”Khinh bỉ vi phụ?” Úy Thiên Phong không hiểu ý, nhưng nhìn nét mặt Úy Tuệ, dĩ nhiên cũng biết không phải từ gì tốt.
Úy Tuệ thấy hắn không hiểu, giải thích rõ ràng: “Chính là xem thường, biết không? Phụ thân, ngay cả nữ nhân của mình cũng không thể chăm sóc, chính là khiến cho người khác xem thường.”
Giọng điệu nói chuyện của nàng ngang ngược trước sau như một, nhưng lần đầu tiên không có khiến mọi người chán ghét.
Trái lại, Công chúa Minh Ca và Trương ma ma nghe được lời này, đều không khỏi nhìn về phía Úy Tuệ, trong đôi mắt trừ bỏ vui mừng, còn có một vẻ cảm động khác.
Một người nam nhân, nếu như ngay cả nữ nhân của mình cũng không chăm sóc được, chính là khiến cho người khác xem thường.
Lời này, vẫn là lần đầu tiên các nàng nghe được, nhưng đều là những nỗi đau trong lòng.
Nếu không phải chủ tử ở đây, Trương ma ma gần như muốn vỗ tay khen hay rồi.
Những năm này, trong miệng Đại lão gia nói rất hay, Công chúa là người ở trong lòng hắn, nhưng trên thực tế, hắn đã làm được những gì với Công chúa?
Vì tác thành hiếu đạo của hắn, Nhị tiểu thư vừa sinh ra đã bị ôm đến chỗ Úy lão phu nhân để nuôi dạy.
Về sau, tiểu thiếu gia sinh non, Úy lão phu nhân lấy lý do Công chúa ốm yếu, lại muốn ôm đi, Công chúa không tiếc lấy mạng ra uy hiếp, mới đổi lấy hài tử ruột được ở lại bên cạnh mình.
Nhưng sau đó thì sao, vốn là tiểu thiếu gia hoạt bát đáng yêu, vì sao thành bộ dáng hiện tại chứ?
Trong lòng mọi người đều nghi ngờ, nhưng vì sao không tra xét? Có lẽ, kết quả cuối cùng sẽ làm tổn thương đến tình cảm mẹ con của bọn họ?
Điều này cũng thôi.
Hai hài tử ruột thịt, một luôn làm trái ý mình, coi mình như kẻ thù, một nhát gan tự bế, thấy không chịu nói chuyện, nếu không phải nhờ Thượng Quan quản gia, mạng của hài tử kia đã sớm không còn.
Có thể coi là như vậy, người Úy gia còn cho rằng tất cả đều là lỗi của Công chúa, trước mặt không nói, sau lưng lại truyền ra Công chúa là một người không may mắn, khắc người, khắc tàn nhẫn nhất là hài tử ruột của nàng.
Bởi vì hài tử thân thiết với nàng nhất.
Đây những lời đồn độc ác, thử hỏi trên đời này có người mẫu thân nào có thể chịu được chính mình hại con ruột của mình chứ.
Về sau Công chúa tâm tàn ý lạnh, Nhị tiểu thư không cần mình trông nom, tiểu thiếu gia dứt khoát giao cho Thượng Quan quản gia nuôi nấng, lại có, đã từng nhặt được Đại thiếu gia, cũng cố ý xa lánh.
Ai, đối với những thứ này, Đại lão gia đã từng quan tâm tới chưa? Hỏi tới chưa? Đã từng điều tra lời đồn này vì sao mà có chưa?
Không có, cái gì Đại lão gia cũng không làm, hắn chỉ trách Công chúa lạnh nhạt với hắn, xa lánh hắn, lần lượt nổi giận, thậm chí, về sau, dưới sự an bài của Úy lão phu nhân, nạp một người lại một người di nương vào hậu viện.
Ngẫm lại, Trương ma ma lại nhìn Công chúa Minh Ca, trong đôi mắt khô khốc có hơi nước lưu động.
Mấy năm nay, Công chúa khổ cũng chỉ có nô tỳ là bà nhìn ở trong mắt, đau ở trong lòng.
Nhưng hôm nay, những lời này của Nhị tiểu thư cũng xem như làm ấm trái tim lạnh lẽo mấy năm nay của Công chúa.
Thế mà, Úy Thiên Phong nghe nói, nhưng không có sắc mặt hòa nhã, hắn không hiểu vì sao đột nhiên Úy Tuệ lại nói chuyện dùm Tiêu Minh Ca.
Nhưng trong mắt hắn Úy Tuệ là một hài tử, hơn nữa, nàng luôn luôn ngang ngược hung ác thì có thừa, thông minh lanh lợi thì không đủ, hơn nữa há miệng thì cực kì ngu dốt, cho nên, nhất định là có người ở sau lưng dạy nàng nói những lời này.
Không nhịn được, Úy Thiên Phong quay đầu lại trừng mắt về phía Tiêu Minh Ca, trên gương mặt tuấn tú xuất hiện sự trào phúng, cười lạnh: “Quả nhiên nương nói không sai, chó cắn người thường không sủa. Không ngờ ngươi lại sử dụng loại ám chiêu này, sau lưng xúi giục Tuệ Nhi.”
Công chúa Minh Ca nghe nói, trong phút chốc ánh mắt lạnh như băng, trên khuôn mặt xinh đẹp cũng lộ nụ cười mỉa mai nói: “Lời này, ngươi nên nói cho lão nương có tâm địa tốt của ngươi nghe.”
“Bà cũng không phải là nương của ngươi?” Úy Thiên Phong bất mãn quát lên.
