Trên vách núi, xác chết khắp nơi, trong không khí tràn ngập mùi máu tanh nồng nặc.
Bóng dáng Quân Phi Sắc cô độc kiên cường đứng thẳng, áo choàng màu đỏ tung bay theo gió, nhìn chằm chằm nữ tử chọc người yêu thích đang đằng đằng sát khí trước mặt, khóe môi hắn không khỏi nhếch lên nụ cười tà tứ: ''Như Nhi, nàng thật là nhẫn tâm.''
''Quân Phi Sắc, đối với Đại ma đầu như ngươi, coi như có giết trăm ngàn lần cũng không đủ.'' Đối diện hắn, tay Úy Như Tuyết cầm trường kiếm, mắt lạnh như băng.
''Ha ha.'' Trên mặt tuyệt mỹ lộ ra giọng cười mỉa mai, đột nhiên, Quân Phi Sắc giang hai tay ra, ánh mắt sáng rực nhìn nàng chằm chằm.
''Có thể chết trong tay Như Nhi, Bổn tọa cũng coi như chết có ý nghĩa. Đến đây đi, dùng chiêu thức Bổn tọa dạy nàng.''
Dứt lời, hắn nhắm hai mắt lại, vì vậy không ai có thể nhìn thấy nỗi đau không nói thành lời sâu trong đôi mắt đen.
Nghe được một câu cuối cùng của hắn, trong đầu Úy Như Tuyết hiện lên vô số sỉ nhục, lệ khí và sát khí dâng lên ép hai mắt nàng đỏ rực.
Chỉ trong một cái chớp mắt, vô số kiếm quang vô hình tàn nhẫn đánh về phía hắn.
*****
Tim Cố Nha Nha thắt lại, chỉ cảm thấy chất lỏng nóng hổi đảo quanh hốc mắt, những con chữ trên màn hình Computer cũng dần dần mơ hồ, buông con chuột ra, thân thể nho nhỏ thoải mái vùi trong chiếc ghế sô pha xoay.
''Ài.'' Lấy mắt kiếng ra, nàng tiện tay lau vết ướt nơi khóe mắt, nặng nề thở dài.
Theo đuổi tiểu thuyết gần một năm, mỗi lần thấy nam phụ Quân Phi Sắc bỏ mạng trên vách núi thì nàng đều không nhịn được chua xót trong lòng.
Theo bản lãnh của hắn, mặc dù người trúng kịch độc, muốn chạy trốn cũng không phải việc khó, nhưng hắn tác thành cho nữ chủ, cam nguyện chết dưới kiếm của nàng.
Đây cũng được xem là một nam tử hết mình vì yêu.
So sánh mà nói, Cố Nha Nha cảm thấy, nam chủ yêu nữ chủ thua kém hơn nhiều.
Trong truyện này nam chủ Tiêu Dục, vừa xuất trận đã có thân phận là Thái tử, anh tuấn khôi ngô, thâm trầm nội liễm, tôn quý phi phàm, giống như nam châm, hấp dẫn tất cả ánh mắt nữ nhân.
Ngay từ đầu hắn đối với Uy Như Tuyết không một chút yêu thích, thậm chí chán ghét, nhưng về sau.....
Có lẽ.....
Cái gọi là tình yêu hạnh phúc là gặp đúng người tại đúng thời điểm.
Nếu như nữ chủ gặp nam phụ Quân Phi Sắc đầu tiên, như vậy, kết quả có thể sẽ khác hay không?
*****
Ài, những thứ này đều không phải một độc giả nho nhỏ như nàng có thể quyết định, Cố Nha Nha hơi chua sót hơi nuối tiếc, hít sâu một hơi, chỉnh đốn cảm xúc, từ từ mở mắt, muốn xem lại mấy đoạn, nhưng không nghĩ trước mắt trắng xóa, không thấy rõ cái gì.
''Xảy ra chuyện gì?'' Trong lòng nàng giật mình, chẳng lẽ nhìn màn hình Computer thời gian cài, mắt bị tật?
Khi đang lo sợ muốn gọi ba mẹ thì bên tai truyền tới giọng nói tinh tế lo âu.
