việc gì ta sẽ gọi các ngươi.”
Đào Nhi, Thọ Nhi muốn nói cái gì nữa, dĩ nhiên Úy Tuệ không kiên nhẫn, trầm giọng phân phó: “Ra ngoài.”
“Vâng.” Hai nha hoàn đành phải lui ra trước.
Trong phòng, Úy Tuệ cầm roi đưa lên mũi ngửi ngửi, đúng rồi, đúng là hương vị cổ quái này, khiến cho nàng đột nhiên choáng váng, chỉ là, rốt cuộc đây là độc gì?
Nàng đứng dậy, tìm một miếng vải sạch sẽ, gói sợi roi lại, giấu vào trong ngực, xong đi ra cửa.
“Tiểu thư.” Đào Nhi Thọ Nhi hai người ở ngoài cửa, không dám đi xa.
“Đào Nhi, theo ta ra ngoài một chuyến.” Úy Tuệ trực tiếp phân phó.
Đào Nhi vội vàng đuổi theo.
“Tiểu thư muốn đi đâu?” Thọ Nhi lo lắng.
“Buồn chán, ra ngoài đi dạo, chút nữa trở về.” Úy Tuệ tùy ý qua loa.
“Nhưng trời sắp tối rồi.”
Trời tối mới thích hợp làm việc, Úy Tuệ nghĩ thầm.
Ra khỏi phủ, kêu Đào Nhi dẫn nàng đến một y quán ở gần đây.
“Tiểu thư, người bị bệnh sao? Chúng ta trực tiếp kêu đại phu trong phủ không phải được rồi sao? Cần gì tự mình đi một chuyến?” Đào Nhi khó hiểu hỏi.
“Ngươi đừng quản, thành thực ngốc.” Vào trong y quán, Úy Tuệ trực tiếp tìm đến lão đại phu, sau đó, phân phó Đào Nhi ra bên ngoài đợi, tự mình vào trong, lấy roi ra, giao cho lão đại phu.
“Đại phu, ngài nhìn cho một chút.”
Lão đại phu vốn tưởng rằng tiểu cô nương đến đây xem bệnh cho bản thân, không ngờ vừa tới liền đưa cho mình một cây roi, lúc này có chút tức giận nàng quấy rối, nhưng vừa nhìn tới thân roi, đôi mắt giống như giếng sâu đột nhiên sáng lên.