Công chúa Minh Ca ngẩng đỉnh đầu xinh đẹp lên, vẻ mặt cao ngạo, cười lạnh: “Mẫu thân của Bản công chúa, hiện giờ là Thái hậu nương nương trong điện Đức Huyên.”
“Ngươi?” Úy Thiên Phong tức giận nắm chặt quả đấm.
Úy Tuệ buồn bực nhìn, vỗ nhẹ cánh tay Úy Thiên Phong: “Ai, con nói phụ thân, cha làm cái gì vậy? Con chỉ là nói một câu, cha vô duyên vô cớ bắt lỗi nương con làm gì? Còn nữa, ở trong mắt cha con thật sự đần độn như vậy, không biết nói cái gì, cần người khác tới dạy sao?”
Úy Thiên Phong bị nàng hỏi liên tục, hơi sững sờ: “Tuệ Nhi, không phải con vẫn luôn hận nàng nhất sao?” Lúc hỏi câu này, khóe mắt hắn hung ác nhìn về phía Công chúa Minh Ca.
Nam nhân này…
Đột nhiên Úy Tuệ cực kì chán ghét hắn, tại sao lại có người phụ thân hi vọng nữ nhi của mình hận mẫu thân của nàng chứ?
Ở hiện đại, phụ mẫu nàng đều bộc trực, ngày nào không ầm ỹ vài câu, buổi tối đi ngủ đều không thoải mái, nhưng bọn họ vẫn ân ân ái ái như cũ qua mấy chục năm.
Ngày nào đó, nếu nàng ghét bỏ lão mẹ lải nhải, hoặc là chống đối mấy câu, nhất định lão cha cho nàng mấy cái cốc đầu, với sức lực của cái thìa xào rau cũng đủ cho nàng đau một lúc lâu.
Nếu nàng ghét bỏ lão cha thô lỗ không tốt, lão mẹ cũng có thể cầm cây chổi, đuổi theo nàng qua mấy con phố.
Nhưng như vậy, nàng không phản cảm, ngược lại cảm thấy thích thú.
Cuộc sống nha, lăn qua lăn lại cũng có chút thú vị.
Nhưng bây giờ cuộc sống ở Úy gia rõ ràng rất không bình thường, nhìn khóe mắt đỏ hoe của Công chúa Minh Ca, còn có gương mặt dữ tợn của Úy Thiên Phong, Trương ma ma sầu khổ không thể tả, trên đất bừa bãi.
Đột nhiên Úy Tuệ nở nụ cười, chỉ là nụ cười có chút lạnh bạc (nguội lạnh nhạt nhẽo).
“Con cười cái gì?” Úy Thiên Phong bất mãn hỏi, hắn hi vọng Úy Tuệ có thể gật đầu, có thể nói theo mình, nói hận, như vậy, nữ nhân kia mới sẽ không dễ chịu.
Nhưng mà hắn thất vọng rồi, Úy Tuệ đẩy tay của hắn ra, nhìn ánh mắt của hắn, không còn tình cảm ngưỡng mộ ban nãy nữa.
“Đại lão gia, câu hỏi này của ông thật là kỳ lạ, nàng là ai? Nàng là mẹ ruột hoài thai mười tháng, mạo hiểm sinh mạng sinh ra ta đấy.” Vẻ mặt khi Úy Tuệ nói chuyên hết sức đau lòng: “Đại lão gia, tổ mẫu bà cũng không phải mẹ ruột của ông, ông còn hiếu thuận như vậy. Huống chi là ta? Trước kia ta còn quá nhỏ không hiểu chuyện, thường chọc mẫu thân tức giận. Hiện tại, ta biết sai rồi. Cũng mặc kệ là lúc trước ta không hiểu chuyện, hay là hiện tại, hoặc là tương lai, ta đều sẽ không hận mẹ ruột của ta. Ta đối với nàng chỉ có cảm kích, chỉ có…”
Phía sau, nàng nghẹn ngào không nói ra được, quay đầu nhìn thoáng qua Công chúa Minh Ca, lúc này nàng giống như cọc gỗ ngồi ngay ngắn trên ghế không nhúc nhích, thế nhưng trên gương mặt xinh đẹp lặng lẽ không tiếng động chảy xuống hai hàng lệ nóng.
Úy Tuệ nhìn mà lòng chua xót, nhớ lại mấy năm nay nguyên chủ làm không ít chuyện khiến Công chúa mẫu thân đau lòng, không khỏi thở dài, đột nhiên ngẩng đầu, nhìn bộ dạng kinh ngạc của Úy Thiên Phong, tức giận phát hỏa lên trên người hắn.
“Phụ thân, cha hư hỏng, cha xem cha vừa về đến đã chọc cho nương khóc.” Nói xong, đôi tay Úy Tuệ vung ra ngoài, cào Úy Thiên Phong. (=.=|| )
Úy Thiên Phong không đề phòng, trên mặt trên cổ bị nàng cào chảy mấy vệt máu, không khỏi tức giận run người, hét lớn: “Láo xược.”
“Láo xược thì láo xược. cha dám khi dễ nương con, con liền đánh cha.” Úy Tuệ phát cáu giống như sói con, một trận tay cào chân đá vào Úy Thiên Phong, khiến cho nam nhân luôn luôn nho nhã đứng đắn vô cùng thảm hại.
Nhưng mặc kệ hắn quát thế nào, Úy Tuệ cũng nhất định không nghe.
Hắc hắc, dù sao, danh tiếng của nàng vốn không tốt, hoàn toàn không ngại có thêm tội bất hiếu.
Mà loại nam nhân cặn bã này, trước đánh cho hả giận rồi lại nói. (Giờ mới thấy chị Tuệ nhà ta dã man quá, mà chưa đâu, còn dã man hơn, sau này còn đánh người khác thành đầu heo nữa