''Tiểu thư, người mau tỉnh lại, đừng dọa nô tỳ mà ---''
Trong mông lung, chỉ thấy khuôn mặt nhỏ nhắn tròn vo lắc lư trước mắt.
Y tá khẩn cấp? Cố Nha Nha vội vàng kéo tay nàng: ''Ta cũng là y tá, bệnh viện XX hạng nhất, cô đưa ta tới khoa mắt, ta muốn gặp bác sĩ Lưu.''
Tất cả mọi người trong viện đều biết, bác sĩ Lưu Thành khoa mắt nho nhã, đẹp trai, y thuật cao minh, chủ yếu nhất là, một khi mở miệng nói chuyện thì không một người nào có thể tự thoát khỏi giọng nói, hoa lệ tôn quý, trầm thấp, hấp dẫn, đám y tá đã sớm loan truyền, không nói đến khuôn mặt bác sĩ Lưu khiến cho người ta mê muội, thế nhưng hắn vừa mở miệng, thì có thể khiến cho lỗ tai người ta có bản lãnh mang thai.
Oa ha ha, chẳng lẽ đúng như cao nhân từng nói, Cố Nha Nha nàng phát xuân rồi?!
''Tiểu thư, người nói gì?'' Nha hoàn Đào Nhi ngẩn ra, vội vàng la hỏi: ''Người nói là, là Đại tiểu thư đẩy người xuống nước, đúng không?''
Một bên hỏi một bên chớp mắt ra hiệu với Cố Nha Nha.
Khuôn mặt tròn vo nhỏ nhắn, từ từ hiện rõ ra trước mắt, Cố Nha Nha càng thêm sửng sốt, tiểu nha hoàn cổ đại này là ai? Hay là, đồng phục y tá mới?
Đang mơ hồ, đột nhiên một vật thể không rõ bay qua trước mắt, bên tai chỉ nghe một giọng nam hung ác.
''Úy Như Tuyết, kẻ điên này, trời lạnh vậy mà đẩy Tuệ muội muội rơi xuống nước, thật là đáng chết.''
Giọng nói vừa dứt, một thân hình thon dài lại thoáng qua trước mắt, ngay sau đó chính là âm thanh quyền đấm cước đá và tiếng nữ tử cầu xin tha thứ.
Cố Nha Nha trợn to hai mắt, chỉ thấy một nam tử mặc y phục xanh đen đang kéo nữ tử trên đất, hung hăng quăng hai bạt tay trên khuôn mặt đó.
Hai tiếng bốp bốp giòn tan, đó là đánh thật đấy.
''Dừng tay.'' Cố Nha Nha luôn luôn sống đơn thuần cũng chỉ thấy những cảnh như vậy trên TV, hôm nay thấy nam nhân đánh nữ nhân, tức giận không thôi, cũng bất chấp đau đớn chua xót trên người, nắm tay Đào Nhi, đứng lên chỉ vào nam tử áo xanh đen kia mắng: ''Ngươi là một đấng mày râu, xuống tay nặng như vậy với một nữ hài tử, không cảm thấy xấu hổ sao?''
Nam tử xanh đen quay đầu lại, trên mặt không chút xấu hổ giận dữ vì bị mắng nào, trong đôi mắt đều là vui mừng: ''Tuệ muội muội, muội đã tỉnh?''
Tiêu Diễm vội vàng chạy tới, dọa Cố Nha Nha liên tục lùi về sau, gió lạnh thổi qua, nàng run run cả người, lòng lại càng thêm trầm xuống.
Vào lúc này, nàng mới phát giác ra có cái gì đó không thích hợp.
Trừ nha hoàn đỡ mình, còn có nam tử đánh người bên ngoài, bên cạnh còn có mấy nam mấy nữ, đều mặc cổ trang, thấy nàng đứng dậy, rối rít vây lại hỏi nàng có việc gì không?
Nàng khó khăn xem xét bốn phía, vẫn không phát hiện camera hoặc nhân viên quay phim hiện đại, như vậy, không phải ---
''Tuệ.'' Lúc này, truyền đến một giọng nam dịu dàng trầm thấp, mọi người rối rít đưa mắt tới nam tử đang bước nhanh tới.
''Thái tử điện hạ.'' Mọi người hành lễ, một thiếu nữ áo trắng hành lễ xong, nhanh miệng cáo trạng.
''Thái tử điện hạ, vừa rồi, tiện nhân Úy Như Tuyết kia thừa dịp mọi người không chú ý, đẩy Tuệ muội muội xuống nước, Thái tử điện hạ, người nhất định phải trừng trị nàng thích đáng.''
Úy Như Tuyết? Tên này rất quen thuộc.
Nội tâm Cố Nha Nha nổi lên quỷ dị, còn chưa dám nghĩ đến phương diện kia, Tiêu Dục đã đến trước mặt nàng.
Đập vào mắt đầu tiên chính là một đôi giày trắng thêu tơ vàng, quần đen, trường bào trắng hoa lệ , đường viền xanh nhạt, vạt áo cổ áo đều có thêu hoa văn tinh xảo.
Người này rất cao, Cố Nha Nha không thể không ngẩng đầu lên quan sát cẩn thận.
Nhưng, chỉ liếc mắt một cái, tim nàng lại cảm thấy căng thẳng, nhìn nam nhân thật kỹ.
Ngược chiều ánh sáng, hai gò má trắng noãn, hình dáng tuyệt đẹp, tinh xảo như vẽ, hơn nữa một đôi con ngươi màu đen, tĩnh mịch như ban đêm, chỉ nhìn nhau một giây, Cố Nha Nha đã cảm thấy mình như bị người ta bỏ bùa, không thể động đậy, tất cả biến mất trong ánh mắt thâm thúy của hắn.
''Tuệ.'' Có thể là kinh ngạc ánh mắt ngẩn ngơ của nàng, lông mi dài của hắn khép hờ, môi mỏng xinh đẹp kêu tên nàng.
Oa, giọng nói trầm thấp mà giàu từ tính.....
A, không đúng.
Tuệ?
''Đợi chút, ngươi kêu ta là gì?'' Đột nhiên nghĩ đến cái gì, Úy Tuệ giống như bị người hắt một chậu nước đá, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch như tờ giấy.
''Tuệ?'' Tiêu Dục hồ nghi nhìn nàng chằm chằm, mới định mở miệng, liền nghe rầm một tiếng và tiếng nước chảy.
''Tiện nhân, còn dám giả chết với gia? Xem ngươi có tỉnh hay không?''
Mọi người nghe tiếng kêu nhìn lại, chỉ thấy Tiêu Diễm đang đứng bên người Úy Như Tuyết, bên cạnh có một gã sai vặt đang cầm thùng gỗ trống không, hiển nhiên, vừa rồi một thùng nước lạnh hắt hết trên người nữ tử.
''Lục đệ.'' Tiêu Dục nhìn đệ đệ, ánh mắt lạnh lẽo vài phần: ''Không được càn quấy.''
''Càn quấy?'' Tiêu Diễm kéo kéo môi, đột nhiên, khom lưng, nắm lấy tóc nữ tử trên đất, hung hăng nói: ''Tứ ca, huynh cũng biết, vừa rồi tiện nhân kia làm gì? Dưới con mắt mọi người, nàng cũng dám đẩy Tuệ muội muội xuống nước, huynh không nghĩ thử xem, trời lạnh thế này, thân thể Tuệ muội muội lại không tốt, không phải rõ ràng nàng muốn cho Tuệ muội muội chết sao? Tiện nhân như vậy, nếu không phải nể mặt dượng, hôm nay Bổn vương sẽ lóc thịt nàng.''
Tuệ muội muội? Tuệ? Thái tử điện hạ, Bổn vương?
Còn có quen thuộc nhất --- Úy Như Tuyết?
''Nàng là Úy Như Tuyết?'' Cố Nha Nha nhìn chằm chằm nữ tử hôn mê trên mặt đất như gặp quỷ, chỉ thấy trên khuôn mặt trắng xanh vàng như nến, lông mi kịch liệt run lên.
Theo bản năng, Cố Nha Nha kêu lên: ''Cẩn thận.''
Bốp---, một quả đấm hung ác mà có lực đập vào trên mặt Tiêu Diễm, đánh lệch gương mặt tuấn tú qua một bên, rất nhanh khóe miệng chảy máu.
Tất cả mọi người sửng sốt, ngay cả Lục hoàng tử Tiêu Diễm bị đánh cũng không kịp phản ứng.
Mà nữ tử vốn hôn mê trên đất, mở đôi mắt sắc bén ra, lý ngư đả đỉnh (một động tác trong võ thuật, hai tay chống trên đầu, chân đưa lên, cong người bật dậy), lưu loát đứng dậy, nhấc chân nghiêng người đá liên hoàn, đạp Tiêu Diễm bay thẳng đến bên cạnh ao sen, cẩm y hoa phục bị nhàu nát thành một đống, sợi tóc tán loạn, vô cùng chật vật.
''Người vừa đánh bổn tiểu thư, là ngươi?'' Bóng dáng Úy Như Tuyết nho nhỏ ngạo nghễ đứng thẳng, mặc dù trên mặt bầm tím, cả người ẩm ướt, cũng phát ra khí chất khiến rét lạnh khiến người khác không thể khinh thường.
Oa, nữ sát thủ hiện đại xuyên qua thành công, nữ chủ ngu dại đáng thương bắt đầu phản công rồi.
Một bên tim Cố Nha Nha đập bịch bịch, nếu không phải mình có thân phận nữ phụ bi thảm, nàng sẽ vỗ tay hoan hô nữ chủ.
Thật hăng hái!
Ánh mắt lạnh lẽo, ngạo nghễ chất vấn, còn bản lĩnh lưu loát vừa rồi.
Tiêu Diễm trừng mắt khó tin nữ tử nhỏ yếu nhếch nhác, đột nhiên nhảy dựng lên, tiện tay lau vết máu ở khóe miệng cả giận nói: ''Ngươi được lắm tiện nhân, thì ra vẫn giả ngây giả dại à?''
Lời còn chưa dứt, cả người tức giận nhào tới Úy Như Tuyết.
Thân hình Úy Như Tuyết lóe lên, khoát tay khom lưng, khiến cho người ta không thấy được nàng ra tay như thế nào, nghe một tiếng bịch, , Lục hoàng tử Tiêu Diễm lại một lần nữa bi thảm ngã ầm ầm trên đất.
''A!'' Trong đám người phát ra tiếng hít khí lạnh.
''Ngươi ... Ngươi dám đánh Lục vương gia? Ngươi không muốn sống?'' Nữ tử áo trắng lúc trước, một đôi mắt to đen lanh lợi hung ác trừng Úy Như Tuyết.
Úy Như Tuyết cười lạnh, ánh mắt sắc bén nhìn về phía nàng: ''Thế nào? Ngươi muốn báo thù cho hắn?''
''Ta?'' Nữ tử áo trắng thật đúng là muốn báo thù, thế nhưng, bị ánh mắt âm lãnh của nàng nhìn chằm chằm, liền rụt cổ, uất ức nhìn Cố Nha Nha: ''Tuệ muội muội.''
Trong nháy mắt, nàng muốn Cố Nha Nha tìm Thái tử giúp một tay.
Cố Nha Nha xem kịch hay hồi lâu, lúc này mới nhìn về Thái tử ở một bên, chỉ thấy vẻ mặt hắn như thường, chỉ là đôi mắt càng thêm thâm thúy, sâu không lường được nhìn Úy Như Tuyết.
Ơ?! Cố Nha Nha hiểu loại ánh mắt này mà tiểu thuyết đã viết qua, ánh mắt hứng thú tìm tòi nghiên cứu, nếu như nàng cảm giác không sai, kể từ giờ phút này thái độ của Thái tử Tiêu Dục với nữ chính đã bắt đầu thay đổi.
Mà đối mặt với cái nhìn chằm chằm của Tiêu Dục, Úy Như Tuyết chỉ nhìn thoáng qua, ánh mắt lạnh lùng xoi mói rơi vào trên người Cố Nha Nha.